Tên mang khuyên mũi nói xong lập tức bị Kê ca tát cho một cái vào ót, hắn hung tợn quát mắng: "Ca cái mẹ mày. Lão tử ở chỗ này, mày sợ cái gì?"
Khuyên mũi hậm hực, ôm đầu đứng sang bên cạnh.
Đóa Miên cùng Lục Dịch được phen cả kinh.
Một đám thiếu niên ta ngó ngươi, ngươi ngó ta nhìn rất ngẩn ngơ. Hiển nhiên, giờ khắc này, mọi người đều hoang mang vì bị vị khách không rõ lai lịch đến đây phá đám.
Cận Xuyên?
Anh tại sao lại ở chỗ này? Đóa Miên vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong đầu bối rối một mảnh.
Ngay lúc đó, Cận Xuyên đã đến gần. Tay anh đặt hững hờ trong túi quần, tư thái kia, vẻ mặt kia, cơ hồ so sánh với vị đại gia đi dạo chợ cũng không khác biệt cho lắm.
Bức tường người tự động phá ra, nhường cho anh một con đường tiến vào.
Cận Xuyên cứ như vậy không trở ngại, bước thẳng đến chỗ Đóa Miên, anh nhàn nhạt liếc cô một cái: "Giỏi gây chuyện!"
"..." Không phải tớ!
Đóa Miên chột dạ, rũ đầu cắn lấy cánh môi, cũng không phủ nhận. Lục Dịch là anh em thân thiết của cô, chuyện của cậu cũng là chuyện của cô, căn bản cũng không khác nhau quá nhiều.
Một bên, Lục Dịch thấy thế đầu tiên là sững sờ, sau đó lại băn khoăn. Cậu cùng Cận Xuyên đều là bạn cùng lớp, tuy bình thường không có giao tình nhưng nam tử hán đại trượng phu, ai làm nấy chịu, cậu đã liên lụy đến Đóa Miên, giờ cũng không thể lại kéo một bạn học cùng xuống nước.
Lục Dịch cau mày: "Cận Xuyên, chuyện này..."
Lời nói còn chưa dứt, cậu đã thấy đối phương tùy ý khua tay, ý chỉ mình im lặng.
Lục Dịch đành phải ngậm miệng.
Lúc này, Kê ca mở miệng trước. Hắn vẻ mặt tươi cười: "Tưởng là ai, hóa ra là Xuyên ca. Đồng phục trường trọng điểm cũng ra dáng phết."
"Cũng tạm được."
Cận Xuyên nhếch môi nhàn nhạt.
Tia cười này nháy mắt bị Đóa Miên thu vào mắt.
Cô cũng không biết một chút gì về Cận Xuyên. Tên thực tế, cô thậm chí vô số lần hoài nghi, đến tột cùng có thể hay không hiểu biết về Cận Xuyên. Nhưng thông qua khoảng thời gian ở chung, cô ngược lại hiểu sơ về anh.
Tỉ như nói, lúc tâm tình anh tốt, không nhất định là sẽ cười. Mà lúc anh cười, cũng không có nghĩa là tâm tình anh tốt.
Nhưng bất quá lúc này Đá Miên lại không rảnh để suy nghĩ sâu xa đến cái việc Cận Xuyên cười là có ý gì, cô chỉ rất kinh ngạc... anh cùng đám lưu manh này có quen biết sao?
Lục Dịch có chút giật mình, ánh mắt khi liếc qua Kê ca khi lại nhìn Cận Xuyên.
Một bên, Kê ca thao thao bất tuyệt: "Xuyên ca, thật có duyên quá."
"..." Bánh răng bật lửa bị mài chuyển, ánh lửa trong bóng đêm lóe lên liền biến mất.
Cận Xuyên đốt điếu thuốc, hút một ngụm, anh lười biếng nói: "Hai người này đều là bạn cùng lớp của tôi, tôi đến mang đi. Còn những người khác..."
"..." Nụ cười của Kê ca bỗng nhiên tắt ngúm.
Cận Xuyên nhấc mi mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Cút hết đi."
Đóa Miên trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Phía bên kia hai mươi người, bên này chỉ có vỏn vẹn ba người, mà bàn về sức chiến đấu thì sức cô hoàn toàn không đáng kể. Cô thật muốn biết, dưới loại tình huống này, vị đại gia kia làm sao có thể thật bình tĩnh nói ra câu nói ấy.
Cô bỗng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Kê ca bị thái độ cùng ngôn từ của anh chọc tức, hắn giận quá hóa cười: "Họ Cận này, khuyên mày không nên quá phách lối, lần trước mày đánh anh tao gãy hai cây xương sườn, mẹ nó tao còn chưa tính sổ với mày đâu." Máu nóng dâng lên tận não, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tin lão tử phế ta phế ngươi không?"
Kê ca rút ra một con dao, xem xét lưỡi dao hình như đã dính máu.
Đóa Miên từ nhỏ đến lớn là học sinh ba tốt, thấy người đánh nhau cũng chỉ vây xem vài lần, cảnh tượng này cũng đã nhìn qua. Cô lập tức sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Lục Dịch sắc mặt cũng nhanh chóng trắng bệch.
Bọn lưu manh bên cạnh nhìn ngoài mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại có chút run sợ. Chúng biết khi đánh nhau ẩu đả, rút dao ra thì trận đánh coi như hoàn toàn thay đổi. Dù sao cũng không phải kẻ liều mạng, ai dám lấy vận mệnh của mình ra để chơi đùa.
Trong bóng đêm, Cận Xuyên vẫn hút thuốc lá, mặt không biểu tình, lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
Kê ca tức giận: "Mày đừng tưởng rằng tao không dám."
"Tới đây!" Cận Xuyên gật đầu, thở ra một làn khói, tay phải tùy ý chỉ vào một điểm bên ngực trái: "Chỗ này này."
"..." Kê ca không ngờ đối phương sẽ làm hành động ấy, hắn ngạc nhiên đến nỗi tiến không được, lùi không xong.
Kê ca biết Cận Xuyên từ một năm trước. Lúc ấy hắn không phải là trùm trường của thành Bắc, chỉ là em kết nghĩa của trùm trường, suốt ngày kêu lổng theo trùm trường đi dạo, khi dễ nhỏ yếu, kéo bè kéo lũ đánh nhau chỉ là chuyện thường ngày.
Một hôm, trùm chường nói cho Kê xa muốn xử một người gọi là Trần Tiến. Xế chiều hôm đó liền dẫn hắn cùng mấy mươi huynh đệ đi vào quán game nào đó bắt người.
Trần Tiến không có ở đó.
Chỉ có bạn của Trần Tiến – Cận Xuyên.
Mà kết quả của buổi bắt người hôm đó là một nửa số người bị thương nhẹ, trùm trường thì bị đánh gãy hai cái xương sườn, phải đến bệnh viện. Còn Cận Xuyên thì hình như bị đưa đến cục cảnh sát.
Một thời gian dài sau đó, Kê ca kỳ thật trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi. Hắn thậm chí hoài nghi, nếu như ngày đó không phải cảnh sát tới kịp thời thì có lẽ trùm trường kia cũng bị Cận Xuyên đánh cho chết tươi.
Thần sắc tỉnh táo, ra tay lại tàn nhẫn, bộ dạng kia đều không giống với một học sinh mười mấy tuổi. Lúc ấy Kê ca liền biết người này tuyệt đối không phải người có thể trêu chọc đến.
"Làm đi."
"..." Kê ca mặt trắng bệch, tay cầm chuôi dao đã hơi nới lỏng. Lời đã nói, đâm thật một nhát, hắn không dám. Mà không đâm thì lại mất mặt.
Mấy giây sau.
"Hôm nay lão tử nói..." Cận Xuyên cười nhẹ một cái, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Kê ca: "Cái dao này nhuốm máu, không phải máu tao, thì là máu mày."
Đóa Miên ở bên cạnh luôn quan sát chăm chú, trái tim cơ hồ như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trực giác nói cho cô rằng Cận Xuyên không chỉ là nói suông.
Bộ dạng này của anh cũng thật quá dọa người.
Đúng lúc này, tiếng còi của cảnh sát bỗng vang lên từ một nơi không xa.
"Cảnh sát đến rồi." Trong đám người kia không biết ai hô lớn.
Thoáng chốc, mọi người chạy toán loạn. Kê xa nhíu mày, đút đao lại, chạy bắn đi.
"Ai báo vậy?" Đóa Miên mờ mịt nhìn về phía Lục Dịch.
"Có lẽ là người dân hoặc bảo vệ." Lục Dịch bỗng kéo cô, không nói lời gì liền co cẳng chạy. "Chúng ta cũng chạy mau, bị bắt thì coi như xong."
Đóa Miên nhíu mày giãy dụa, cô vội la lên: "Chúng ta cứ thế chạy sao? Cận Xuyên đâu? Cậu ấy phải làm sao bây giờ?"
"Cậu cũng đừng cứ quan tâm người khác. Cậu ấy cũng không phải người ngu, thấy cảnh sát mà không biết chạy? Cậu có biết đến cục cảnh sát thì sẽ bị đuổi học không?" Lục Dịch nói: "Ơn cậu ấy nhơs trong lòng, hôm nào đó tớ nhất định sẽ tạ ơn sau."
"..." Đóa Miên bất đắc dĩ chỉ có thể vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.
Khoảng cách đã quá xa, bóng đem bao chùm, đèn đường cũng khiến cảnh vật mơ hồ không rõ. Thân ảnh cao lớn kia vẫn an tĩnh đứng nguyên tại chỗ, lẻ loi trơ trọi. Nhưng thế đứng cũng chẳng phải thẳng tắp, anh hơi cong lưng xuống, nghiêng đầu giống như đang nhìn một ai đó.
Anh đang nhìn gì vậy?
Không biết tại sao, Đóa Miên cảm thấy mình có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Cận Xuyên giờ phút này.
Nhất định là vẻ mặt trào phúng quen thuộc.
Đóa Miên vặn lông mày.
Làm sao cô lại có loại cảm giác tội lỗi "Cô cứ như vậy từ bỏ anh" thế nhỉ?
Chạy được một đoạn xa Lục Dịch mới dừng lại. Cậu tay chống đầu gối thở hổn hển, quay đầu nhìn Đóa Miên, lúc này cậu mới nhớ tới phải cùng cô tính sổ: "Cậu có phải ngốc không thế? May hôm nay có Cận Xuyên, không thì hậu quả khôn lường đấy."
"Cậu cũng biết bởi vì có Cận Xuyên sao?" Đóa Miên vẫn còn chút sinh lực: "Cậu ấy trong tình huống nguy hiểm đã đứng ra giúp chúng ta, thế mà cậu lại vứt bỏ cậu ấy, nói chạy liền chạy hả?"
Lục Dịch trên đầu hiện ra ba dấu hỏi chấm, buồn cười: "Đại tỷ, cảnh sát tới còn không chạy?"
Giọng cô vô thức càng lớn hơn: "Ý của tớ là, thế nào cũng không thể bỏ mặc Cận Xuyên được."
"Cậu phát khùng gì chứ?" Lục Dịch giải thích: "Hai chúng ta là bạn tốt, cậu lại vì một người không thân thiết cãi nhau với tớ sao?"
"..." Không thân thiết?
Cô ý thức được tâm tình của mình không thích hợp, ổn định tinh thần, cô hít thật sâu rồi nói: "Không có gì. Tớ về nhà trước." Nói xong, cô chuẩn bị đến vỉa hè đón xe.
"Đóa Miên." Lục Dịch ở sau gọi với cô.
Cô trong lòng buồn phiền, khó chịu đáp: "Cái gì?"
Lục Dịch nghi ngờ hỏi: "Cậu không phải là thích Cận Xuyên chứ?"
"..." Gió nổi lên, lướt qua da Đóa Miên làm cô giật mình, trong đầu cảm thấy như có gì đó nổ tung.
"Cậu, cậu không được nói lung tung." Trong tâm cô hoang mang rối loạn, cô cúi đầu phủ nhận, đáp xong lập tức bắt một chiếc taxi.
"Vẫn là thôi đi."
Lục Dịch cười nhẹ, đứng tại chỗ thẳng thắng nói: "Mặc dù tớ không hiểu Cận Xuyên, nhưng tớ có thể biết được cậu ấy là người rất phức tạp. Người như cậu, giữ không được cậu ta đâu."
Động tác mở cửa xe tạm ngừng, Đóa Miên hét lớn: "Tớ nói cậu không nên nói lung tung mà."
Trên mặt Lục Dịch như viết bảy chữ "Tớ chống mắt lên nhìn cậu đấy": "Ồ!"
Xe taxi nhanh chóng đi.
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm với biết bao ánh đèn sắc màu. Đóa Miên ngồi ngây ngốc một lát. Cô đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đóa Miên đưa tay tìm điện thoại trong balo, tìm kiếm lịch sử gọi điện.
Chỉ có bảy ngày gần nhất.
Cô nhíu mày, lại mở ghi chép đồng bộ trên Icloud ra, ngày 22 tháng 10, ngày 21 tháng 10,.. Một lúc sau, cô rốt cục cũng tìm thấy lịch sử gọi điện ngày 4 tháng 10.
Một chuỗi số xa lạ đập vào mắt cô. Thời gian gọi điện: 15 giờ 17 phút. Cuộc gọi kéo dài: 23 giây.
Mắt Đóa Miên sáng lên. Chính là nó!
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi ấn nút gọi.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
Bên kia không còn là tiếng tút tút, nhưng cũng không có người nói chuyện, chỉ có tiếng thở đều đều.
"... Alo. Xin hỏi có phải là Cận Xuyên không ạ?" Đóa Miên ngại ngùng hỏi.
Hẳn là không sai đâu.
Vỏn vẹn vài giây đối phương mới lên tiếng, rất lãnh đạm: "Ừ."
Còn có thể nghe điện thoại? Tốt rồi, chắc không bị bắt vào cục cảnh sát đâu. Đóa Miên cuối cùng cũng có thể an tâm, nói: "Cậu không sao chứ?"
Lúc này, trong ống nghe phát ra tiếng cười nhạo không thể quen thuộc hơn, âm sắc trầm thấp: "Khó có thể nha. Đã cùng người ta chạy con mẹ nó đi, còn biết quản tớ sống chết thế nào."
"..."