Qua Sông Hái Sen

Chương 42




Ngày xuân ở Tam Bảo Thiền Tự vẫn có cảnh phong tình không thua gì Giang Nam, Tây thiền viện vẫn trần ngập hoa lá cây cối, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ chiếu trên mặt hòa thượng trẻ tuổi đang say ngủ, đến chạng vạng khó lắm mới đánh thức nổi y.

Thích Già Ngọc duỗi thắt lưng, cảm thấy tinh thần hôm nay tốt hơn hôm qua một chút, liền đứng dậy xuống giường, hiếm khi có hứng thú ra ngoài đi dạo.

Y khoác áo ngoài, rảo bước trên con đường hoa vào sâu trong thiền viện, vừa đi vừa thong thả ngâm nga khúc ca, chợt thấy mị ảnh đang cúi đầu ngồi dưới gốc thông.

Triệt Liên đang ngẩn người nhìn hai tượng người tuyết không tan, vuố,t ve chuỗi Xá Lợi Tử trong tay đã làm bạn với hắn nhiều năm, một lúc sau nheo mặt lại, cảm thấy mặt trời hơi sầm đi một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đang giấu mình phía sau cây nhìn mình, cười nói:

“Minh nhi, ngươi trốn cái gì?”

Thích Già Ngọc ho khan, sau đó mới đường hoàng xuất hiện, đến bên cạnh hắn cười tủm tỉm ngồi xuống, nói: “Vừa mới thấy một đại mỹ nhân xin đẹp ngồi dưới gốc tùng nhìn tuyết sầu ưu, thầm nghĩ xong rồi, chẳng lẽ lại muốn thay lòng đổi ý sao? Ai ngờ đến gần nhìn, lại là Liên nhi.”

Triệt Liên phì cười, giơ tay nhéo mũi y. Tiến lại gần hôn lên đôi môi đang vương ý cười của y nói: “ Ngươi đúng là tên háo sắc bôi mật trên miệng, đúng là không biết xấu hổ.”

Thích Già Ngọc bị bóp đến khịt mũi, há mồm ngậm lấy đầu ngón tay hắn, nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên rồi, ta cũng chỉ xấu hổ với một mình Liên nhi thôi.”

“Minh nhi, chúng ta về phòng đi…”

“……”

Thích Già Ngọc hiếm thấy đại mỹ nhân quyến rũ đến vậy, hai tay không tự chủ được ôm chặt eo hắn, đỏ mặt lắp bắp nói: “Liên nhi, ngươi, ngươi…cái này …ta…”

Triệt Liên nhướng mày, nâng cằm y lên nói: “Sao nào, nương tử muốn mà phu quân không cho sao?”

Thích Già Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, hít thật sau đó gọi thần trí muốn sụp của mình về, lúc này mới mở hai mắt nghiêm túc nhìn Triệt Liên, ôm ngang hắn liền vọt trở về thiền phòng.

……

Trời mới biết y suy nghĩ rất nhiều, trước khi chấm dứt kiếp này muốn cùng với đại mỹ nhân một lần nữa, chỉ là lúc trước Triệt Liên vẫn luôn đắn đo, hôn môi thôi chứ không chịu tiến thêm bước nữa với y, càng thêm do suy kiệt mà mỗi ngày đều mệt mỏi không có tinh thân. Hôm nay khó lắm mới được tinh thân sáng láng, đại mỹ nhân lại chủ động đến dụ dỗ y, há nào không thuận theo?

Y đè Triệt Liên lên giường đôi đã từng vui vẻ vô số lần, thấy địa mỹ nhân mình sủng ái yêu thương hai đời dùng ánh mắt nhu hòa sủng nịch kia nhìn mình, giao phó thân thể cho mình, trong nháy mắt tim y đập như trống nổi, lại hơi khẩn trương luống cuống.

……

Tu vi kiếp này của y dù sao cũng không thể sánh bằng Triệt Liên, lúc này không thể kháng cự mà chỉ có thể để mặc những luồng nội lực xa lạ mà quen thuộc này chảy vào trong cơ thể mình, thân thể càng lúc càng nóng lên, cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Triệt Liên.

Nhìn thấy Triệt Liên cố hết sức kéo thân thể hỗn độn, bắt đầu thúc dục chân khí trong kinh mạch truyền cho y, mặt mày ẩn chứa vẻ quyết tuyệt, y thở dài, bất đắc dĩ nói: “Liên nhi, ngươi…”

Sao phải đày đọa mình thế này?

Y thấy rõ tâm thân vốn đẫ.y đà của Triệt Liên đang từ từ phai đi màu sắc và độ ẩm, cuối cùng hóa thành một lão tăng khô héo, nhìn y rơi lệ.

Có lẽ là do yêu người này, nhưng dù vậy, y không hề cảm thấy bộ mặt này xấu xí đáng ghét tị nào.

Trong lòng tuy rằng tức giận hắn không chịu báo trước cho mình, nhưng chuyện đã đến nước này, y đành phải chống đỡ thân thể thọ hạn ngắn ngủi vận công, âm thầm cầu nguyện mình có thể vượt qua kiếp nạn này, bình yên vô sự đoàn tụ cùng Liên nhi.

Dư quang nhìn thấy Triệt Liên còn đang yên lặng chăm chú nhìn mình, y muốn vươn tay ra, muốn chạm vào người yêu đã già nua của mình, hứa với hắn những ác mộng này nhất định sẽ chấm dứt. Nào ngờ còn chưa kịp nói thì tu vi hùng hậu kia khiến thân thể rã rời, ép y từ từ khép mắt lại, cuối cùng nằm trên đầu gối Triệt Liên chìm vào màn đêm ngọt ngào.

……

……

“Đại sư, Minh nhi thế nào rồi?”

Giọng nói khàn khàn từ trong miệng lão tăng ngồi yên bên cạnh Vô Ngã Đại sư truyền đến, Triệt Liên rũ đôi lông mày xám héo rũ, lo lắng nhìn Thích Già Ngọc ngồi xếp bằng trên giường.

Vô Ngã Đại sư đút y uống hai liều thông lạc hoàn, tay cầm kim châm đâm vào huyệt trọng yếu quanh thân y để chân khí chảy theo, dẫn những tu vi còn lắng đọng kia dẫn về kinh mạch, nín thở tĩnh khí quan sát hướng đi của kinh mạch.

Qua một lát sau, Vô Ngã đại sư cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lau mô hôi nhỏ trên trán, khẽ run nhận trà nóng do Triệt Liên đưa tới hớp một ngụm, nói:

“May thay, thân thể sắp chết của Già Ngọc cũng cứng rắn hơn một chút so với ta nghĩ, thuật thông kinh mạch này có hơi mạo hiểm nhưng thực sự khả thi. Hiện tại y đã hoàn toàn tiếp nhận tầng sáu đoạt tướng mật pháp, chỉ cần dẫn độ thêm mười ngày nữa là có thể đột phá tầng thứ bảy không chướng ngại.”

Triệt Liên mừng rỡ quá đỗi, nhào tới đầu giường nhìn nét già nua trên mặt Thích Già Ngọc đã phai hết, hiện giờ đã là gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, bọn họ rốt cục vượt qua một kiếp cuối cùng, từ nay về sau là có thể ngày đêm nương tựa lẫn nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy hành lễ thật sâu với Vô Ngã Đại sư, cảm kích nói: “Đại ân đại đức không biết phải lấy gì cảm ta. Nay ta và Minh nhi có thể thoát thai trọng sinh, toàn bộ đều dựa vào sự giúp đỡ tương trợ của đại sư. Ngày sau nguyện cống hiến vì Tam Bảo Thiền tự, chỉ cần Vô Ngã đại sư có chuyện cần dặn dò, Liên tiểu tử có chết cũng không từ.”

Vô Ngã Đại sư cứu người một mạng, lúc này cũng rất mừng rỡ, vuốt râu cười ha hả nói: “A Di Đà Phật. Đây sao thể nói là công của lão nạp không được. Lúc này Già Ngọc vượt qua cửa ải khó khăn, vốn là duyên phận của hai người các ngươi, xuất gia cũng chỉ có chút công nhấc tay thôi, sao còn muốn Liên tiểu tử báo đáp?”

Triệt Liên nghe xong, lại tiếp tục rót trà cho Vô Ngã đại sư vẫn còn mệt nhọc.

Thân thể già yếu không nâng nổi sức, hai tay đầy nếp nhăn của hắn hơi run rẩy, nhưng cũng không thèm để ý.

Nào ngờ sau một khắc sau lại trượt chân, cả thân thể già nua như lá rụng đột nhiên ngã xuống.