Qua Sông Hái Sen

Chương 40




Đợt lạnh năm nay ở Bắc Tấn dường như đến sớm hơn so với những năm trước, trong nháy mắt đã đến đầu đông. Chúng tăng không còn việc canh tác, ngày thường cũng chỉ tụng kinh ngồi thiền trong thiền phòng đốt lò sửa, Tam Bảo Thiền tự dưới cảnh tuyết cành thêm tịch tĩnh.

Lớp tuyết không dày lắm được chúng tăng giẫm lên phát ra tiếng lộp bộp. Triệt Liên đón gió tuyết đến trấn nhỏ bên cạnh mua mứt và bánh bao ưa thích của Thích Già Ngọc về, tháo nón giũ sạch bông tuyết giữa hàng trẻ, lúc này mới xách túi giấy, lặng lẽ đẩy cửa ra.

Lò sưởi đang cháy lách tách chiếu sáng cả thiền phòng, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Triệt Liên đặt điểm tân trong tay xuống, nhưng không thấy bóng dáng của Thích Già Ngọc trước cuộn tranh thủy mặc chưa khô mực trên án thư.

Hắn liếc ra ngoài cửa sổ, cuối thiền viện trắng xoa tợ như có bóng người đang ngồi xổm giữa tuyết, hắn đứng dậy cầm áo choàng thật dày, nhẹ nhàng đi tới phía sau Thích Già Ngọc.

Dưới bóng thông treo đầy sương bạc, Thích Già Ngọc hưng phấn đắp hai đống người tuyết, chợt thấy sau lưng mình được một luông hơi ấm bao phủ, bên hông cũng được một đôi tay mêm mại quấy lấy, y cười tủm tỉm quay đầu hôn hắn một cái, nói: “Liên nhi người đến vừa khéo, mau nhìn xem hai người tuyết ta đắp này trông có giống chúng ta hay không?”

Triệt Liên kéo hai tay y lạnh đến đỏ au, vừa nhét vào trong ngực ủ ấm, vừa nhìn hai kiệt tác người tuyết không biết y đã làm mấy canh giờ trước mắt này.

Cả hai đời Thích Già Ngọc đều sống ở Giang Nam, rất ít khi thấy cảnh tuyết rơi nhiều đến vậy. Năm đó ở trong ảo cảnh của lò Bách Luyện không thể thưởng thích kĩ, lúc này vô cùng hào hứng, tốn công sức mới nặn người tuyết giống mình và đại mỹ nhân, nên rất trông mong lời tán thưởng từ hắn.

Triệt Liên biết Thích Già Ngọc rất có thiên phú nghệ thuật, ngày thường chỉ trừ không thích đọc tứ thư ngũ kinh ra thì nghệ nhân khác cũng không bằng. Phàm là việc y có hứng thú thì luôn làm rất tốt. Hai người tuyết kia nặn rất đẹp, trong đó một người vừa nhìn là biết Triệt Liên ngay, mặc dù dáng vẻ tròn trịa ngây ngô nhưng cũng là diện mạo xinh đẹp phong lưu, trên đầu thậm chí còn điểm thêm hoa sen hồng

Nhưng mà so ra thì người tuyết còn lại giống Thích Già Ngọc thì khuôn mặt có vẻ hơi nhạt nhòa, có lẽ lúc đắp nặn cũng không để ý tới. Nhìn ra sự khác biệt, Triệt Liên bật cười, tỏng lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, nghiêng đầu nói:

“Nghệ nhân điêu luyện này tới từ đâu đây? Ta chưa từng thấy người tuyết nào đẹp vậy đâu, chỉ là nặn trong thiền viện thì hơi đáng tiếc. Với tay nghề của Minh nhi, nên để trong hoàng cung mới xứng.”

Lại nói: “Nhưng mà người tuyết này đắp nặn quá đẹp đi, ta nào sánh bằng? Còn bộ dáng của Minh nhi thì cách xa người thật, không bằng một thần khí của ngươi.”

Nghe được lời khen không ngớt của đại mỹ nhan, Thích Già Ngọc có chút đắc ý. Nghe đến nửa câu sau cũng chỉ đảo mắt nhìn người tuyết kia, dùng chóp mũi lạnh băng cọ hai má hắn: “Đại mỹ nhân vốn đẹp thế đó. Về phần ta thì cũng chả sao cả, chỉ cần giống Liên nhi là được.”

“Cái này không được.” Triệt Liên nhéo hai má y, từ từ nói, “Đối với ta mà nói, người tuyết của Minh nhi quan trọng hơn. Nếu Minh nhi không biết mình tuấn tú cỡ nào, thì để ta làm cho.”

Dứt lời liền khom người bốc một vốc tuyết trên đất, tiến lên phía trước sửa khuôn mặt người tuyết Thích Già Ngọc, chẳng bao lâu nó đã trở nên sống động hơn. Thích Già Ngọc nhìn chăm chú, đôi mắt dõi theo động tác của Triệt Liên càng ngày càng sáng ngời. Một lúc sau y thừ người, bỗng chạy về phái thiền phòng cầm pháp trượng của mình ra.

Sau khi Triệt Liên hoàn thành thì lui ra phía sau thưởng thức đôi người tuyết giống y đúc này, thấy Thích Già Ngọc cầm pháp trượng đang niệm chú, tò mò hỏi:

“Minh nhi muốn làm gì vậy?”

Thích Già Ngọc niệm xong một đoạn chú, gõ pháp trượng điểm quanh người tuyết, lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Đại mỹ nhân đắp người tuyết cho ta, ta tiếc để nó qua mùa đông thì tan mất, nên đọc một đoạn chú phong tuyết để đông nó lại, đảm bảo không tan trong vài năm tới.”

Triệt Liên thấy y quý trọng nó tiến lên vỗ vỗ, rồi sờ sờ, rồi lại phập phù muốn rút tay lại, vô cùng trân quý, hắn mỉm cười bước lên ôm lấy sống lưng ấm áp của y, gác đầu trên cổ thủ thỉ hỏi:

“Minh Nhi thích nơi có tuyết rơi à? Vậy sau này chúng ta đi đến phương bắc tìm một nơi tuyết rơi quanh năm ở có được không?”

Thích Già Ngọc đang thoải mái đan mười ngón tay với đại mỹ nhân của mình, nghe vậy lòng trùng xuống suy tư, lác đầu nói: “Hàng năm có thể nhìn thấy tuyết đương nhiên là tốt, nhưng nếu quanh năm bốn mùa đều tiêu điều vắng vẻ như vậy, ta chịu không nổi đâu.”

Triệt Liên nghe xong ra chiều suy nghĩ lại hỏi: “Vậy Minh nhi thích phong cảnh như thế nào?”

“Cái này ấy mà…” Thích Già Ngọc ngẫm ngợi một lát, nhanh chóng đáp, “Ta thích phong cảnh điền viên hoa đào nở rộ. Phong cảnh núi Tiểu Đào năm đó cũng được, đáng tiếc dù sao cũng chỉ là ảo cảnh trong lò, không biết có tồn tại ở cõi tục hay không. Nếu vậy thì núi Đại Ninh là đẹp nhất, một năm bốn mùa đều có cảnh sắc riêng, dù ở lại đó mấy trăm năm thì cũng không cảm thấy nhàm chán.”

Thấy y nói vậy, Triệt Liên nhớ lại quãng thời gian hai người ở cùng nhau như hình với bóng ở núi Đại Ninh, cho nên cười cười đề nghị: “Vậy chúng ta sự trở về Đại Ninh tự, sống lại năm tháng thầy trò song tu vui vẻ nhé.”

“……”

Hắn vốn tưởng Thích Già Ngọc tất nhiên sẽ đồng ý ngay, ai ngờ sắc mặt người yêu bỗng trùng xuống, vẻ mặt có hơi do dự.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói như xa như gần: “Chỉ cần ở cùng Liên nhi, ta không muốn làm hòa thượng nữa…”

Triệt Liên nghe vậy có hơi buồn cười, thầm nghĩ nếu không còn khúc mắc trước kia, tâm tính tiểu thiếu niên kiếp này của y vẫn dễ thương hơn. “Vậy chúng ta không làm hòa thượng nữa. Giao Đại Ninh tự cho Phạm nhi trông coi, chúng ta xuống núi xây một gian đào hoa, sống cuộc sống bình phàm chỉ có hai người.”

Dứt lời lại chăm chú nhìn Thích Già Ngọc thật lâu, bên môi lại vẽ ra ý cười ấm áp, nói tiếp: “Có câu lấy chồng theo chồng, chỉ cần là chuyện ngươi muốn là, sao ta không theo được? Minh nhi làm hòa thượng, là Phật Vô Lượng của ta. Nếu Minh nhi thành tiên, đó cũng là tiên đào hoa của ta.”

Thích Già Ngọc ngạc nhiên, đột nhiên đỏ mặt.

Đã từ rất lâu rồi, lúc Triệt Liên còn chưa động lòng, hắn luôn nói mình là một hòa thượng thối nát, vô cùng phong lưu, tính tình cứng nhắc chậm chạp, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có thể nghe được những lời tình cảm mùi mẫn từ miệng hắn. Tuy trong lòng cũng biết lời mật ngọt của mình càng ngày càng đáng sợ, đại mỹ nhân chỉ học theo y sơ sơ mà lời tuôn ra vô cùng chân thành, cho dù y có mặt dày cỡ nào nghe xong cũng hơi thẹn thùng.

Vì thế lại nóng mặt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn ôm lấy đại mỹ nhân trước mặt nói: “Kiếp sau ta muốn là tiên hoa đào, Liên nhi chính là Hồng Liên Tiên tử của ta.”

Cảm nhận hơi nóng phớt lên mặt, vừa ngưa ngứa vừa thoải mái, y nghiêng đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình yêu thích nhất.

Trong lòng biết đã không còn cách nào thân cận với Minh nhi hơn nữa, Triệt Liên cực kỳ thụ hưởng cảm giác môi răng đan xen quấn vào nhau, mở cánh môi ra để Thích Già Ngọc hôn sâu hơn, nhẹ nhàng dịu dàng đáp lại y.

Sau khi hôn xong, Triệt Liên để ý tới áo khoác có hơi xộc xệch của y, thấy sắc trời đã muốn, định bảo y về phòng.

Nhưng mà, lúc này hắn lờ mờ nghe được tiếng bước chân truyền đến càng gần bên ngoài thiền viện. Tuy giữa trời tuyết yên tĩnh này không quá đột ngột, nhưng người tới là hai người tập võ có nội công thâm hậu, khiến cho hắn cảnh giác.

Triệt Liên nhìn về phía đường tuyết tĩnh lực ngoài thiền viện, thấy bóng người một đen một đỏ đang đội mũ đạp tuyết khoac áo choàng chậm rãi lộ ra. Bước chân có hơi mệt mỏi khi đi trên núi, cách đó không xa đã phát hiện bọn họ đang lừng lững bên ngoài thiền phòng.

Bốn mắt nhìn nhau, người nữ mặc áo khoác lông chồn màu đỏ bỗng khóc nấc lên, như mũi tên rời cung bay lên trước, nhào tới ôm lấy Thích Già Ngọc.

“Minh nhi!!”

……

Thích Già Ngọc lắp bắp: “Mẹ?!”

Việt phu nhân ôm y thật chặt, vừa khóc vừa gật đầu, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú nay đã lớn khôn của con mình, càng khóc dữ hơn.

Việt Thiên Hà ở phía sau có hơi xấu hổ nhìn phu nhân nhà mình, thấy hốc mắt của Thích Già Ngọc cũng đỏ bừng ôm mẫu thân khóc. Cảnh tượng hai mẹ con gặp lại vô cùng cảm động, trong lòng lại hỗn loạn rối rắm.

E rằng trên đời này không tìm ra người thứ ha được kỳ ngộ vừa làm cha vừa làm con như hắn. Mà thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không khác nhiêu, làm hắn không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với Thích Già Ngọc.

Việt phu nhân dù sao cũng là người có đầu óc đơn giản, chỉ biết Thích Già Ngọc kiếp này là người thân của mình, không suy nghĩ nhiều như phu quân. Lúc này trong lòng vô cùng sung sướng và thương tiếc khi gặp lại con ruột, sau khi khóc xong thì vui mừng, kéo y hỏi đủ thứ chuyện trong mười năm qua.

Vì thế Việt Thiên Hà ở một bên nhìn họ thật lâu, cuối cùng đành nói: “Triều nhi, bên ngoài trời lạnh. Minh nhi, ơ, cha…thân thể Già Ngọc không chịu được lạnh, vào trong rồi hẵng nói.”

Lúc này Việt phu nhân mới sực tỉnh, vội vàng quấn chặt áo choàng trên người con trai, kéo tay áo phu quân theo hắn vào thiền phòng đang đốt lò sửa rừng rực. Triệt Liên nhìn bóng lưng họ, vốn muốn đi theo nhưng dừng chân một hồi, trong lòng biết không nên làm phiên, chỉ đưa tay đóng cửa cho họ, còn mình thì đứng trong đình viện tiếp tục nhìn hai người tuyết kia.

……

Thấy cha mẹ vội vàng từ Giang Châu đến thăm mình, Thích Già Ngọc đã đoán ra Vô Ngã đại sư đã nói hết tất cả cho bọn họ. Trong lòng thở dài, không chờ Việt phu nhân hoi, liền chủ động mở miệng nói:

“Cha, mẹ, con trai bất hiếu, sợ là không cách nào chăm sóc cho hai người đến cuối đời.”

Việt phu nhân vừa mới hoàn hồi vì nghẹn ngào, nghe vậy lại càng nức nở: “Đứa nhỏ ngốc! Cha mẹ không cần ngươi phụng dưỡng tuổi già, chỉ xem ngươi như bảo vật mà chiều chuộng, chỉ mong ngươi kiếp này có thể sống một đời an nhàn sung sướng tự do tự tại, nhưng số lại khổ như vậy…”

Thích Già Ngọc nghe xong rất cảm khái, tháy mẹ khóc đau lòng, vội vàng an ủi nàng, nói: “Mẹ, kiếp này tuy tuổi thọ của Minh nhi chỉ có ba mươi năm, nhưng đã hưởng hết phúc phần thân sơ mà mình đã hy vọng xa vời, vốn không cầu mong gì. Chỉ muốn đi Tây Thiên báo đáp nguyện vọng của Phật tổ, không cần đau lòng vì con.”

Dứt lời y nhìn khuôn mặt Việt phu nhân mặc dù đã hằn vết tuế nguyệt, nhưng vô cùng xinh đẹp, cười nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù đã mười năm trôi qua, sao nhan sắc của mẹ vẫn không hề giảm đi chút nào. Lúc con còn nhỏ, trong thành thường xuyên có người nói hai người chúng ta giống như tỷ đệ. Bây giờ xem ra lại giống như huynh muội!”

Việt phu nhân bật cười: “Đứa nhỏ này chẳng thay đổi gì cả, lại lấy mẹ ra làm trò đùa…”

Việt Thiên Hà bị lạnh nhạt sắc mặt phức tạp đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thấy hai người vốn là con dâu cha chồng, lại bày ra dáng vẻ tình mẹ con khắng khít, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên. Muốn nói điều gì đó để giảm bớt sự bối rối của mình, nhưng không thể chen vào lấy một câu.

Cũng may Thích Già Ngọc và Việt phu nhân trò chuyện một lát, vẫn chú ý tới hắn đứng ngốc không biết làm sao, y gọi: “Cha.”

“……”

Thấy Thích Già Ngọc đã nhớ ký ức hai kiếp mở miệng, lại gọi hắn là cha, hai đầu gối Việt Thiên Hà mềm nhũn, suýt nữa sụm xuống.

Thích Già Ngọc sao không biết hắn đang nghĩ gì? Thở dài nói: “Chúng ta biết nhau nhiều năm, biết ta vốn không phải là người quan tâm đến đạo đức cương thường cõi bụi này, cần gì phải câu nệ? Cứ gọi ta là Minh nhi như bình thường là được.”

Việt Thiên Hà nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới tính cách khi còn sống của pháp sư Già Ngọc, cũng cảm thấy câu này có lý. Mà dù sao hắn cũng không dám bất kính với người cha chuyển thế này, trên mặt vẫn không hề thả lỏng, đang cân nhắc nên mở miệng ra sao, lại nghe Thích Già Ngọc nói:

“Tính ra lúc còn trẻ cha đã kế thừa chức vị trang chủ, không giống các tộc lớn khác có thông gia thân thế nâng đỡ, lại biến Việt gia trang vừa có danh vừa có tiếng, mấy năm gần đây tất nhiên sống không dễ dàng gì.”

Việt Thiên Hà sửng sốt, liên tục lắc đầu nói: “Không vất vả. Sao ta vất vả cho được…”

Đây không phải chỉ nói khiêm tốn, mà hắn biết rõ những năm gần đây Việt gia trang thuận buồm xuôi dòng, chắc chắn cũng liên quan tới Phật cốt của phụ thân để lại tinh xá trong núi kia.

Hắn sớm biết mình là con trai của một người phụ nữ xa lạ được phụ thân cứu ở chân núi Việt Gia, nhưng hắn luôn được đói xử như con đẻ, được dạy dỗ cẩn thận, ăn ngon mặc đẹp. Nếu không nhờ có sự giúp đỡ củ pháp sư Già Ngọc năm đó, đừng nói đến Việt Thiên Hà hôm này, sợ là lúc này hắn còn không biết mình đang xếp hàng ở chỗ nào chờ đầu thai nữa là.

Thích Già Ngọc đối với hắn vừa là cha vừa là ân nhân, càng không cần phải nói dù chuyển thế trở thành con trai duy nhất hắn xem như báu vật. Cũng bởi vậy những bi ai trong lòng hắn tuyệt đối không kém hơn Việt phu nhân chỉ xem y là con ruột.

“Nói đến cũng lạ, có thể bởi vì thân phận hai kiếp không giống. Thích Già Ngọc kiếp trước nhìn Thiên Hà chỉ là một đứa nhóc cứng đầu bướng bỉnh cũng có chút tiền đồ, không phát hiện ra nhiều điểm tốt. Mà kiếp này Việt Minh Khê làm con mới có thể biết đến sự hiệp nghĩa can đảm của cha mẹ, cảm thấy trên thế gian không ai sánh bằng.”

Dứt lời liền cười nhìn hắn nói:

“Người ta khâm phục ngưỡng mộ nhất đời này, chính là cha.”

“……”

Sống mũi Việt Thiên Hà cay cay, trong lòng càng đau lòng, theo trực giác muốn tiến lên ôm y, một lúc sau chỉ dừng bước chân, quay lưng nuốt hết những giọt nước mắt sắp chảy ra vào bụng, nói: “Ta…ta ra ngoài.”

……

Việt phu nhân nhìn phu quân mình chạy trối chết, chỉ nghĩ hắn còn đang xoắn xuýt chuyện thân phận, tiến lại gần nói với Thích Già Ngọc: “Minh nhi, dù sao phụ thân ngươi cũng cứng đầu nhiều năm, xem trọng mặt mũi, là con là cha nhất thời không sửa được, ngươi thông cảm cho hắn nhiều hơn chút.”

Thích Già Ngọc thấy Việt Thiên Hà đóng cửa lại, khóe môi cong lên không rõ ý vị, nói dò: “Mẹ, người lo nhiều rồi, hắn đâu phải không đổi được, chỉ đang sợ thôi, sợ ta tính nợ cũ với hắn. Không chừng lúc này trong lòng sảng khoái lắm đấy, dù sao khi còn bé hắn không chịu nghe lời bị ta đánh, mấy năm nay đang trả thù.”

……

Ngoài cửa, Việt Thiên Hà ôm tay đứng trong thiền viện nhìn cảnh tuyết rơi ở Mộ Lĩnh, một lúc sau thở ra làn hơi, cảm thấy trăm mối cảm xúc đan xen.

Bỏ qua sự an ủi của Thích Già Ngọc, tâm tình trở nên thoải mái hơn rất nhiều, chưa nói tới sự thống khổ kia, không thể không nói trong lòng hắn đúng là có chút đen tối. Cũng may là Minh nhi vẫn xem mình là cha. Hơn nữa khi biết kiếp này mặc dù y không thể sống thọ, nhưng có lẽ còn có thể chuyển thế, lại càng hạ quyết tâm muốn nhìn y lớn lên lần nữa.

Sau một hồi cảm khái, hắn hắt hơi, xoa mũi đang đinh trở về thiền phòng, thì chợt thấy một bóng người quen quen, xem ra đã đứng ở dưới gốc thông nhìn hắn khá lâu.

Việt Thiên Hà thấy thế vội vàng dừng bước, chắp tay nói với hắn: “Thuần Khê thượng nhân.”

Tuy rằng bối phận Thích Già Ngọc ở trước mặt hắn  khó nói rõ, nhưng vị Thuần Khê thượng nhân này đúng là trường bối của Việt Thiên Hà, hắn phải tuân theo lễ tiết, xưng vãn bối một tiếng.

“Không cần gọi xa lạ vậy.” Ánh mắt Triệt Liên sâu thẳm, không biết đang nghĩ chuyện gì, lập tức mỉm cười với hắn, “Nghĩ đến thì giờ ta đã thê tử kiếp này của Minh nhi, lẽ ra phải gọi Việt trang chủ là…cha?”

Việt Thiên Hà: “…”