Mặt trời từng bước trượt xuống núi Đại Ninh phía tây, hoàng hôn sắc chiều đang nhuộm đỏ cánh hoa càng thêm xinh đẹp, tiết trời chớm thu không hợp cảnh này, càng khiến Triệt Liên sinh ra cảm giác như đã cách một đời.
Thích Già Ngọc cũng nương theo ánh mắt của hắn nhìn những đóa hoa đào kia, không cảm thấy kinh ngạc, một lúc sau gác cằm ở cổ Triệt Liên, “Xem ra Liên nhi cũng là người có phúc, mời lần đầu đã gặp hoa đào nở trái mùa trên núi Đại Ninh, đúng là tương xứng với ngươi.”
Triệt Liên choàng tỉnh trong mộng, lúc này mới để ý tới tư thế mập mờ của mình và Thích Già Ngọc, vội vàng thoát khỏi vòng ôm của y quỳ xuống, mái tóc đen dài buông xõa che giấu thần sắc, trầm giọng nói:
“Lão tăng tạ ơn pháp sư Già Ngọc đã cứu mạng, ơn này suốt đời không quên. Ngày sau nguyện để Đại Ninh tự sai sử, cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ! “
“……”
Nghe sự cảm kích và thật lòng của hắn, Thích Già Ngọc lại cảm thấy không vui vẻ gì, nhìn mỹ nhân trẻ tuổi mới vừa thân mật trên giường với mình, nhíu đôi mày kiếm lại rồi giãn ra, im lặng thở dài.
“Được rồi. Vậy dự định của ngươi bây giờ là gì?” Thấy Triệt Liên quả thật đối đãi với mình như ân nhân, xa cách y, Thích Già Ngọc thu lại thái độ thân mật lúc trược, rũ mắt nói, “Nếu ngươi muốn trở về Bồ Phong tự tìm lão già Triệt Hải kia báo thủ, thứ cho ta nói thẳng, với tu vi hiện tại của ngươi thì chắc chắn không làm gì được hắn.”
Triệt Liên nghe xong thần sắc khẽ động, trong mắt mặc dù tràn ngập vẻ phẫn hận, nhưng dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, tựa như vẫn chưa tìm được cách tốt hơn.
Vì thế Thích Già Ngọc lại nói:
“Chi bằng vầy đi, ta dạy ngươi tu luyện mật pháp Đoạt tướng, thế nào?”
Thấy Triệt Liên sững sờ, y nói tiếp: “Báo thù không phải chuyện một sớm một chiều. Bây giờ tu vi của ngươi có hạn, dù sao cũng là người trong thế tục, tuổi thọ có hạn. Chỉ có mật pháp Đoạt tướng mới có thể giúp ngươi duy trì thanh xuân, còn có thể ức chế loại độc không tên trong cơ thể. Sau này chỉ cần siêng năng tu luyện, nhất định sẽ có thể tự mình trả thù lão ma đầu kia.”
Triệt Liên chưa từng nghĩ pháp sư Già Ngọc lại nguyện ý dạy hắn công pháp mà người người trong võ lâm này đỏ mắt mong chờ, ngạc nhiên không thôi. Mặc cho thân thể vẫn còn đang yếu ớt, lại quỳ dưới chân Thích Già Ngọc, nói: “Đã vậy, mời sư phụ nhận một lạy của đồ nhi!”
Thích Già Ngọc bị Triệt Liên trôi chảy bái mình làm sư, bất ngờ không kịp đề phòng, Thích Già Ngọc nhướng mày, từ từ nói:
“Chỉ là…”
Ánh sáng chiều êm dịu kéo dài cái bóng của hai người, trong rừng đào rậm rạp truyền đến tiếng chuông xa xăm, thiền phòng hẻo lánh càng thêm sâu thẳm tĩnh mạc, “Ta cũng không thể dạy không ngươi được, phải lấy thứ gì ra đổi mới được.”
Đợi Triệt Liên ngẩng đầu nhìn mình, y ngừng một chút, tiến lên quấn mái tóc dài như mây quanh đầu ngón tay, cúi đầu hít một hơi kề sát bên tai hắn, ái muội nói: “Liên nhi nói không sai, bộ dáng này đúng là khiến người ta không thất vọng, ta rất vừa ý.”
Thấy mỹ nhân trước mắt không hiểu mô tê nhìn y, đối mắt phượng mịt mùng không hiểu hàm ý, y thở dài thu tay, nghiêm mặt nói: “Ý là, bên người ta còn thiếu một đệ tử làm ấm giường. Nếu ngươi muốn tu luyện mật pháp Đoạt tướng không thể truyền ra khỏi Đại Ninh tự này, nhất định phải dùng thân thể này báo đáp ta mới được.”
Sau đó bổ sung: “Với lại mật pháp này vốn cần phải bổ sung thêm, hiện tại e là ngươi cũng không tìm được người thích hợp hơn ta, lúc song tu còn có thể nhắc nhở ngươi thêm đây không phải là chuyện đôi bên vẹn toàn sao.”
Triệt Liên lúc này mới hiểu ý, theo bản năng giơ tay sờ sờ hai má trơn bóng như lúc ban đầu của mình, lại nhớ đến việc điên cuồng tối qua, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy khó nói, nhưng vẫn cúi đầu nhẹ giọng đáp:
“…… Được”
Nói xong liền đứng lên, trầm mặc một lúc lâu rồi lại nói: “Chỉ là dù sao đệ tử làm ấm giường cũng khác với đệ tử bình thường, mong sư phụng có thể đáp ứng yêu cầu quá đáng của ta.”
“Nói thử xem.”
“Ta e mình học nghệ không tinh, một thân một mình sợ khó có thể đánh bại lão Triệt Hải kia. Kính xin sư phụ đến lúc đó hãy đi cùng ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện này.”
Thích Già Ngọc nghe vậy không lên tiếng thật lâu, biết nỗi hận cắt xương này đã ghim sâu trong thiền tâm vốn trong sáng của hắn, khó có thể cởi bỏ. Một trái tim nóng bỏng vốn mang khát vọng liền từ từ lạnh xuống, có chút muộn phiền quay lưng không nhìn hắn nữa, thật lâu sau mới nói:
“Vậy thì như ngươi mong muốn.”
……
Thích Già Ngọc cùng Triệt Liên làm thầy trò mười năm trên núi Đại Ninh.
Mười năm trên thế gian đối với những con người trong hồng trần tuổi đời có hạn, cũng là thời gian đủ để một đứa trẻ lớn lên thành thanh niên, người già yếu thì vùi thây dưới nấm mồ; nhưng đối với người đã đại thành mật pháp Đoạt tướng, cũng chỉ trong nháy mắt như hoa rơi nước chảy thôi.
Triệt Liên cạo đầu, mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm chuỗi Phật, bắt đầu lại cuộc sống làm tăng lữ tu hành ở Đại Ninh tự, cùng không còn vẻ cẩn thận như trụ trì kế nhiệm trước kia. Vẫn đeo khuyên tai vàng, vừa uống rượu vừa ăn thịt. Theo lời của hắn là, đã thành yêu tăng thì cũng phải có dáng vẻ của yêu tăng. Nếu muốn hắn phải đè nén bản tính ngụy tạo mình thành hòa thượng lương thiện ở Bồ Phong tự kia thì chẳng phải Phật hay không Phật gì hết, mấy thứ này không quan trọng.
Quan hệ giữa hắn và Thích Già Ngọc vẫn không mặn không nhạt, ban ngày hai người là thầy trò quy quy củ củ, ngoại trừ hỏi hăn ra cũng khong có gì khác. Cho dù có là đệ tử cùng ra cùng vào với hắn cũng không đào ra manh mối. Ban đêm lại ở trong thiền hòng hẻo lánh không người, mây bay núi lẻ, ngủ, mười năm cứ thế mà chảy qua kẽ tay.
Thích Già Ngọc vốn tưởng rằng mười năm sớm chiều bên nhau đã đủ để sửa ấm trái tim lạnh lùng trống hoác, măc dù Triệt Liên không nảy sinh tình cảm với y trong sự triền miên ấm áp của hoàng hôn nay, nhưng cũng thân cận hơn bao người. Không ngờ hơn ba nghìn ngày trôi qua, tâm tư báo thủ của Triệt Liên chưa từng nhạt đi, cảnh giới võ học cũng tăng vọt, chưa từng để ý đến ánh mắt yêu hận đan xen của y.
Tuy rằng đã sớm ở trên giường biết rõ hắn, đại danh yêu tăng Triệt Liên lại không hiểu phong tình, từ trước đến này không hề biết Thích Già Ngọc đối với mình là thật lòng, chỉ cho rằng y thích dáng vẻ phong tình trên giường của hắn. Mà Thích Già Ngọc cũng bởi vì sĩ diện của sư tôn mà làm kiêu, không chịu mở miệng nói tỏ lòng mình, từ từ cũng trở nên nóng này, thích làm khó hắn, thường châm chọc mỉa mai hắn, lúc song tu trên giường không còn dịu dàng.
Nhưng dù sao Triệt Liên vẫn nhiều tuổi hơn y, nhiều năm nhẫn nhịn an phận ở Bồ Phong tự ngày xưa, chưa bao giờ bị loạn tâm bởi những chuyện này, cho dù có bị y giận cá chém thớt, ném chén đũa thì cũng quét đi, bị y xé tranh chữ thì nhặt lên, chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ lạc mất hồn phách như Thích Già Ngọc kỳ vọng.
Dù cho trên giường y giày vò Triệt Liên đủ kiểu, hắn cũng nhẫn nhịn không nói, hôm sau tỉnh dậy gối lạnh như băng.
Tựa hồ so với những chuyện vặt vãnh không quan trọng này, điều Triệt Liên quan tâm nhất chính là khi nào báo thủ, khi nào Thích Già Ngọc giúp hắn đại thành. Khi rảnh rỗi, hắn sẽ hỏi khi nào y giao Vọng Hi Đoạt tướng quyển hạ cho hắn, giúp hắn tăng nhanh tốc độ, sớm ngày xuống núi tái xuất giang hồ.
Như vậy, vào một ngày sau mười năm, Thích Già Ngọc rốt cục từ bỏ ý định của mình.
Sau đó, Thích Già Ngọc im lặng ngồi trên đầu giường nhìn hắn thật lâu, sau đó đứng dậy ra cửa, gọi hòa thượng quản sự Không Phạm, thu xếp xong mấy chuyện vặt trong chùa, dặn dò hắn vài câu, sắp xếp hành lý của mình rồi xuống núi.
Trước khi đi, Không Phạm mặt đầy nước mắt hỏi y: “Sư phụ, ngài muốn đi đâu?”
Thích Già Ngọc quay đầu lại, nhìn chăm chú vào gương mặt có vài phần tương tự với Triệt Liên của Không Phạm, cười nói: “Làm tăng lữ quá buồn chán, ta muốn đi nhân gian muôn hồng ngàn tía thăm thú, không biết khi nào mới trở về. Phạm nhi không cần lo, đợi đến khi sư phụ thu xếp xong, sẽ gửi thư về.”
Dứt lời liếc mắt nhìn thiền phòng vẫn u tịch dưới ánh hoàng hôn kia, suy nghĩ một hồi nói: “Nếu sư huynh của ngươi tỉnh lại hỏi ta, thì thay ta chuyển lời hắn, nói duyên phọn thầy trờ giữa hai ta đời này đã dứt, nói hắn không cần phải tìm ta.”
Sau đó, y không nán lại Đại Ninh tự mình đã ở nửa đời người này nữa, dỗ dành đồ đệ Không Phạm rồi đón ánh chiều ta đỏ như máu xuống núi.
Thích Già Ngọc vân du dạo chơi trên đường, tóc càng ngày càng dài, tâm tình cũng ngày càng thản nhiên bình đạm. Y chưa từng cảm thấy quyến luyến với đất lành nơi cửa Phật, chỉ cảm thấy trần duyên mình chưa dứt, thế tục đúng là nơi thích hợp với y.
Khi đên một ngọn núi không rõ tên ở phía đông Giang Châu, y cứu mạng một người phụ nữ gầy ốm sắp chết trong rừng, nàng đã mang thai sáu tuầnm chỉ vì người chồng đến kinh đồ làm ăn bị sơn tặc hại chết, nàng chỉ một thân một mình khôgn nơi nương tựa định kết liễu đời mình nươi rừng già hoang vắng này, ai ngờ lại may mắn được Thích Già Ngọc cứu giúp.
Thích Già Ngọc vừa cứu một mạng người, lại nghe nói thân thế đáng thương, không đành lòng nhìn nàng bỏ mình ở đây, cho nên suy nghĩ một hồi liền đề nghị: “Ta vốn là người tu hành đã hoàn tục, đang muốn tìm một chỗ thích hợp để an cư lạc nghiệp. Nếu phu nhân không chê, thì tạm thời theo ta ẩn cư ở đất Giang Châu này. Sau này trông coi gia sản của ta kiếm chút tiền, cũng là một lối thoát.”
Nàng vẫn đỏ mắt, nghe vậy liền gật đầu, hỏi: “Không biết tên họ của ân công là gì?”
Thích Già Ngọc sửng sốt, lúc này mới nhớ mình cũng không có tục danh, nghẹn thật lâu chỉ nói: “Ta, ta họ Việt, bình thường ngươi cứ gọi ta là Việt đại ca. Chỉ cần ngươi an tâm sinh con, ta sẽ nhờ người làm mai tìm chỗ tốt cho ngươi trú.”
Nữ tử kia rơi lệ quỳ xuống tạ ơn, cùng Thích Già Ngọc lên núi, ở trên đầu núi Giang Châu không biết tên này xây dựng Việt gia trang.
Mấy tháng sau, nữ tử đáng thương này sinh ra một đứa bé trai yếu đuối, bản thân nàng chưa sống được vài ngày đã chảy máu chết. Thích Già Ngọc buồn bã đặt tên cho nó là Việt Thiên Hà, ở trên núi của Việt gia sống cuộc sống đời thường có gia đình có con cái.
Trong hai mươi năm này, mặc dù y biết Triệt Liên có được tu vi sẽ đi báo thù, không có khả năng đến tìm mình, nhưng vẫn chưa nghe tin trụ trì Bồ Phong tự chết bất đắc kỳ tử, trong lòng cũng hy vọng một ngày nào đó hắn có thể ngộ ra phần tâm ý kia, đến tìm y làm đôi tình nhân ân ái nhất.
Nhưng điều mà Thích Già Ngọc chưa từng nghĩ tới chính là, Triệt Liên vốn mang thân thể kỳ độc, lại có tu vi thâm hậu như vậy, kinh mạch không chịu nổi bị thương nặng, nên rơi vào tình trạng hôn mê dài đằng đẵng trong núi Đại Ninh.
Một giấc ngủ bốn mươi năm.