Quá Sớm

Chương 52: Ngoại truyện: Kỷ Tửu Tửu




Nhiệt độ tăng cao một thời gian dài, mùa hè thành phố S chẳng khác nào lò luyện đan của Thái thượng lão quân, Kỷ Tửu Tửu cảm thấy mình chính là con khỉ đáng thương ở trong lò luyện đan kia, nóng không thở nổi mà vẫn chẳng thể thoát ra, tiếc là cô vẫn còn chưa luyện thành hỏa nhãn kim tinh thì đã bị chết vì nóng.

“A Lâm, anh nói xem bao giờ mới có điện chứ, em sắp chết nóng rồi này.” Kỷ Tửu Tửu nghiêng đầu nhìn thiếu niên vẫn im lặng ngồi bên cạnh. Trời nóng oi bức như thế, vậy mà anh chẳng khác nào ở trong phòng điều hòa. Lúc cả người cô chảy đầm đìa mồ hôi, anh vẫn nhẹ nhàng thoải mái cả người không chút mồ hôi.

Bạc Lâm ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường: “Chắc cũng phải hơn 2 tiếng nữa.”

Kỷ Tửu Tửu thở dài một hơi, nặng nề ngả cằm lên bàn, cô vò vò mái tóc ngắn xinh xẻo, đứng dậy: “Không thể chịu được, em muốn đi bơi cơ.”

Dứt lời, cô xoay người giữ chặt cánh tay Bạc Lâm: “Cùng đi đi.”

“Em có còn muốn tham gia kỳ thi lên cao trung nữa không?” Bạc Lâm không động đậy, cầm bài kiểm tra trên bàn lên,

“Từ trưa cho tới giờ, em mới làm được 2 bài thôi sao?”

Kỷ Tửu Tửu cười nịnh nọt: “Tất cả đều là do thời tiết quá nóng.”

Bạc Lâm cũng cười, khuôn mặt anh tuấn tú, khí chất thiên về lạnh lùng, mỗi lần cười rộ lên đều tựa như cười như không, mượn câu nhận xét của Kỷ Tửu Tửu về anh khi trước chính là “Nhã nhặn chỉ là bề ngoài, dã tâm cất giấu sâu trong lòng.”

“Chỉ làm được hai bài, đã thế cả hai bài lại đều sai.” Vẻ mặt Bạc Lâm lúc này chính là dở khóc dở cười, anh cầm lấy cây bút đen trên bàn, gạch gạch hai cái, trên bài kiểm tra lại có thêm hai nét gạch rõ to.

Kỷ Tửu Tửu đau lòng nhìn tay Bạc Lâm không hề nương tình gạch lên bài kiểm tra của mình, cô vô cùng oan uổng: “A Lâm, bài kiểm tra này em còn phải nộp lên…”

Bạc Lâm: “Làm lại lần nữa.”

Kỷ Tửu Tửu hờn dỗi ngồi phịch xuống ghế dựa, bởi vì dỗi nên cô quay lưng về phía Bạc Lâm, lúc làm bài còn cố ý tạo ra tiếng động thật to, tì đầu bút lên trang giấy kiểm tra.

Cơn nóng oi bức qua đi, bầu trời không biết từ lúc nào đã biến sắc, trong lúc Kỷ Tửu Tửu vui vẻ đưa bài làm cho Bạc Lâm kiểm tra, tiếng sấm rền bất chợt ngoài cửa sổ khiến cô suýt thì nhào lên khỏi ghế ngồi.

“Ghê quá đi mất.” Kỷ Tửu Tửu đập tay xuống bàn, tức giận chỉ về phía đám mây đen ngoài cửa sổ, “Trước khi làm sét đánh ngươi có thể báo trước một tiếng không.” Cả câu nói ngập tràn tính trẻ con, trong đó dường như còn hàm chứa cả tức giận bực bội, giống như tiếng sấm mời vừa rồi đã đắc tội với cô thật.

Có tiếng cười nhạo truyền tới, chính là từ Bạc Lâm, anh nhoài người ra đóng cửa sổ lại: “Được rồi, anh thay ông trời xin lỗi Tửu Tửu nhé, bây giờ đã có thể nghe anh chữa bài chưa?”

Bạc Lâm nói như vậy thực ra lại khiến Tửu Tửu ngượng ngùng. Tuy rằng cô rất cảm tính, tính tình thiếu kiên nhẫn nhưng cũng không phải quá mức nóng nảy, thỉnh thoảng tức giận thì chỉ vờ hùng hùng hổ hổ quát vài câu là có thể hả hết giận rồi, sau đó cô sẽ tự tìm bậc thang để lui xuống. Cứ khi nào cô với Bạc Lâm cáu gắt với nhau, người xin lỗi trước đều là cô cả.

Cho nên Kỷ Tửu Tửu cảm thấy, quen biết Bạc Lâm vài năm, thứ khác có thể không tiến bộ nhưng công phu da mặt dày thì tiến bộ không ít. Tính tình Bạc Lâm rất nghiêm túc, nhưng đối với thực tế này, về cơ bản, Bạc Lâm đã hết cách rồi.

Cho nên trong lòng Kỷ Tửu Tửu luôn thầm vui vẻ, Kỷ Tửu Tửu cô tuy học hành không giỏi nhưng cũng có thể khiến Bạc Lâm tình tính khắt khe phải thỏa hiệp, xem đi, rõ ràng là một chuyện rất đáng kiêu ngạo mà.

Hiện giờ kỳ thi vào trường cao đẳng của Bạc Lâm đã kết thúc, kỳ thi vào trung học chỉ chậm hơn kỳ thi vào cao đẳng 10 ngày. Rõ ràng kỳ thi trung học sắp tới nhưng Kỷ Tửu Tửu vẫn không hề có một thái độ khẩn trương nào của một học sinh thi trung học. Tuy mỗi ngày đều tới nhà Bạc Lâm học thêm nhưng thời gian dùng để học tập cũng không nhiều. Sờ cái này, nhìn cái kia, đôi lúc thì ngẩn ngơ chẳng biết suy nghĩ cái gì, thời gian một buổi chiều đã nhanh chóng trôi đi.

“A Lâm, nếu em không thi được trường nào tốt, anh sẽ xem thường em phải không?”

Bạc Lâm: “Không đâu.”

Có những lời này, Kỷ Tửu Tửu lại càng không có áp lực. Thực ra tuy thành tích của cô không tốt nhưng cũng không kém. Lại được công thêm điểm nhờ lọt vào top 10 cuộc thi đàn Piano, đỗ được 1 trường trung học bình thường của thành phố S là không có vấn đề.

Chẳng qua là ba mẹ cô nhất định sẽ không hài lòng, hy vọng con gái trở thành phượng hoàng không thành, lúc nào cũng thúc giục người khác làm chuyện mình không thích, vì sao ba mẹ cô không thể suy nghĩ thực tế một chút?

Nhân lúc trời còn chưa mưa, Kỷ Tửu Tửu xách cặp đi về nhà trước. Hai nhà Kỷ Bạc rất gần nhau, đi bộ cũng chỉ chừng 10 phút là tới.

Cả hai nhà đều là khu đất được nhà nước phân ở thành phố S. Những căn biệt thự ở đây chính là những ngôi nhà vắng lặng nhất thành phố S. Thực ra cũng chỉ là những khu nhà bình thường nhưng bởi vì những căn nhà được xây từ lâu rồi, hơn nữa bên ngoài còn có mấy anh vệ binh đứng đó cho nên mới bị mọi người gọi là khu cán bộ cao cấp.

Kỷ Tửu Tử về đến nhà, mẹ Kỷ đã nấu xong hết đồ ăn, Kỷ Tửu Tửu tiện tay nhón một miếng sườn bỏ vào miệng.

“Con nhóc kia, còn không mau đi rửa tay đi.” Mẹ Kỷ bê ra đĩa thức ăn cuối cùng, vỗ lên bàn tay Kỷ Tửu Tửu, tuy lời nói là trách cứ nhưng giọng nói lại không giấu được yêu thương dung túng với con gái mình.

Tửu Tửu xoa xoa tay mẹ mình, ngoan ngoãn ghé vào lòng bà: “Mẹ làm đồ ăn càng ngày càng ngon, con yêu mẹ nhất.”

Mẹ Kỷ mỉm cười: “Được rồi, mau đỉ rửa tay đi, rửa xong thì lên trên tầng gọi ba con xuống.”

“Ba đã về rồi ư?” Tửu Tửu “đau khổ” hỏi.

Mẹ Kỷ: “Đúng vậy, còn nói lúc về, chuyện đầu tiên làm là dạy dỗ con nhóc điên điên khùng khùng này đây.”

Lúc ăn cơm tối quả nhiên ba Kỷ hỏi kết quả học của Tửu Tửu. Tửu Tửu có một điểm rất tốt, đó chính là không bao giờ nói dối, kết quả có kém thế nào cũng sẽ không bao giờ vì thế mà lừa dối ba mẹ mình, cho nên ba Kỷ mẹ Kỷ mỗi lần mở cuộc họp gia đình, dù không hề có cảm giác tự hào nhưng cũng không tới nỗi thất vọng.

Nghe Tửu Tửu kể xong, ba Kỷ nhẹ nhàng khuyên: “Tửu Tửu phải cố lên.”

“Đúng vậy, con không biết Kỷ Thiền bây giờ giỏi thế nào đâu, mỗi lần thi học kì đều xếp thứ nhất, con bé so với con còn nhỏ hơn 1 tuổi đó.”

Tuy từ nhỏ cô đã bị đem đi so với Kỷ Thiền nhưng bây giờ, Tửu Tửu đã quen rồi, cô mỉm cười: “Con cũng vẫn cố gắng mà.”

Đi bộ nhiều quá cũng có lúc dẫm phải vận c*t chó, Kỷ Tửu Tửu cảm thấy cô có thể thi đỗ trường trung học đứng đầu thành phố S chính là do vớ được vận c*t chó. Nhưng mà người đầu tiên phải cảm ơn vẫn chính là Bạc Lâm, trong vòng một tuần cuối cùng mà có thể bứt phá, công lao của Bạc Lâm đối với cô to lớn tới mức không thể nào to hơn.

Ba Kỷ mẹ Kỷ vui sướng đến điên rồi, nấu một bàn đồ ăn mời nhà họ Bạc tới, bữa ăn hôm đó rất vui vẻ, bác Bạc trai khen ngợi đầu óc của Tửu Tửu, Tửu Tửu cúi xuống, rót một cốc đồ uống, hào sảng giơ lên: “Em có thể thi đỗ trường trung học S chính là nhờ A Lâm, em kính A Lâm một ly.”

“Không có thành ý gì cả, chỉ là nước giải khát thôi mà.” Bạc Lâm cười, tuy nói vậy nhưng anh đã giơ ly rượu trước mặt mình lên. Anh lớn hơn Tửu Tửu 3 tuổi, người lớn trong nhà đã cho phép anh uống rượu rồi.

“Em chẳng phải là vì không có rượu để uống sao.” Kỷ Tửu Tửu thoải mái cười, cầm cốc lên chạm vào ly của Bạc Lâm, ngọt ngào nói: “A Lâm, vậy em kính trước nhé, anh cứ tùy ý.”

Bạc Lâm nhướng chân mày, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn ngập ý cười, Tửu Tửu nhìn đến ngây ngốc, A Lâm của cô đã trở thành một thanh niên rồi đó.

Bạc Lâm phải tới thành phố A học, trước khi nhập trường một ngày, Bạc Lâm tới tìm Kỷ Tửu Tửu. Vừa qua một cơn dông, không khí buổi chiều tà thành phố S mát mẻ ẩm ướt. Kỷ Tửu Tửu lên tầng thay quần áo, áp pông trắng phối với quần bò màu xanh mà Bạc Lâm cũng ăn mặc rất nhẹ nhàng sạch sẽ, mái tóc anh hơi ẩm, không biết là vì vừa tắm rửa qua hay là vì lây nhiễm không khí ẩm ướt bên ngoài.

Kỷ Tửu Tửu khoác tay Bạc Lâm, Bạc Lâm cao hơn cô một cái đầu, khoác như vậy, trông cô còn chưa tới bả vai Bạc Lâm.

“Khao em một bữa, em muốn ăn cái gì?” Đi ra khỏi khu nhà, Bạc Lâm mở miệng hỏi.

Nghĩ tới ngày mai A Lâm sẽ rời đi, trong lòng Kỷ Tửu Tửu có chút khó chịu, thành phố A cũng không xa thành phố S lắm, Bạc Lâm cũng bảo mỗi thành sẽ về nhà một lần nhưng đây là lần đầu tiên trong ba năm cô phải chia xa Bạc Lâm, cảm thấy mất mát là điều khó tránh khỏi.

“Tùy anh.”

“Vậy tới “12 giờ” đi.”

“12 giờ” là một cửa hàng đồ uống lạnh, Tửu Tửu thích đến nơi này nhất. Cô thích nhất là nước dưa hấu lạnh và nước chanh ở đó, cho nên mỗi lần tới “12 giờ”, cô đều gọi cho mình một ly nước dưa hấu, cho A Lâm một ly nước chanh, giữa chừng cô muốn đổi ly nước với A Lâm, anh vẫn sẽ đồng ý.