Quá Sớm

Chương 25




Chuyện xưa nhiều năm trước gián đoạn của tôi với Cẩn Du, không bởi vì kích động nhiệt tình đêm nay nổi lên mà nối liền nhưng có một số việc lại tiến triển rất tự nhiên, tựa như chúng tôi vẫn là một đôi tình nhân ân ái vậy.

Tôi bên Cẩn Du ba năm, tách khỏi nhau 5 năm, nước mắt nên rơi cũng đã rơi, vết thương nên kết vảy cũng kết vảy, thứ nên chôn chặt dưới đáy lòng cũng không còn trào lên, nhưng tôi vẫn chưa thể nào thoát ra được, tất cả kỷ niệm khi bên anh đều đọng lại, từng giọt từng giọt, lúc nhớ quá tôi chỉ muốn đòi cho mình một lời giải thích, nhưng giải thích làm sao đây? Giải thích rằng trong những năm tháng thanh xuân mơn mởn đó đúng là đã tồn tại một khoảng thời gian yêu nhau say đắm sao.

Tôi nghĩ có một câu nói có thể miêu tả tâm trạng của tôi lúc này, đó chính là “không thể nuốt trôi”.

(nguyên văn là 吃饱了撑着 , mình không hiểu rõ cụm từ này lắm nên tạm dịch vậy)

Nửa đêm tỉnh lại, không ngủ được, trong không khí dường như vẫn đọng lại hương vị hoan ái, mặc dù cả quá trình anh rất dịu dàng nhưng nửa dưới của tôi vẫn chua xót đau ê ẩm.

Tôi nghiêng người, cọ cọ cựa cựa cuối cùng lại đánh thức người bên cạnh.

“Xin lỗi, đánh thức anh rồi.” Tôi nói, rồi xoay sang nhìn Cẩn Du, khuôn mặt anh trong đêm tối tĩnh lặng cứ mơ mơ hồ hồ, tựa như hình ảnh trong những thước phim cũ, nhưng lại là những hình ảnh khó quên nhất luôn ẩn náu trong trí nhớ.

“Không sao, anh vẫn chưa ngủ.” Cẩn Du vuốt ve má tôi, giọng anh khàn khàn vang lên trong đêm tối nghe rất truyền cảm.

“Ha ha.” Tôi cười nhỏ, bởi vì đã rất lâu rồi không ngủ chung giường với ai, hai tay hai chân tôi có cảm giác không biết nên đặt đâu, đương lúc mất tự nhiên, chợt có một cánh tay dài kéo tôi vào lòng.

Khoảng cách giữa cả hai là rất nhỏ, dán quá chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở dồn dập của Cẩn Du, còn có tiếng tim anh đập thình thịch.

“Còn muốn à?” Tôi hỏi anh.

Cẩn Du cúi đầu chạm vào trán tôi: “Ôm vậy là tốt rồi.”

Vẫn không ngủ được. Tuy Cẩn Du nhắm mắt nhưng tôi đoán anh cũng không ngủ, tay trái anh vẫn đặt trên bụng tôi, tuy đã cố hết sức kìm nén nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự run rẩy của bàn tay đang đặt lên đó.

Sau đó qua chừng một lát, anh mở miệng hỏi tôi: “Vì sao lại có vết sẹo trên bụng này?” Giọng nói anh trầm trầm mà tràn đầy từ tính, tựa như theo cơn gió ngoài cửa sổ bay vào tai tôi.

Tôi giật mình, đây là vết sẹo do ca mổ sinh năm đó để lại, một vết sẹo rất dài, hai năm trước đã làm phẫu thuật lase, vết sẹo giống như con giun trên bụng bây giờ đã biến mất, chỉ còn lại một vệt màu đậm nho nhỏ.

“Miệng vết thương đó à…” Không hiểu sao, giọng nói của tôi lại trở nên nghẹn ngào, tựa như móng tay chà lên giấy nhám, “Lúc chạy trốn năm tốt nghiệp trung học bất cẩn bị kẻ xấu đâm một dao.”

Tay Cẩn Du cứng lại, qua một lát, anh lại hỏi: “Đau không, lúc ấy có đau không?”

“Đau chứ.” Tôi cười khẽ, quay sang bên cạnh, thầm thì: “Lúc ấy rất đau, còn nghĩ có anh bên em thì tốt rồi…”

Đột nhiên có một giọt nước nóng bỏng rơi trên lưng tôi, khiến trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, má tôi dán vào lồng ngực Cẩn Du, “Cẩn Du, bây giờ nó không còn đau nữa rồi.”

Tất cả mọi vết thương đều sẽ có ngày lành lại, bất kể nó từng đau đớn đến mức nào, đau đến mức nghĩ vết thương này sẽ vĩnh viễn không thể đỡ đi.

Rất muộn đêm qua mới đi ngủ, lúc tỉnh lại đã gần giữa trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm cửa vàng nhạt khiến cả căn phòng sáng ngời.

Người ngủ bên cạnh đã đi rồi. Lúc tôi đang nghĩ Cẩn Du hẳn đã rời khỏi thì chợt ngửi thấy phòng bếp truyền đến mùi trứng ốp lếp.

Tôi khoác áo sơ mi trắng rộng thùng thình rồi xỏ dép lê bước ra khỏi phòng ngủ, lướt qua phòng khách rồi đẩy tay nắm cửa bằng gỗ điêu khắc tinh xảo của phòng bếp ra, nhìn người bên trong bận rộn phá hoại mọi thứ, tôi mỉm cười trêu đùa: “Trời ạ, Diệp Cẩn Du, anh đền lại phòng bếp cho em.”

Cẩn Du ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó dịch người sang bên cạnh một chút, tựa như đang che giấu cái gì, tôi nhanh chóng liếc nhìn xuống, kết quả thấy thùng rác sau lưng anh đã chất đầy vài quả trứng ốp lếp cháy khét.

“Anh đền trứng gà cho em.” Tôi nói.

“Được, đền em tất.” Cẩn Du vui vẻ mỉm cười, “Mau rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

“Được.” Tôi kiễng chân hôn lên má Cẩn Du, đúng lúc này, một luồng khí khét lẹt bay tới, tôi hít hít mũi, nhíu mày nói, “Cõ lẽ anh cũng phải đền cho em cả cái nồi áp suất nữa.”

Vẻ mặt Cẩn Du thấp thoáng ý cười thoải mái, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi tôi, tuy tỏ vẻ thất bại nhưng giọng nói lại tràn ngập vui sướng: “Làm sao bây giờ, lần đầu tiên anh xuống bếp thật thảm hại.”

“Em đi tắm đã.” Tôi sờ lên cái cằm đã lún phún râu của Cẩn Du, “Để một lát nữa em sẽ làm bữa sáng cho.”

Vào phòng tắm xả nước ấm, lúc sấy tóc chợt phát hiện tóc đã dài đến bên hông, tùy ý buộc lại thành một túm, tôi đến thẳng phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Mấy năm này đều là tôi tự mình nấu cơm, dù khả năng nấu nước đã có tiến bộ nhưng có lẽ bởi vì thật sự không có thiên phú nên hương vị lúc nào cũng chỉ ở mức tạm được.

Lúc hâm nóng sữa, tôi chợt nghĩ đến khoảng thời gian Cẩn Du ở chung với Hà Tiểu Cảnh, có phải anh với cô ấy cũng vừa ngọt ngào tâm tình với nhau vừa làm bữa sáng giống như này không.

5 phút cố gắng làm một bữa sáng đơn giản, đương lúc đổ sữa yến mạch vào cốc, chợt Cẩn Du ôm eo tôi.

“Thơm hay không thơm?” Tôi hỏi.

“Thơm.”

“Em lợi hại hay không lợi hại?”

“Lợi hại…” Cẩn Du hôn má tôi, mỉm cười đáp.

Lúc ăn sáng, nghĩ tới hôm nay đã là thứ tư, tôi không có thời gian đi làm cố định nhưng không có nghĩa là Cẩn Du không có, tôi quay đầu hỏi anh: “Hôm nay không cần đi làm à?”

Cẩn Du đáp: “Hôm nay không vội.”

“Ừm.” Tôi khẽ đáp một tiếng sau đó mở tủ thay quần áo. Tuy mùa hè đã qua nhưng thời tiết bên ngoài vẫn nóng bức như cũ, vốn định mặc váy dài hở vai phối với thắt lưng, nhưng nhìn đến mấy vết hồng hồng trên vai, lại đổi thành váy ngắn tay. Đến lúc tôi mặc xong quần áo đi ra ngoài vẫn còn thấy Cẩn Du ngơ ngẩn trong phòng khách.

“Định đi ra ngoài à?” Cẩn Du hỏi.

Tôi đáp: “Ừ, em muốn tới công ty.”

Cẩn Du nói: “Anh đưa em đi.”

“Không cần.” Tôi cười, “Em sợ sẽ gây phiền phức cho anh.”

Cẩn Du mỉm cười yếu ớt: “Anh không sợ phiền phức, mà ngược lại, có vẻ người mang đến phiền phức lại chính là anh phải không?”

Buổi chiều có một chương trình phỏng vấn, bởi vì trước đó tôi đã theo chân Andrc chào hỏi người chủ trì nên quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, hầu hết đều không đề cập đến vấn đề riêng tư, chỉ hỏi về công việc và dự định trong tương lai. Kết thúc cuộc phỏng vấn, Trần Khả đưa điện thoại cho tôi, kiểm tra thấy có hai cuộc gọi nhỡ, là Cẩn Du và Hạ Ngang.

Ở trong phòng nghỉ, tôi gọi lại cho Hạ Ngang.

Hạ Ngang: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Tôi đưa Hạ Ngang tới một nhà hàng riêng tư. Nhà hàng này là do Trần Tử Minh mách tôi, nói món gà hấp ở đây mới là chính cống. Thực ra tôi cũng không thích ăn đồ Quảng Đông lắm nhưng lại kết khung cảnh yên ả ở nơi này.

Đã lâu rồi chưa ăn hải sản, tôi gọi một phần cơm hải sản, hương vị rất ngon, ngọt ngào mềm dẻo.

“Tớ nhận được một vai rất khá, vai nữ cảnh sát trong phim mới của đạo diễn Vương là “Cảnh và phỉ”.”

Hạ Ngang hỏi: “Là phim hành động?”

Tôi đáp: “Chắc vậy.”

Hạ Ngang nhíu mày: “Có nguy hiểm không?”

“Chỉ có mấy động tác thôi, hẳn không có chuyện gì lớn đâu.”

“Chú ý an toàn.”

“Biết rồi.” Dừng một chút, tôi hỏi: “Miệng vết thương thế nào, có bị nhiễm trùng không?”

“Không có việc gì.” Hạ Ngang ngước mắt nhìn tôi: “Ngày mai tớ phải đến thành phố A một chuyến, hai ngày sau sẽ về.”

“Lúc trở về nhớ gọi điện thoại cho tớ.” Tôi nói.

Em họ hỏi rốt cuộc tình cảm của Hạ Ngang đối với tôi là thế nào, tôi trả lời nó: “Bạn bè hoặc là người thân chăng.”

“Không phải.” Em họ ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Em cảm thấy anh ấy thích chị, chỉ là lấy danh nghĩa bạn bè thôi.”

Tôi suy nghĩ về lời nói của em họ, cảm thấy điều này thực sự không có khả năng. Hạ Ngang từng tỏ ý rõ ràng tình cảm anh đối với tôi chỉ là người thân, mà mấy năm này anh cũng có bạn gái. Tuy chúng tôi cũng có quan tâm tới nhau nhưng không phải là trên phương diện yêu đương.

Trải qua những ngày sung sướng, dạ dày ngày càng được chiều chuộng, ăn có một chút cơm hải sản, bụng đã bắt đầu biểu tình. Chuông cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa, thấy Cẩn Du đứng bên ngoài, tôi đau khổ than với Cẩn Du: “Anh có phòng khám dạ dày nào tốt không bảo em với?”

Viêm dạ dày cấp tính, khổ sở hơn bốn giờ một chút, đến lúc chấm dứt đã hơn 12 giờ đêm rồi.

Cẩn Du xoa đầu tôi, “Buổi tối ăn cái gì?”

Tôi tựa vào người Cẩn Du ngáp, “Cơm hải sản.”

“Em không ăn được hải sản, không biết à?” Cẩn Du thoải mái làm cây cột chống để tôi dựa vào, cũng không hề hỏi tôi đã ăn cơm tối với ai, ăn ở đâu.

Đang định đứng dậy, rời đi, người mẹ bế đứa con đi truyền nước ở bên cạnh chợt mở miệng nói với tôi: “Cháu gái có thể giúp cô trông đứa bé một lát không, để cô đi pha bình sữa ấm cho nó.”

Tôi nhìn cậu bé chừng hai tuổi trước mắt, đôi mắt trong veo của bé nhìn chằm chằm cái khẩu trang tôi đang đeo. Tôi thất thần một lát, sau đó nói với bà mẹ: “Cô đi đi.”

Tôi đặt cậu bé ở trên đùi, đây là một cậu bé rất dạn dĩ, tuy trên đầu là bình truyền dịch, nhưng cũng không hề ảnh hướng tới vẻ hoạt bát của bé, bé cứ chốc chốc lại nhìn tôi, chốc sau lại quay sang Cẩn Du.

“Cẩn Du, anh thích trẻ con không?” Tôi nghiêng đầu hỏi anh.

Cẩn Du đầu tiên còn ngẩn ra, sau đó anh đáp: “Thích…”

“Thích con trai hay con gái?”

“Đều giống nhau mà.” Cẩn Du ngừng một lát rồi nói tiếp, “Con trai sẽ nghịch ngợm hơn nên sẽ rất đau đầu.”

Tôi nói: “Thế à?”

Tôi cúi đầu, cậu bé đang dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nghịch nghịch đầu ngón tay tôi, nhìn khuôn mặt tròn trịa của bé, đầu ngón tay tôi truyền đến từng đợt chua xót, giống như có gió thổi vào, ập vào ngực đến đau đớn.

Mẹ bé chừng hơn 6 phút sau là về, không ngừng nói cảm ơn, khi tôi đưa cậu nhóc trong lòng giao cho cô ấy, cô ấy còn khen tôi: “Cháu gái, cháu rất biết cách ôm trẻ con đấy.”

Tôi mỉm cười đáp lại: “Vậy ạ?”

Bà mẹ này có tính tình rất cởi mở: “Đúng vậy đúng vậy, bây giờ mấy cô gái trẻ tuổi chẳng có cô nào ôm thuận tay như cháu đâu…”