Quá Sớm

Chương 20




Andre trên danh nghĩa là người đại diện của công ty giải trí AC, lúc ấy sự nghiệp của cậu ta đang đứng ở dưới đáy, tuy nói là người đại diện nhưng AC cũng không coi trọng cậu ta. Trên cơ bản chỉ là một nhân viên không cố định, thời điểm nhàn rỗi thì lừa mấy cô gái đến AC phỏng vấn, nếu phỏng vấn thành công, cậu ta có thể lấy được chút tiền phần trăm.

Lúc ấy việc tuyển chọn của AC đối với các nghệ sĩ đều dùng theo hình thức quăng lưới bắt cá. AC là một công ty giải trí vừa mới thành lập, quy mô cũng không lớn nhưng dù sao nó cũng là công ty con của tập đoàn Kim Đằng. Kim Đằng là một ông chủ có tiền vậy cho nên “tiền lực” của AC cũng theo đó mà cao hơn.

Ngày đó Andre tới đây là để đón Trương Tử Tinh – người mới mà AC muốn lăng xê đến Paris quay MV đặc biệt. Từ điểm đó có thể thấy được AC là một công ty rất chịu đầu tư. Lúc ấy các công ty giải trí bình thường đối với nghệ sĩ mới của mình đều dùng phương châm an toàn là trên hết. Một người mới có thể nổi lên hay không còn phụ thuộc vào vận may của người đó, nếu vừa mới bắt đầu công ty đã dồn tiền vào trên người người mới, nếu sau này vận may của người này không tốt, tiền vốn đầu tư không phải đều biến thành bọt biển cả sao?

Ngày đó, máy bay đến trễ hơn hai giờ, Andre liền nói chuyện phiếm với tôi, nhưng hầu hết đều là

Andre nói còn tôi nghe. Nói tới đây, mọi người hẳn đều đoán được Andre thực ra là một người có sở thích đặc biệt với bộ môn “tán chuyện”. Đầu tiên cậu ta oán giận thời tiết không tốt gần đây ở Paris sau đó lại tiếp tục kể lể về đối tượng yêu thầm thời trung học của mình với tôi.

“Chất giọng của cô rất tốt đấy.” Tới cuối cùng, cậu ta đột nhiên hỏi tôi một câu: “Cô đã từng học nhạc chưa? Hoặc có kinh nghiệm diễn xuất gì không?”

Tôi cho rằng cậu ta nói đùa, cũng vui vẻ đùa lại: “Ngày bé tham gia dàn đồng ca có tính không?”

Andre: “Cô đã nghe nói đến công ty giải trí AC bao giờ chưa?”

Tôi: “Có liên quan gì tới bóng đá sao?”

(chắc ở đây bạn trẻ Tần đang nghĩ tới CLB AC Milan chăng?)

Andre nở nụ cười: “Cô thật thú vị.” Dừng một chút cậu ta hỏi tôi, “Muốn làm ngôi sao không?”

Tôi hỏi lại: “Làm ngôi sao có nhiều tiền không?”

Andre chống cằm suy nghĩ: “May mắn thì có thể mua nhà mua xe, nhiều tiền quá còn có thể làm từ thiện, còn nếu không may mắn, không chịu nổi áp lực tự sát cũng có, không biết tin tức gần đây có một nghệ sĩ vừa chết sao?”

Tôi lắc đầu tỏ vẻ mình không hề biết tin tức này.

Andre đưa cho tôi một tấm danh thiếp cùng với tờ quảng cáo: “Cái này cho cô, tuần sau ở quảng trường Saint có một cuộc phỏng vấn, cảm thấy hứng thì cứ tới đó xem thử.”

(cái tên saint này thực sự mình cũng chẳng biết nên dịch thế nào, nguyên bản convert của nó là quảng trường thánh đức, tên tiếng trung đây: 圣德广场 , bạn nào dịch được sửa hộ mình với )

Andre về cơ bản là một nhân viên cực kì thấm nhuần tinh thần của công ty giải trí AC, quăng lưới khắp nơi, không buông tha cho bất kì cô gái nào có mộng thành sao, hận không thể chộp tất cả cô gái đang đi trên đường tới phỏng vấn, bởi vì phần trăm hoa hồng tăng dần theo tỷ lệ người được dẫn tới, sẽ khiền phần lời của cậu ta trở nên nhiều hơn.

Thực ra lúc ấy Andre cũng cảm thấy tôi sẽ không tới phỏng vấn, sau đó nói chuyện, nhắc tới việc này, cậu ta còn than thở bảo tôi không thích hợp vướng vào vòng luẩn quẩn này. Rồi sau đó cũng có rất nhiều người kinh ngạc vì sao tôi lại vào vòng giải trí luẩn quẩn này, mà ngay cả tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên. Sau này tự mình suy nghĩ lại, quyết định này của tôi là có nguyên nhân bởi mấy điểm như sau: Thứ nhất, bệnh tự kỉ của tôi không có khả năng khỏi hoàn toàn, cho dù có đỡ lên rất nhiều nhưng cũng sẽ để lại di chứng. Thứ hai là tôi thiếu tiền đến điên rồi. Thứ ba, trong tiềm thức tôi luôn muốn mình trở nên xinh đẹp nổi tiếng, bởi vì muốn chứng minh cho một số người thấy Tần Triều Ca vẫn sống rất tốt.

ở Pháp, AC cũng có chi nhánh, chi nhánh này chủ yếu chuyên về thời trang Paris, trừ việc đó, cũng có ý định bồi dưỡng một số nghệ sĩ đi theo con đường ngôi sao quốc tế cho nên từ điểm đó, có thể thấy được “tiền lực” của AC là rất dồi dào.

Tôi nói ý định tham gia cuộc phỏng vấn của AC cho Kỷ Tửu Tửu nghe, sau khi về nước Kỷ Tửu Tửu lúc nào cũng ở trong trạng thái buồn bã, khi cô ấy nghe xong quyết định của tôi, chỉ thản nhiên nói một câu: “Rất tốt a, nhất định phải sống hạnh phúc hơn so với bọn họ chứ…”

Sau này nhớ lại, suy nghĩ lúc ấy của tôi thực quá ngây thơ, nhận thức về giới giải trí cũng chỉ giới hạn trong mấy tin tức lá cải. Nhưng có thể bởi vì thời gian trước của tôi quá khó khăn nên ông trời cũng có ý bồi thường, từ cuộc phỏng vấn cho đến lần đầu tiên debut tôi đều trải qua cực kì thuận lợi, không có lừa đảo, không có cố tình làm khó dễ gì, ngoại trừ bản hợp đồng 8 năm, trong đó có mấy điều khoản vô cùng có tiềm năng trở thành “điều khoản nô lệ”, mặt khác nếu vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường hợp đồng cũng vô cùng kinh khủng.

Sau khi kí kết hợp đồng với AC, tôi vẫn có thể tiếp tục theo học ở Paris, đồng thời ngoài trừ lúc huấn luyện, AC không có nghĩa vụ gánh vác gánh nặng học phí thay tôi, được cái ở trong giai đoạn huấn luyện AC có thể cấp cho tôi một ít tạp chí hoặc tiến cử tôi tới mấy dự án nho nhỏ, đảm nhiệm một số nhân vật phụ, từ đó cũng có thể kiếm chút lợi nhuận.

Lần đầu tiên được đề cử, tôi trúng tuyển làm nữ chính trong bài hát mới của một ca sĩ người Pháp, đây là ca khúc thuần túy nói về tình yêu, cho nên yêu cầu đối với nữ chính cũng không cao, chỉ cần vẻ ngoài trong sáng cộng thêm dáng vẻ gầy yếu là được, sau đó quay vài cảnh mặt diễn tả cảm xúc là ổn rồi.

Đây là khoản tiền đầu tiên tôi kiếm được khi theo nghề, dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ bằng tiền lương hai tuần làm công cho bà Louis. Lúc nhận được tiền, tôi chợt nghĩ đến việc mình còn thiếu Hạ Ngang một bữa cơm.

Đứng trước gương, tôi buộc mái tóc màu nâu uốn xoăn của mình ra sau đầu, sau đó gọi cho Hạ Ngang.

Gọi đến hai lần, điện thoại vẫn không có ai tiếp, tôi đoán Hạ Ngang đi công tác, sau đó tôi gửi tin nhắn cho anh.

Vậy mà ngay buổi chiều ngày hôm sau, lúc tôi tan học đi ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Ngang đang đứng như tượng đá điêu khắc trước cổng.

Tôi mở miệng chào trước, sau đó hỏi anh: “Đang chờ tớ sao?”

Hạ Ngang gật đầu, tầm mắt lơ đãng quét qua mái tóc uốn xoăn của tôi, sau đó nói: “Đi thôi.”

Bởi vì tôi mời, nên địa điểm là tôi chọn, tôi quơ tay múa chân trong xe Hạ Ngang, rốt cuộc cũng giúp anh tìm thấy nhà hàng Thái ở con đường thứ ba bên trái.

Tôi từng tìm thấy một quyển sách nấu ăn của Thái Lan bên trong thư phòng nhà Hạ Ngang, hơn nữa trước đây Cẩn Du nói cho tôi biết Hạ Ngang có một phần tư dòng máu Thái nên tôi quyết định chọn một nhà hàng Thái Lan.

“Ngày hôm qua có việc nên không thể nhận điện thoại của cậu.” Sau khi chọn thức ăn xong, Hạ Ngang giải thích với tôi.

Tôi hỏi lại: “Lại phải đi công tác sao?”

Hạ Ngang lắc đầu, chuyển đề tài: “Gần đây có khỏe không?”

Tôi suy nghĩ một chút sau đó nói cho Hạ Ngang chuyện mình đã kí hợp đồng với công ty giải trí AC.

“Cái gì?” Hạ Ngang có vẻ cảm thấy khó tin, anh nhìn tôi rồi hỏi, “Cậu nói đùa phải không?”

“Không phải nói đùa.” Tôi mỉm cười, “Tớ muốn phát triển theo hướng đó.”

“Cậu không thích hợp với cái vòng luẩn quẩn này đâu!” Thái độ của Hạ Ngang làm tôi có chút bất ngờ, tôi gãi gãi đầu, vô tội đáp: “Có thể là có chút không thích hợp nhưng mình thật sự thích quay phim ca hát…”

Hạ Ngang không nói lời nào, chỉ kì bí liếc tôi một cái.

Tôi vờ cười: “Không khéo sau này tớ còn có thể trở thành đại minh tinh đấy.”

“Triều Ca, nếu cậu chỉ đơn giản là thiếu tiền, tớ có thể giúp cậu.” Qua thật lâu sau, Hạ Ngang mới nói.

Tươi cười trên mặt tôi có chút không nhịn được: “Không thiếu tiền, cậu đừng làm vẻ mặt như ông cụ như thế có được không.”

Con ngươi sâu thẳm xinh đẹp của Hạ Ngang xoáy sâu vào tôi: “Đưa di động cho tớ.”

“Làm gì?” Tôi còn chưa kịp phản ứng, cho rằng Hạ Ngang có việc gì gấp cần mượn di động của tôi gọi điện thoại nên liền đưa điện thoại cho anh.

“Hủy hợp đồng.” Hạ Ngang vừa tìm số điện thoại trong danh bạ, vừa nói.

Tôi hoảng, vội vàng đoạt lại điện thoại, không cẩn thận dùng sức mạnh quá, điện thoại trượt khỏi tay Hạ Ngang, “tõm” một tiếng, rơi ngay vào bể cá gần đó.



Sau khi di động được vớt ra, đã bị nước làm hỏng rồi, tôi nghĩ tới mấy trăm bức ảnh của cục cưng trong điện thoại, trong lòng liền khó chịu không chịu nổi.

“Mua cái mới đi.” Hạ Ngang nói.

Tôi cúi đầu bỏ điện thoại vào túi, sau đó gật đầu cho có.

Hạ Ngang nhìn phản ứng của tôi rồi nói “xin lỗi”, sau đó anh lại bảo: “Tớ có một người bạn biết sửa điện thoại, có thể tìm cậu ấy thử xem…”

Đây chỉ là một cửa hàng sửa đồ bình thường, tôi nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn cái giá bày đủ các loại linh kiện trong đó, rõ ràng Hạ Ngang đã đưa tôi đến một cửa hàng phân phối súng lục.

Chẳng lẽ đầu năm nay, buôn bán súng lục lại thất bát đến nỗi phải đi sửa điện thoại di động sao?

Ông chủ cửa hàng là một người Pháp đầu bóng lưỡng, cậu ta nhiệt tình tiếp lấy điện thoại của tôi, sau đó vỗ ngực nói không thành vấn đề, nói ngày hôm sau là tôi có thể lấy lại “điện thoại yêu” về rồi.

Nhưng mà ngày hôm sau lại nảy sinh một vấn đề, từ sáng tinh mơ tôi đã nhận được điện thoại của Hạ Ngang.

“Vẫn đang ngủ à?”

Tôi dụi mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên vui vẻ: “Vừa mới rời giường, sớm quá đấy Hạ Ngang…”

“Triều Ca…”

Tôi: “Ừ.”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên không có phản ứng, tôi vò mái tóc rối bù của mình: “Chuyện gì vậy, Hạ Ngang?”

Có lẽ chừng 5 giây sau, tôi mới nghe Hạ Ngang nói: “Triều Ca, về chuyện đứa con của cậu với Cẩn Du, tớ có mấy điểm muốn hỏi cậu.”