Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 53: 53: Lừa Hôn





Thẩm Việt rũ mắt, đối diện với gương mặt nổi giận đùng đùng của Chu Lê.

Chợt thoáng nhìn muội muội đứng ở cửa nhà chính, tò mò nhìn về phía bên này, vội không ngừng nắm tay Chu Lê, kéo người vào trong phòng.
Lại trở tay đóng cửa, “Khấu” một tiếng then cửa rơi xuống.
Thẩm Ngư đang gặm táo, bị một loạt động tác này của ca ca làm cho cả kinh quên cả nhai, chỉ ngốc lăng trừng mắt nhìn.

Nàng bắt đầu lo lắng cho A Lê, ca ca cao to, bộ dạng A Lê lại kiều kiều nhu nhu, đừng khi dễ chọc người ta khóc chứ.
Hừ, thật không nghĩ tới ca ca hư như vậy.

Sáng sớm đã nghe cha mẹ nói, ca ca khi dễ làm A Lê khóc.

Hôm nay bọn họ mới mang theo lễ vật đi tạ lỗi.
Trong phòng, Chu Lê ném tay Thẩm Việt ra: “Ngươi làm gì, có việc thì đi ra ngoài nói.” Nói xong liền đi kéo then cửa, lại bị Thẩm Việt ngăn lại.
“Muội muội ta ở trong sân, không phải nàng hỏi ta nói với cha mẹ cái gì sao, muội muội vẫn là tiểu cô nương, nghe phải không hay.”
Chu Lê ngẩng đầu, trừng đôi mắt hạnh nhìn hắn: “Vậy ngươi nói!”
Ánh mắt Thẩm Việt có chút trốn tránh: “Chỉ là...!ta nói rồi nàng đừng tức giận.”
Chu Lê đi đến trước án thư của hắn, cũng không chú ý, ngồi xuống: “Được, ta không giận, ngươi nói đi.”
Thẩm Việt lập tức một năm một mười, nói rõ tình hình hôm qua sau khi trở về nhà.
Chuyện là như thế này....
Hôm qua Thẩm Việt ôm Chu Lê đi tới cửa, sau khi Chu Lê bụm mặt khóc lóc chạy về nhà, Thẩm Việt gọi cha mẹ vào nhà, khóa cửa quỳ xuống trước mặt cha mẹ, liền nói:
“Cha, nương, đều là nhi tử sai.”
Thẩm Yêu cùng Ngưu thị ẩn ẩn nghĩ tới chút gì đó, nhưng ngày thường nhi tử rất là văn nhã thủ lễ, bọn họ thế nào cũng không dám tin.
“Ngươi cùng A Lê sao lại thế này?” Thẩm Yêu lạnh mặt hỏi.
Thẩm Việt gục đầu xuống, nhìn mặt đất trước người, làm như đang ăn năn hối hận: “Đêm qua con uống quá nhiều rượu, liền đi kêu A Lê mở cửa, A Lê không nghi ngờ người tam thúc như con, lập tức mở cửa cho con đi vào, con nhất thời hồ đồ, liền……”
Tâm Thẩm Yêu và Ngưu thị căng chặt.
“Liền……”
Tâm Thẩm Yêu và Ngưu thị đều bị treo lên vách núi cheo leo.
“Liền……”
Thẩm Yêu và Ngưu thị như vừa nhìn thấy vách núi sâu không đáy, chỉ cảm thấy lung lay sắp đổ.

“Liền...!cưỡng bức A Lê.”
Tâm Thẩm Yêu và Ngưu thị cùng rơi xuống vực, dập tan nát.
Ngưu thị như nghẹn hơi, thở gấp, ngã thẳng xuống giường phía sau.
Thẩm Yêu tức sôi máu, nhảy lên trước chỉ vào Thẩm Việt: “Ngươi ngươi ngươi, thật uổng là người đọc sách, lại làm ra việc phong lưu lang sói thế này, ngươi kêu chúng ta ngày sau làm sao đối mặt với cả nhà bên cạnh đây, A Lê người ta hôm qua mới định thân cùng Vương Hứa, tới buổi tối ngươi lại…… Ngươi ngươi ngươi…… Khụ khụ khụ”
Thẩm Yêu tức giận đến ho khan không ngừng.

Ngưu thị nằm thở trong chốc lát, bò dậy nói: “Ngươi thành thật nói cho nương biết, đến tột cùng là ngươi chủ động, hay là A Lê……”
Thẩm Việt lập tức ngắt lời nói: “Là nhi tử, nhi tử từ ngày đầu tiên nhìn thấy A Lê, đã thích A Lê, A Lê hoàn toàn không biết gì hết.

Đêm qua nhi tử uống say loạn tính, A Lê đã luôn mãi cự tuyệt con, người xem trên mặt con này, còn có trên lưng con này” Hắn chỉ chỉ dấu tay hồng hồng trên má, lại chuyển qua lưng vén áo lên, lộ ra một đoạn vết bầm dài.
“Hôm qua A Lê thống khổ giãy giụa, nhưng nhi tử có luyện võ, nhất thời không chống cự được liền…… Nhi tử tự biết đã tạo ra tội lớn, cha mẹ cứ trách phạt.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh.

Thẩm Yêu duỗi dài chân thở ra một hơi, Ngưu thị lấy khăn ra lau nước mắt trên mặt.

Hai vợ chồng già đều biết nhi tử làm ra việc sai quá sai, có đánh có mắng cũng không thay đổi được gì.
Ngưu thị nói: “Ngươi nói ngươi, mấy năm nay tìm cho ngươi nhiều nữ tử như vậy, béo gầy, cao thấp, ngươi không nhìn đến một người, nương còn nói ngươi đọc sách đọc đến hồ đồ không gần nữ sắc, hoặc là học đoạn tụ gì đó theo mấy vị quan to hiển quý, không ngờ ngươi ba năm không sét đánh, vừa đánh lại như trời sụp đất nứt, núi cũng phải bị ngươi đánh sập.”
Thẩm Yêu tự biết cứ trách nhi tử cũng vô ích, khuyên bạn già một tiếng: “Hiện giờ có nói nữa cũng không thay đổi được gì, hiện tại cần phải nghĩ biện pháp sửa sai.”
Ngưu thị lau nước mắt sạch sẽ, Thẩm Yêu kêu Thẩm Việt đi ra ngoài nhà chính quỳ, Thẩm Việt không chần chờ, lập tức tự mình đi ra nhà chính quỳ xuống.
Ngưu thị và Thẩm Yêu hai người đóng cửa lại khoảng một canh giờ, cuối cùng là quyết định lập tức đến nhà Chu Lê cầu thân.
.......
Thẩm Việt nói với Chu Lê việc đã trải qua, cả người Chu Lê rụng rời, hai hàng nước mắt chảy xuống, làm ướt một mảnh thật lớn trên cổ áo.
Nàng cắn răng, gằn từng chữ một: “Ta sẽ không gả cho ngươi.”
Thẩm Việt vẫn cả kinh, nhìn về phía Chu Lê, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên má còn treo hai hàng nước mắt trong suốt, tức khắc đau lòng không thôi, đi qua ôm nàng vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt v3 đầu nàng.
“Không sao, ta chờ nàng.”
Trong lúc nhất thời, Chu Lê khóc không thành tiếng, khóc đến cả người cũng mất hết sức lực, bất đắc dĩ nằm liệt trong lòng Thẩm Việt, mặc hắn ôm.
“Ngươi có biết hay không đây, ngươi làm như vậy, là đang tự hủy tương lai của ngươi.” Chu Lê đau lòng nói.
Thẩm Việt cười: “Nếu tiền đồ của một nam tử, cần phải dựa vào việc lấy vợ mới có được, vậy nam tử này thật sự vô dụng.”
Cửa sổ khép hờ, vừa vặn chừa lại một khe hở nhỏ, trong sân viện lại bắt đầu nổi tuyết lên, có gió tuyết thổi vào bên trong, vô số bông tuyết bay đến trên án thư, giống hoa dương liễu ngày hè.

Trang sách trên án thư bị thổi rung sàn sạt, gió xốc trang giấy lên, lộ ra trang lót bên trong, hai mắt Chu Lê đẫm lệ mông lung, ánh mắt rơi xuống trên trang lót kia.
Một cái tên, một bó hoa lê.

Dựa sát vào nhau.
Tên là Thẩm Việt, còn hoa lê, lại là hoa văn trên khăn tay của nàng.

Hoa văn đó là do nàng tự tay thêu lên, trên thị trường tuyệt đối không có bán.
Nước mắt Chu Lê càng chảy lợi hại hơn.
Đột nhiên, một trận tiếng đập cửa vang lên: “Thịch thịch thịch……”
Chu Lê cả kinh, vội rời khỏi người Thẩm Việt.
Ván cửa bị gõ chấn động: “Ca? Ca? Ca đang làm gì trong đó? Sao muội lại nghe A Lê khóc? Ca không được khi dễ người ta à nha.”
Thẩm Ngư ngồi ở trước cửa nhà chính đợi một hồi lâu, cũng đã gặm xong hai quả táo, Thẩm Việt và Chu Lê còn chưa ra, ẩn ẩn lại truyền ra tiếng khóc Chu Lê.

Nàng thầm nghĩ không tốt, sợ ca ca nhà mình đánh người ta ở trong kia, vội vàng chạy tới kêu cửa.
Bên trong cửa, Chu Lê móc khăn ra lung tung lau nước mắt, đứng dậy đi đến cửa, duỗi tay kéo then cửa, rồi lại dừng một chút.

Nàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Thẩm Việt: “Ngươi hiện giờ nói quan hệ giữa ta và ngươi thành như vậy, Vương đại ca ta cũng gả không được, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Nói xong, kéo then cửa, tông cửa xông ra.

Thiếu chút nữa đụng phải Thẩm Ngư đang đứng trước cửa.
Thẩm Ngư thấy vành mắt Chu Lê hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, tóc tựa hồ cũng có chút loạn, ngẩn ra một chút, lôi kéo Chu Lê hỏi: “Ca ta lại khi dễ ngươi hả?”
Chu Lê bị hai chữ “Khi dễ” làm nóng mặt, ngước mắt nhìn Thẩm Ngư một cái, thấy bộ dạng nàng ngây thơ, liền biết nàng nói khi dễ, chẳng qua là cãi nhau ầm ĩ, xô xô đẩy đẩy như các tiểu hài tử.
“Không có.” Chu Lê cúi đầu, chạy một mạch ra sân.
Một đường chạy về nhà, ba trưởng bối thấy nàng trở về, mới vừa rồi ngươi một câu ta một câu, bây giờ hoàn toàn an tĩnh, sôi nổi nhìn về phía nàng.
Chu Lê lập tức đi qua, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng lạnh như băng, nhìn Thẩm Yêu cùng Ngưu thị nói: “Yêu gia gia, Yêu bà bà, tơ lụa cùng bạc nén này các người vẫn nên mang về đi thôi, những điều tam thúc nói với hai người đều là hắn bịa chuyện, không có chuyện đó, Chu Lê ta ngay thẳng không sợ gì cả, cũng không sợ người trong thôn nói này nói nọ.”
Thẩm Yêu cùng Ngưu thị hai mặt nhìn nhau, trước khi bọn họ tới nhi tử đã dặn dò, tính tình A Lê hiếu thắng, nói bọn hắn không cần nhắc tới chuyện này, nhắc tới A Lê cũng sẽ không thừa nhận.
Vì thế, Ngưu thị đứng dậy giữ chặt tay Chu Lê, tươi cười nói: “A Lê, không phải như vậy, kỳ thật cả nhà chúng ta đều thực thích ngươi, trước kia không nghĩ ghép đôi ngươi cùng với Việt Lang, hiện giờ mới nghĩ tới, ngươi cũng biết, mấy năm nay chúng ta nói cho Việt Lang không ít cô nương, một người hắn cũng không ngó tới, nhưng hôm nay hắn muốn cưới ngươi, ta và cha hắn mới phản ứng lại, thì ra trong lòng Việt Lang vẫn luôn có ngươi.”

Chu Lê nói: “Yêu bà bà, người nhìn bối phận giữa hai nhà chúng ta đi, nếu thật sự thành có phải quá loạn hay không, huống hồ tam thúc là Giải Nguyên lang, đầu xuân sang năm sẽ phải vào kinh khảo thí, không chừng có thể đoạt được Trạng Nguyên Bảng Nhãn trở về, đến lúc đó là phong cảnh cỡ nào, trong kinh có biết bao nữ tử quan gia, luôn sẽ có một người lương xứng với tam thúc, A Lê chẳng qua là quả phụ đã gả cho người, thân phận thấp kém, thật sự không xứng với tam thúc.

Mấy thứ kia các người vẫn mang về đi thôi.”
Thẩm Yêu cùng Ngưu thị lại liếc mắt nhìn nhau một cái, trước đó nhi tử cũng có dặn, nếu A Lê quyết tâm không chịu, cứ làm trò một chút rồi đi về, để A Lê có thời gian suy nghĩ.
Vì thế, hai vợ chồng già bắt đầu xướng lên vở Song Hoàng, Ngưu thị đột nhiên vỗ đùi khóc lên, đau lòng tố nhi tử mình là đồ hỗn trướng, Thẩm Yêu ngay sau đó liền nói, nếu A Lê không gả cho hắn, vậy đuổi hắn ra khỏi nhà, bằng không, dứt khoát đánh gãy chân quăng ra ngoài.
Lý thị cho dù có tật ở tai cũng bị nhiễu đến phiền lòng, Chu Lê thấy căn bản không nói được hai lão nhân gia này, thầm nghĩ không biết Thẩm Việt bày mê hồn trận gì cho bọn họ, đến nỗi bọn họ nhất định không phải nàng là con dâu thì không được
Trong lúc nhất thời bực bội vô cùng.
Ngưu thị náo loạn nửa ngày, thấy tương đối ổn rồi, thu tiếng khóc, nhìn Lý thị nói: “Không bằng như vậy đi, chúng ta để đồ ở đây cho ngươi bảo quản trước, chúng ta cho A Lê một chút thời gian suy xét đi, ngươi thấy 10 ngày có đủ hay không? Nếu sau 10 ngày A Lê vẫn không đồng ý, hai nhà chúng ta từ nay về sau sẽ không đề cập tới chuyện này nữa.”
Lý thị nhìn về phía Chu Lê, cho nàng tự quyết định, trong lòng Chu Lê rối như tơ, có thể ra được chủ ý gì, nàng cũng coi như đã hiểu rõ, cả nhà Thẩm Yêu quyết tâm sẽ không thu hồi đồ về lại.
Nàng không muốn lại tiếp tục nghe việc này, cũng không còn tâm tình đối phó, lập tức xoay người, chạy vào phòng trong, khóa trái cửa lại.
Chu Lê về phòng ngồi vào mép giường, hiện giờ đã khóc không được, chỉ còn lại có tức.

Nghe được tiếng Thẩm Yêu cùng Ngưu thị cáo từ bên ngoài, không được bao lâu, Lý thị liền tới gõ cửa.
Nàng không muốn đi ra ngoài, liền đẩy cửa ra nói không thoải mái, muốn nằm trong chốc lát.

Lý thị hiểu rõ, cũng không hề tới quấy rầy nàng.
Nàng hãy còn tức đến nửa ngày, mới ép buộc mình bình tĩnh lại, xem xét qua đầu đuôi câu chuyện ở trong đầu một lần, đột nhiên có chút mê mang.
Thẩm Việt nháo lớn như vậy, đặc biệt là sáng nay hắn một đường ôm mình về nhà, bị nhiều người trong thôn thấy như vậy, chỉ sợ hiện giờ đã đồn đãi khắp Thẩm gia thôn.
Vương Hứa chắc chắn gả không được, chẳng lẽ thật sự phải gả cho Thẩm Việt?
Nàng nghĩ như thế nào, đều cảm thấy nàng và Thẩm Việt không có khả năng trở thành một đôi.
Nhất thời lại nghĩ tới Thẩm Việt nói đêm qua, mấy năm trước đây hắn bị xà nhà đánh trúng nơi đó, hiện giờ đã không còn tôn nghiêm nam nhân, thật đúng là đáng thương.
Nhưng thật ra nàng không để bụng việc đó, cũng không biết nữ tử khác có thể để ý không.

Nàng tưởng tượng trong đầu, ngày nào đó Thẩm Việt trúng tiến sĩ, nghênh cưới quý nữ nhà cao cửa rộng, đã bái thiên địa, tiến vào động phòng…… Sau đó ngày thứ hai quý nữ liền nháo lên muốn hòa ly, thông báo lý do hòa ly cho cả thiên hạ, đến lúc đó không nói Thẩm Việt mất hết mặt mũi, chỉ sợ tâm muốn chết cũng đều có.
Nhưng nếu nàng gả cho hắn, nàng còn có thể giúp hắn gạt người……
A a a! Gả cái gì mà gả? Gả cho hắn làm cái gì?
Chu Lê nghĩ đến đau đầu, chui toàn người vào trong chăn lại khóc lên.
Chu Lê vẫn luôn ở trong phòng đến nửa buổi chiều mới đi ra ngoài, vừa đi ra, Lý thị liền nhào lên tới khuyên nàng, kêu nàng mấy ngày này đến trấn trên ở đi, hiện giờ trong thôn nơi nơi đều là lời đồn về nàng cùng Thẩm Việt, bảo nàng đi trấn trên tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho nghe xong những lời nhàn thoại đó lại tức giận.
Chu Lê cũng nghĩ như vậy.
Lý thị lại nói, chuyện nói từ hôn với Vương Hứa, nữ tử chờ gả như nàng không nên ra mặt, vẫn nên để bà ra mặt lui hôn thôi.
Chu Lê chấp nhận, kỳ thật nàng cũng không biết nên đối mặt với Vương Hứa như thế nào, có lẽ để Lý thị đi càng thích hợp hơn.
Đến buổi chiều, Chu Lê liền ra cửa, đi trong thôn, đúng là một đường đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ, có lời nói đứt quãng truyền vào tai nàng, hoặc nói nàng câu dẫn Thẩm Việt, hoặc nói nàng hai chân đứng hai thuyền, tựa như đang chọc vào cột sống mắng nàng.


Nàng thật sự nghe không nổi nữa, bước chân nhanh hơn rời đi.
Trở lại cửa hàng, nàng đứng ở hậu viện nhìn thoáng qua tường phía Bắc kia, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội không ngừng đi ra ngoài, đi trên đường tìm mua loại đinh đóng trên tường viện, mua hai trăm cái, mời sư phó trở về, đóng toàn bộ đinh lên bức tường ở hậu viện.
Nhìn từng hàng đinh chỉnh tề, nhọn nhọn chọc chết người kia, nàng mới an tâm.
Lúc đó, Thẩm Việt khoanh tay đứng ở viện cách vách, ngẩng đầu nhìn một loạt đinh rậm rạp kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, đột nhiên cười ra tiếng.
Ngày hôm sau, Chu Lê quyết định đi lên huyện thành dạo, hiện tại nàng vô cùng phiền muộn, cũng không muốn mở cửa buôn bán, liền nghĩ đi ra ngoài giải sầu một chút.
Ai ngờ mới vừa ra cửa liền gặp Thẩm Việt, Thẩm Việt vịn nàng lại hỏi: “Nàng đi đâu?”
Chu Lê không có tâm tư để ý đến hắn, lại sợ hắn một đường đi theo mình, chỉ nói: “Ta đi chỗ nào không liên quan đến ngươi.”
Hắn lại nói: “Bao lâu mới trở vẻ? Ta mua chút đậu hoa.”
Chu Lê trừng mắt liếc mắt hắn một cái: “Hôm nay không buôn bán, cả ngày hôm nay bà chủ đều không ở nhà.”
Thẩm Việt lặp lại nói: “Cả một ngày đều không ở sao?”
Chu Lê cảm thấy không thể hiểu nổi hắn: Ngươi quản có phải một ngày hay không làm gì.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không đáp lời hắn, bước chân rời đi.
Nàng đi được hai bước quay đầu lại nhìn một cái, xác định Thẩm Việt không đi theo, mới yên tâm.
Thẩm Việt nhìn Chu Lê đi xa, xoay người, đi về phố tây.
Ở phố tây có rất nhiều thợ ngoã*, thường xuyên canh giữ ở chỗ đó, chờ người tìm bọn họ làm việc, Thẩm Việt một lần mời mười người trở về.
*thợ ngõa: người chuyên làm nghề lợp ngói
Đến buổi chiều, Chu Lê từ huyện thành trở về, nàng đi dạo một ngày cũng không mua được gì, ngược lại còn làm mình mệt mỏi vì quá sức, về tới nhà, liền tính về phòng nằm nghỉ.
Nàng rũ đầu xốc mành ngăn lên, đi xuống thềm đá hậu viện, bước đi về phòng, nhưng mới vừa đi được hai bước lại dừng chân.
Chờ một chút, hình như có chỗ nào không đúng?
Quang cảnh trong viện này, không đúng lắm.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tường viện phía Bắc —— tường đâu?
Sao lại không thấy tường?
Chu Lê cả kinh.
Ánh mắt chiếu tới nơi đã không còn tường viện, hậu viện không lớn này đột nhiên kéo dài gấp đôi về hướng bắc, mà viện được kéo dài gấp đôi kia, chính giữa có một cây cam, dưới tàng cây có một cái bàn đá, bên cạnh bàn có một nam tử.
Nam tử ngồi nghiêng so với Chu Lê, một thân áo dài, dáng người thẳng, tay trái cầm sách, đang nghiêm túc đọc sách, tay phải cầm ấm trà lên, đang châm trà.
Rót trà xong, bưng lên nhấp một ngụm lại buông xuống, mà ánh mắt trước sau không dời nhìn chằm chằm vào sách trong tay.
Hoàng hôn hôm nay không có tuyết rơi, ngược lại còn có chút ráng chiều, nhu nhu chiếu qua tàng cây cam, tạo thành từng đốm màu nhợt nhạt loang lổ, hoặc rơi trên mặt đất, hoặc in trên áo dài của nam tử.
Chu Lê hoảng hốt, tiếp theo chuyển qua kinh hãi, cuối cùng lại là giận dữ, các loại cảm xúc đan xen tại một khắc này, không khỏi hô to một tiếng:
“Thẩm Việt! Tường viện đâu?”
Ánh mắt Thẩm Việt lúc này mới từ trên sách dời qua, nhìn Chu Lê, tiếp theo cười nói:
“Chủ nhà đột nhiên quyết định muốn bỏ đi.”.