Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 40: 40: Thả Vợ





Thẩm Việt đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để nói cho qua lời của biểu muội, Chu Lê lại mở miệng trước
"Tam thúc, những cái đó đều là lời đồn đãi, giữa ta cùng Vương đại ca thanh thanh bạch bạch, thậm chí chưa bao giờ từng có tiếp xúc chân tay."
Nghe nàng nói xong, Thẩm Việt càng không được tự nhiên.

Hắn và A Lê tiếp xúc tứ chi quả thực nhiều, đến nỗi khiến người nổi giận
"Tam thúc biết." Thẩm Việt nhìn chằm chằm tường đất một bên ngõ nhỏ trả lời
Lúc này Chu Lê mới ý thức được cái gì, không khỏi âm thầm hối hận, vì sao nàng phải giải thích cùng Thẩm Việt? Dường như nàng rất sợ hắn hiểu lầm
Trầm mặt sau một lúc lâu, Thẩm Việt đang muốn mở miệng giải thích lời biểu muội nói, Chu Lê lại nói trước hắn một bước: "Tam thúc, không biết vì sao Ngô tiểu nương tử chủ động tới xin lỗi ta, vừa rồi ta xem, dường như nàng rất sợ thúc?"
Thẩm Việt không phủ nhận: "Là ta đi tìm nàng."
Tuy nói vừa rồi Chu Lê đã nhìn ra, nhưng đến khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, vẫn chấn kinh một chút, Ngô tiểu nương tử thấy ánh mắt tam thúc, vì sao đều là sợ hãi: "Tam thúc thuyết phục nàng tới xin lỗi ta như thế nào vậy?" Chẳng lẽ đánh nàng? Bằng không sao lại sợ hãi đến vậy.

Nhưng Chu Lê biết tam thúc không phải người như thế
"Cũng không thuyết phục gì hết, ta chỉ nhắc tới ca ca đang làm trong nha môn kia của nàng."
"A?" Chu Lê không có ấn tượng gì đối với ca ca Ngô tiểu nương tử
Thẩm Việt giải thích nói: "Ca ca nàng hận nhất người khua môi múa mép, lúc trước, nương bọn chính là bị những người khua môi múa mép nói nàng không giữ phụ đạo, sau đó mới nhảy xuống sông, cho nên ca nàng nói nhà bọn họ không ai được nói những lời hoàn toàn không có căn cứ.

Nếu ai bị hắn biết, hắn sẽ đánh người đó, mặc kệ là tức phụ hay là muội muội."
Chu Lê hiểu rõ
Ngõ nhỏ lại là một trận trầm mặc.

Thẩm Việt lại lần nữa há mồm, nhưng lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, Chu Lê lại nói: "Tam thúc, chúng ta vẫn luôn đứng nơi này, vạn nhất lát nữa có người đi ngang qua......!Vẫn nên đi về đi."
Thẩm Việt gật đầu: "Ta đây đi trước."
Thẩm Việt nói xong, cũng không nhìn Chu Lê cái nào, hướng về đầu hẻm đi đến, chờ khi đi ra đầu hẻm, mới nhớ tới mình còn chưa giải thích lời nói kia của biểu muội đâu.

Nhưng hiện tại đi vòng có phải không tốt lắm không, nơi xa có người trong thôn đi lại, bị thấy thì làm sao bây giờ.
Rũ đầu nghĩ này nọ, không chút nào lưu ý con đường phía trước, "Phanh" một cái, đầu đột nhiên không kịp đề phòng đụng phải thân cây, đụng đến đau.
Hắn lui về phía sau một bước, ấn cái trán.


Phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích.
Thẩm Việt theo bản năng quay đầu lại xem, nhưng thấy Chu Lê không biết khi nào đứng ở đầu ngõ, nhìn hắn bên đây, giờ phút này đang che miệng cười.
Thẩm Việt xấu hổ cười, quay đầu lại, ngay sau đó bước nhanh chân hơn rời đi.
Chu Lê nhìn bóng dáng đang hốt hoảng chạy kia, dần dần thu ý cười.

Vừa rồi là nàng cố ý không cho hắn cơ hội giải thích, mỗi lần hắn muốn mở miệng, nàng luôn lên tiếng đánh gãy.
Theo hiểu biết của Chu Lê đối với Thẩm Việt, hắn giải thích hơn phân nửa cũng là tìm lý do gì đó phủ nhận lời biểu muội, nếu biết hắn muốn nói như thế nào, cần gì phải để hắn hao tâm tổn sức phí lời
Nàng cũng không muốn nghe, rốt cuộc cũng không có nghĩa.

Thích nàng thì như thế nào, không thích nàng thì như thế nào, hắn trước sau vẫn là tam thúc.
Nhìn mặt trời nơi xa dần dần xuống núi, Chu Lê than một tiếng, không hề dừng lại, đi đến trong nhà
Những ngày kế tiếp, Chu Lê cũng chưa về thôn, cũng rất ít lại đối mặt cùng Thẩm Việt, chỉ ngẫu nhiên sẽ gặp ở trên đường, hai người cũng chỉ lễ phép chào hỏi một cái, liền vội vàng bước qua.
Ngày vẫn trôi qua giống như thường, nhưng tựa hồ có thứ gì đó không giống.

Có lẽ bắt đầu từ ngày đó, giữa bọn họ đã không giống như trước
Ngày này, Lý thị tới tiệm, nói lúa trong nhà phơi xong rồi, ở nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền tới tiệm hỗ trợ.
Khi hoàng hôn, thấy khách vắng, mẹ chồng nàng dâu hai người bắt đầu quét tước vệ sinh.
Khi nói chuyện phiếm, Lý thị trong lúc vô ý nhắc tới Thẩm Việt.
"A Lê, con nói có lạ hay không, chỉ mấy ngày trước, cha mẹ biểu muội kia của Thẩm Việt tới, ta còn nghĩ, trưởng bối hai nhà gặp mặt, nhất định là đàm luận chuyện thành thân của hai người trẻ tuổi, cũng không biết sao, hai nhà cư nhiên lại không nói tác hợp"
Nghe được lời này, Chu Lê đang quét rác hãy còn sửng sốt.
Lý thị nói tiếp: "Cũng là ngày đó, một nhà biểu muội hắn đi rồi, ta thấy nương Thẩm Việt, thuận miệng hỏi khi nào uống rượu mừng, nương hắn nói với ta.

Nương hắn nói, Nhân Nhân không thích, không muốn gả cho Thẩm Việt.

Hỏi nàng vì sao không gả, con đoán cô nương kia trả lời như thế nào?"

Trong lòng Chu Lê căng thẳng, mặt ngoài lại làm bộ như không có việc gì, tiếp tục quét đất: "Trả lời như thế nào?"
"Nhân Nhân nói, nàng không muốn gả cho một nam tử không thích mình.

Nhìn xem, một cô nương nói cái gì thích hay không thích, thành thân cũng không phải đều như vậy sao." Lý thị cười nói, "Thành thân đều là do lệnh của cha mẹ, lời người mai mối." Nói xong, nhìn về phía Chu Lê.
Chu Lê không ngẩng đầu, chỉ là tốc độ quét rác càng thêm nhanh.
Lý thị dừng lại lau lau bàn tay, như suy tư gì.
Qua chốc lát sau, cố ý nói: "Nga, hình như ngày mai Thẩm Việt phải đi tỉnh thành tham gia thi hương, đi lần này nghe nói tới mùa đông mới về tới."
Cây chổi trong tay Chu Lê dừng một chút, nhưng thực mau khôi phục động tác, cười nói: "Vậy không chừng trước khi sang năm mới, thôn chúng ta sắp có thêm một cử nhân rồi"
Lý thị cũng cười một chút: "Con đúng là tự tin vào tam thúc quá"
Chu Lê chợt ngẩng đầu, Lý thị đã xoay người vén mành lên, đi về phía sau viện.

Không biết có phải ảo giác hay không, Chu Lê cảm thấy bà bà vừa mới nói, hình như không đúng lắm.

Chẳng lẽ bà bà phát hiện cái gì sao? Chu Lê đột nhiên hơi cảm giác có tật giật mình, nhưng nghĩ lại, nàng cùng tam thúc rõ ràng cũng chưa phát sinh cái gì
Nhưng lại giống như đã phát sinh cái gì.
Chu Lê thất thần trong chốc lát, nghĩ đến hắn sắp đi tỉnh thành, cũng không biết trên đường đi có thuận lợi không, nghe nói tới huyện muốn đi tỉnh thành còn phải đi thuyền qua sông, lũ định kỳ còn chưa qua, không biết có an toàn không.

Nhưng lại nghĩ, nàng lại chưa từng tới huyện thành, tam thúc người ta ngay cả kinh châu đều đã đi qua, còn sống một mình bên ngoài nhiều năm như vậy, làm sao lại yếu ớt như nàng nghĩ.

Những ý tưởng đó của nàng không chỉ dư thừa, mà còn vô cùng không may mắn.
Vội vàng hướng ra mặt cửa chắp tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện Sơn Thần, phù hộ tam thúc ngày mai một đường thuận lợi, dự thi nắm chắc phần thắng
Lý thị vào trong viện, ở trong bếp rửa đậu, rửa trong chốc lát ngừng động tác tay lại, than nhẹ một tiếng.

A Lê năm nay mười chín, nếu không phải ở nhà mình chậm trễ lâu như vậy, hài tử cũng nên vào ấu học.

Tóm lại là do nhà bà làn chậm trễ A Lê, nhớ tới những lời đồn đãi trong thôn hai ngày trước, lại có nói bà không cho A Lê gả chồng, thật là thái quá.

Chỉ là A Lê tốt như vậy, nếu bỏ thật, bà cũng vô cùng luyến tiếc.
Đêm này, Lý thị không trở về, nói muốn ngủ cùng A Lê, mẹ chồng nàng dâu hai người thật lâu không nói chuyện phiếm, tối nay trò chuyện thật lâu
Chu Lê vốn tưởng rằng Lý thị ở nhà một mình lâu rồi, ít nhiều cũng có chút tịch mịch, liền không nghĩ ngợi gì.

Nhưng sau khi vào ngủ, Lý thị đột nhiên thảo luận cùng nàng về Vương Hứa.
Lúc này đây Lý thị hỏi trắng ra, hỏi nàng có nguyện ý sinh sống cùng Vương Hứa không.

Chu Lê có chút buồn cười, bà bà này của nàng, sao lại cho nàng cảm giác như hận không thể gả nàng đi vậy
"Vương đại ca rất tốt, chỉ là con vẫn luôn xem hắn như ca ca, trăm triệu không có ý muốn gả cho hắn.

Lần trước con cũng uyển chuyển nhắc qua với Vương đại ca, về sau con cũng không có tính tái giá."
Lý thị vừa nghe, dỗi nói: "Nói bậy, không có con cái, về sau ta đi rồi, một mình con trên đời, chờ con già rồi, đi không đặng, ai tới chiếu cố con đây?"
Chu Lê tâm thái bình tĩnh: "Cho nên a, nương người nhất định phải sống lâu trăm tuổi, hai người chúng ta cùng nhau già đi, người cũng lớn hơn con có hai mươi tuổi mà thôi, người 80, con 60, người một trăm, không chừng con còn đi sớm hơn người nữa đấy."
Lý thị không muốn nói nữa: "Nương nói không lại con, ngủ ngủ."
Hai người bắt đầu ngủ, Chu Lê không bao lâu liền ngủ rồi, chỉ còn Lý thị, quay người đi, âm thầm ch ảy nước mắt một lát, qua hồi lâu, cũng vào mộng đẹp.
Ngủ đến nửa đêm, Chu Lê tỉnh lại, đứng dậy đi nhà xí một chuyến, khi đi ngang qua tường Bắc, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua tường bên kia, bóng cây cam phiêu diêu trong gió đêm, ngày mai tam thúc cần đi tỉnh thành, không biết đêm nay có thể ở đối diện hay không
Nàng đang suy tư, bỗng nhiên, dưới ánh trăng, một vật bay qua tường viện rơi xuống trong viện nàng
Chu Lê giật mình, vội chạy đến dưới chân tường, nhẹ giọng kêu: "Tam thúc?"
Bên kia thực mau truyền đến tiếng Thẩm Việt: "Ngươi còn chưa ngủ?".

Chu Lê cười: "Mới vừa tỉnh ngủ."
Bên kia ho nhẹ một chút: "Ta cũng vậy"
Chu Lê nhặt đồ trên mặt đất lên, là một cái bao nhỏ, trong bao chứa cái gì chưa biết được.
Chu Lê lập tức nghĩ đến lời Ngưu Nhân Nhân nói ngày đó, tâm bỗng lo sợ, hướng chỗ phòng nhìn một cái, nương hẳn là không tỉnh
Nàng vốn tưởng rằng từ lần trước hai người nói rõ việc ném đồ qua tường ngăn, tam thúc sẽ không còn làm như vậy, không nghĩ tới hôm nay lại ném lần nữa
"Tam thúc, ngày mai thúc phải đi tỉnh thành sao?"
Đầu tường bên kia nói: "Ừhm, lần này đi xa, đánh giá mất đến hai ba tháng mới về đến, ngươi, ngươi bảo trọng."
"Tam thúc cũng bảo trọng, tam thúc nhất định có thể trúng cử trở về."
Đầu bên kia lại truyền đến một trận tiếng cười: "Được, trở về ngủ đi."

Chu Lê vội gọi hắn lại: "Chờ một chút tam thúc."
Thẩm Việt căn bản còn chưa đi: "Còn có việc sao?"
Chu Lê cắn răng do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói: "Tam thúc về sau đừng lại ném đồ qua đây nữa, nếu như ngày nào đó bị người khác phát hiện sẽ tổn hại đến thanh danh thúc, đặc biệt là nếu thúc trúng cử, ngày sau chính là phải làm quan."
Đầu tường bên kia, Thẩm Việt sửng sốt.

Hắn vừa định mở miệng nói cái gì, lại nghe Chu Lê nói: "Nga, ta quên mất, thúc thuê nơi này vì tiện đi thư viện dạy học, ngày sau nếu trúng cử, cũng không cần ở nơi này, là ta lo lắng quá thôi."
Thẩm Việt muốn nói, nơi này hắn đã sớm mua rồi.

Bao gồm chỗ bên kia của nàng, bao gồm cửa hàng kia của nàng.

Ngay khi viện trưởng nói muốn bán nơi này, hắn vừa nghe, liền không chút do dự mua.
(nhamy111: móe ơi, tam thúc thật là đại gia ngầm, mua nhà không suy nghĩ luôn )
"Ca ngươi lúc sắp chết nhờ ta chiếu cố ngươi, Thẩm Việt ta không thể thất tín."
Thẩm Việt nói xong, cũng không nói tạm biệt, đã trở về phòng.

Chu Lê ngơ ngẩn đứng dưới chân tường, nghe được bên kia truyền đến tiếng đóng cửa kẽo kẹt, mới hồi phục lại tinh thần
Nàng mở bao ra nhìn, là một hộp gỗ nhỏ.

Lại mở hộp gỗ ra, bên trong là một cây trâm bạc nằm an an tĩnh tĩnh
Cây trâm này nàng đã gặp qua, hơn nữa đại để cả đời đều sẽ không quên, đây đúng là cây trâm hoa lê, ngày nọ bọn họ cùng đi mua trong huyện thành
Không biết vì sao, hốc mắt nàng đột nhiên dâng lên một luồng hơi cực nóng
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Lê mở cửa tiệm sớm, liền đứng ở cửa chờ, cho đến khi thấy Thẩm Việt đi ngang qua.
Lúc này đây, hắn mặc một bộ trường sam như cũ, chỉ là trên vai đeo thêm tay nải, vừa thấy chính là bộ dáng muốn đi xa nhà
Khi Thẩm Việt đi ngang qua, chính là lúc mặt trời chiếu từng tia nắng ban mai chào ngày mới, hắn theo bản năng nhìn về phía Chu Lê bên này, tầm mắt hai người chạm vào nhau, lại không có kinh hoảng như ngày thường, cũng không có trốn tránh, tựa như hai người bèo nước gặp nhau, lại giống tri kỷ quen biết nhiều năm, hắn gật đầu ra hiệu, nàng cũng thế.
Chu Lê hiểu, Thẩm Việt đang từ biệt nàng.

Thẩm Việt cũng hiểu, Chu Lê ở đây vì tiễn đưa hắn
Thẩm Việt đi rồi, Chu Lê ngẩng đầu nhìn trời, đây là tháng tám, thời tiết còn rất nóng.

Chờ khi hắn trở về, đại để đã bắt đầu vào mùa đông..