7.
Tháng mười hai, trước ngày công ty Cố Hoài lên sàn chứng khoán, anh đưa tôi đi.
Máy bay hạ cánh xuống Hong Kong vào lúc chạng vạng.
Giữa dòng xe tấp nập, anh nắm tay tôi, ngang nhiên đi dạo phố. Tôi cũng không hiểu tại sao anh phải mua cho tôi nhiều đồ như vậy: mũ, quần áo, túi xách. Những thứ đẹp nhất đều được anh khoác lên người tôi, còn những thứ dư lại thì anh cầm trên tay.
“Đừng nhăn mặt nữa, cười một cái đi.”
Cố Hoài có vẻ rất vui, anh véo má tôi rồi đội lên đầu tôi một chiếc mũ lông xù. “Đẹp thật đấy.”
Nhớ hồi anh mới khởi nghiệp, tôi đã từng cùng anh đến Hong Kong một lần. Khi đó chúng tôi còn nghèo, không đủ tiền ở khách sạn đắt đỏ, cũng không dám ăn một bữa cơm giá ba chữ số.
Cố Hoài kéo tôi đi dọc theo bờ cảng Victoria, nhìn chiếc du thuyền được thuê trọn bởi một người giàu nào đó, lặng lẽ đứng rất lâu.
Giờ đây, anh nói với tôi, “Hạ Hạ, anh đã thuê nguyên cả chiếc du thuyền. Em muốn ngắm cảnh đêm không?”
Tôi đứng khoanh tay ở mép cảng, đội chiếc mũ lông hình cáo hồng đáng yêu, lạnh lùng đáp: “Tùy thôi.”
Cố Hoài cười, “Được, coi như em đi cùng anh.”
Ngày mai, công ty anh sẽ lên sàn, tối nay chắc chắn anh đang đắc chí vô cùng.
Cảnh đêm của cảng Victoria thật tráng lệ và rực rỡ.
Tôi đứng trên boong tàu, gió lộng, ban nhạc sau lưng đang chơi nhạc, âm thanh ngân vang trong màn đêm.
Cố Hoài đưa cho tôi một ly sữa nóng, “Vào trong ngồi một lát đi, bên ngoài lạnh đấy.”
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
“Hạ Hạ, đừng đứng quá xa, không an toàn đâu.” Cố Hoài kéo tôi lại gần, buộc gọn mái tóc bị gió thổi tung của tôi rồi giấu vào chiếc mũ lông ấm áp.
Tôi nhìn chằm chằm xuống mặt biển đen kịt, bỗng hỏi: “Nếu tôi nhảy xuống đây thì sẽ thế nào?”
“Buổi lễ lên sàn chứng khoán của anh chắc sẽ bị hủy bỏ đúng không?”
Cố Hoài khựng lại một lát, sau đó cúi xuống ôm lấy tôi.
“Hạ Hạ,” mùi hương của anh theo gió bao trùm lấy tôi, “Nếu em nhảy xuống, anh sẽ cùng em chết.”
Tôi cười, “Anh đang nói gì vậy? Ngày mai là ngày trọng đại của anh, tôi sẽ không nhảy đâu.”
Cố Hoài cũng bật cười theo, “Vậy chúng ta vào trong nhé, bên trong có buổi biểu diễn piano mà em thích nhất.”
Tôi để mặc anh nắm tay mình, giữa ánh nhìn của bao người, bước vào dưới ánh đèn trung tâm.
Tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên.
Cố Hoài vẫn phong độ như xưa, anh cúi đầu hôn lên trán tôi: “Hạ Hạ, mười năm bên nhau vui vẻ.”
Thì ra chúng tôi đã ở bên nhau được mười năm rồi.
“Có bất ngờ không?”
Cố Hoài khoác tay tôi, “Có chứ, nhưng phải đợi đến tối mai.”
Tôi nói: “Cố Hoài, tôi cũng có một bất ngờ dành cho anh.”
Ánh mắt đen láy của Cố Hoài dừng lại trên người tôi: “Thật sao?”
“Ừ.”
Có lúc tôi cảm thấy Cố Hoài thật nực cười. Đã trải qua ngần ấy năm, mọi thứ đều đã đổi thay, tại sao vẫn phải gượng ép làm đôi vợ chồng bề ngoài hòa thuận mà bên trong tan vỡ như vậy?
Điện thoại của Cố Hoài reo lên.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Tôi mỉm cười: “Anh cứ đi nghe đi, đừng để lỡ việc quan trọng.”
Cố Hoài hôn lên trán tôi một cái, cầm điện thoại bước về phía xa.
Khi anh quay lưng, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất. Tôi xoay người, đi về phía bên ngoài khoang tàu.
Gió lạnh thổi qua cảng Victoria xa hoa, phồn hoa nhưng trống rỗng.
Tôi đến bên lan can, tháo đôi giày cao gót anh tặng, đặt ngay ngắn sang một bên. Cái lạnh ngấm dần từ bàn chân lên.
Không xa đó, tiếng nói của Cố Hoài đang vọng lại: “Yên tâm đi, đợi anh về, chúng ta sẽ kết hôn.”
Đấy, anh luôn luôn tính toán cho tương lai của anh và Hứa Thanh Ninh.
Không biết từ lúc nào, trên trời đã bắt đầu mưa.
Tôi tháo chiếc mũ trên đầu, chạm nhẹ vào nó rồi ném xuống bóng tối.
Nhìn nó mắc vào thành tàu, trôi nổi theo làn sóng biển.
Tôi xoay người bước về phía bên cửa sổ của khoang tàu, chỉnh lại áo khoác cho ấm.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn báo cảnh sát mà tôi đã gửi đi.
Cố Hoài đã bắt cóc tôi.
Sau đêm nay, anh ta sẽ thân bại danh liệt.
Vài phút sau, Cố Hoài bất ngờ lao ra boong tàu.
“Có ai thấy vợ tôi không?”
Anh ta túm lấy một thuyền viên đi ngang, giọng trở nên hoảng loạn.
Phía sau có rất nhiều người đổ ra, họ vừa nói tiếng Phổ thông không mấy lưu loát vừa lục tung mọi nơi tìm kiếm: “Hình như cô ấy có ra ngoài…”
Tôi ngồi thu mình trong góc, lặng lẽ quan sát họ nháo nhào đi tìm.
Cố Hoài nhìn thấy đôi giày tôi để lại trên boong tàu, mặt anh ta lập tức trắng bệch.
Có người chỉ xuống mặt biển: “Tôi thấy chiếc mũ của cô ấy dưới kia.”
Cố Hoài đột nhiên như kẻ điên, bắt đầu cởi quần áo, nhưng bị mọi người xung quanh giữ lại.
“Anh Cố, chúng ta vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp đi.”
Cố Hoài bắt đầu gào thét: “Cô ấy là vợ tôi! Ngoài tôi ra, còn ai thật lòng cứu cô ấy nữa!”
“Mau buông ra! Tôi sẽ tìm cô ấy!”
Mọi người cố gắng ôm lấy anh ta, kéo mạnh lại.
“Bình tĩnh! Phải bình tĩnh. Trời tối quá, nhảy xuống cũng không tìm được đâu.”
Hai mắt Cố Hoài đỏ ngầu, gần như cầu xin: “Tôi có thể tìm được, tôi cầu xin mọi người buông tôi ra…”
Tôi nhìn Cố Hoài diễn trò trước mặt mọi người, mỉm cười đầy mỉa mai.
Sao trước giờ tôi chưa từng nhận ra Cố Hoài diễn giỏi như vậy nhỉ?
“Anh Cố, anh phải bình tĩnh, chúng tôi sẽ báo cảnh sát giúp anh.”
Cố Hoài ngồi bệt xuống đất, không nói tiếng nào.
Người đàn ông vừa buông tay khỏi anh, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Ngay giây tiếp theo, Cố Hoài lật qua lan can.
Tiếng "bùm" khi rơi xuống nước không thể xuyên qua màn đêm nặng nề.
Tôi ngơ ngác đứng dậy, nụ cười trên mặt tan biến.
Gió thổi qua boong tàu trống trải.
Cố Hoài đã biến mất trong tầm mắt.