5.
Sau khi trở về từ bệnh viện, tôi và Cố Hoài rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh. Anh thậm chí không cho phép tôi ra khỏi nhà. Theo lời anh nói, tôi không có ai thân thích, lại không có khả năng tự lo cho bản thân, không có anh thì sống chẳng nổi.
Anh thật sự lạnh lùng đến đáng sợ. Vừa ghét bỏ tôi, lại vừa phải tỏ ra yêu thương, mỗi ngày đúng giờ về nhà ăn cơm cùng tôi.
Hôm đó, khi anh về, tôi phát hiện trên ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn. Đó là kiểu nhẫn mà tôi ghét nhất, nhưng lại là kiểu Hứa Thanh Ninh thích nhất.
“Anh có thể tháo nó ra không? Thật sự nhìn rất ghê tởm.”
Cố Hoài khựng lại, đặt bát xuống, không nói một lời tháo chiếc nhẫn ra, bỏ vào túi. Nhưng anh không chịu vứt đi.
Tôi không còn tâm trạng ăn nữa, đặt bát xuống rồi rời khỏi bàn ăn.
“Thịnh Hạ, chúng ta kết hôn đi.” Cố Hoài đột nhiên gọi tôi từ phía sau.
Trước kia, tôi sẽ rất vui. Nhưng giờ tôi biết rõ, đó không phải là lời thật lòng của anh. Hiện tại công ty Cố Hoài đang trong giai đoạn quan trọng để lên sàn chứng khoán, anh sợ nhất là có scandal. Anh muốn kết hôn với tôi không phải vì lương tâm thức tỉnh, mà là vì muốn ổn định lòng tin, thuận lợi lên sàn, rồi sau đó sống hạnh phúc trọn đời với Hứa Thanh Ninh.
Tôi quay lại, giễu cợt: “Kết hôn với anh để giúp anh ổn định lòng người, thành công lên sàn, sau đó để anh và Hứa Thanh Ninh trăm năm hạnh phúc à? Cố Hoài, anh nằm mơ đi.”
Tôi không ngờ, sự trả thù của Cố Hoài đến nhanh như thế.
Buổi trưa ngủ dậy, tôi nghe thấy tiếng ồn ào dưới nhà. Mở cửa ra thì thấy rất nhiều người lạ đang vào nhà.
Không biết Hứa Thanh Ninh đã đến từ lúc nào. Cô ta khoanh tay ngồi trên ghế ở phòng ăn, đi đôi dép của tôi, đang chỉ đạo người khác chuyển đồ, ra dáng như nữ chủ nhân.
“Chiếc giường kia, cả chăn đệm nữa, quần áo trong tủ cũng vứt hết đi.”
Căn phòng dành cho em bé vốn đóng chặt từ khi mất con, giờ cũng bị mở tung. Những món đồ tôi đã chuẩn bị cẩn thận đều bị quăng ra ngoài.
“Mấy người đang làm gì thế?”
Hứa Thanh Ninh nghe thấy tiếng tôi, ngẩng đầu lên, cười khẩy.
“Cô dậy rồi à? Cố Hoài bảo tôi gọi người đến tháo căn phòng này ra, trang trí lại. Đỡ cho cô nhìn thấy mà đau lòng. À đúng rồi, căn phòng này trống rồi cũng có thể ở người. Từ nay về sau, tôi có thể ở lại đây.”
Một tiếng ong ong vang lên trong đầu tôi, tim đập nhanh hơn, máu như dồn cả lên đầu.
Cố Hoài đã hứa chắc chắn với tôi rằng anh sẽ không để Hứa Thanh Ninh xuất hiện trước mặt tôi. Vậy mà giờ, cô ta lại sắp dọn đến ở cùng nhà với tôi.
Tôi đi chân trần chạy xuống dưới nhà, nhìn thấy chiếc giường trẻ em đã bị tháo rời thành nhiều mảnh. Những bộ quần áo, giày dép nhỏ xíu mà Cố Hoài đã cùng tôi đi chọn cho con giờ bị ném chỏng chơ. Còn chiếc bùa bình an mà tôi đã mất ba tháng để thêu cho con lại không thấy đâu.
“Bùa bình an đâu rồi?”
Hứa Thanh Ninh nhún vai: “Thấy chướng mắt quá nên vứt đi rồi.”
“Vứt ở đâu?”
“Chắc ngoài vườn hoặc ở bể bơi. Thứ không quan trọng, tôi làm sao nhớ nổi...”
“Nếu không tìm lại được bùa bình an, cô và Cố Hoài cùng nhau chết đi.”
Tôi đẩy mạnh Hứa Thanh Ninh ra, không kịp xỏ giày, đầu không ngoảnh lại mà chạy ra vườn tìm. Hứa Thanh Ninh đứng ở cửa sổ, cười khinh khỉnh nhìn tôi.
“Thịnh Hạ, nhìn xem cô bây giờ thế nào rồi. Cô còn xứng với Cố Hoài không? Anh ấy là tổng tài của một công ty sắp lên sàn, ra vào toàn những nơi sang trọng, cần một người vợ dịu dàng và xứng đôi. Cô thì sao? Cô là kẻ mất trí nhớ, ngoài việc tè dầm trước mặt người khác, cô còn làm được gì?”
“Tôi cầu xin cô, đừng lấy lý do từng cùng anh ấy trải qua khó khăn để níu kéo anh ấy nữa. Cô cần bao nhiêu tiền, tôi với Cố Hoài sẽ cho cô, chỉ cần cô buông tha anh ấy, được không?”
“Nhìn lại cô bây giờ đi, có tư cách gì mà đòi hỏi anh ấy phải luôn yêu cô?”
Đến lúc hoàng hôn buông xuống, tôi quỳ trong bụi cây um tùm ngoài vườn, mặc kệ những lời khiêu khích của Hứa Thanh Ninh, cứ thế mò mẫm tìm kiếm. Bộ đồ ngủ trắng của tôi đã lấm lem bẩn thỉu, bắp chân và bàn chân cũng bị cào xước. Tìm không thấy trong bụi cây, tôi quay lại, chạy tới bể bơi tìm.
Lúc đứng dậy, đột nhiên tôi va vào một vòng tay.
Cố Hoài ôm chặt tôi, giọng lạnh lẽo nghiêm nghị: “Sao lại để mình bẩn thỉu thế này?”
Tôi quay lại, túm chặt lấy áo anh ta, giận dữ chất vấn:
“Cố Hoài, tôi vừa mới mất con, mà anh đã nôn nóng muốn dỡ phòng con đi như vậy sao?”
Mấy tiếng sấm ầm ầm từ phía chân trời vọng đến, sắp mưa rồi. Không khí ngột ngạt đến khó chịu. Cố Hoài đưa tay chạm vào má tôi, lảng tránh ánh mắt tôi như thể không dám nhìn thẳng: “Con không còn, giữ lại phòng chỉ làm em đau lòng hơn thôi.”
Hứa Thanh Ninh bất ngờ chạy lại, khóc lóc: “Cố tổng, cô ấy có vẻ rất ghét tôi. Ánh mắt nhìn tôi thật đáng sợ...”
Cố Hoài không đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô ta.
Tôi không muốn nhìn thêm cảnh mắt đối mắt đong đầy tình cảm của họ nữa, đẩy mạnh Cố Hoài ra rồi quay người về phía bể bơi.
“Hạ Hạ, bên đó nguy hiểm...” Cố Hoài nắm lấy cổ tay tôi, định kéo tôi lại.
Một cơn tức giận không rõ từ đâu bùng lên, tôi cắn mạnh vào cổ tay anh ta, nghe thấy tiếng anh ta rên đau.
Nhưng anh không động đậy, cũng không buông tay.
Máu bắt đầu rỉ ra.
Một cơn mưa cuối cùng cũng xé tan tầng mây, rả rích rơi xuống. Trên mặt nước bể bơi nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Hứa Thanh Ninh giả vờ lo lắng chạy lại, che ô cho tôi: “Nghe lời Cố tổng đi, vào trong nhà có được không? Nếu bị lạnh, sẽ lại tè dầm đấy...”
Nói xong, cô ta nhìn tôi đầy thách thức, vẻ mặt đắc ý vì đã giành được sự tin tưởng của Cố Hoài.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nước bể bơi đã bắt đầu tràn ra. Dưới bầu trời đen kịt, mặt nước giống như một con thú dữ há cái miệng đẫm máu.
Tôi bỗng nhiên túm lấy tóc Hứa Thanh Ninh, ấn đầu cô ta xuống bể bơi.
“Thịnh Hạ!” Cố Hoài gầm lên, cúi xuống kéo tôi.
Nhưng anh không kéo được.
Bởi vì tôi đè toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người Hứa Thanh Ninh.
Cả người cô ta chìm dưới nước, mái tóc đen nổi lên, vùng vẫy dữ dội. Chẳng bao lâu sau, cô ta bắt đầu đuối sức.
Tôi kiệt sức, buông cô ta ra. Hứa Thanh Ninh như một con chó sắp chết đuối, bám lấy mép bể bơi.
Cố Hoài mặt trắng bệch, kéo Hứa Thanh Ninh lên. Anh ta ngồi trên bờ, để cô ta dựa vào lòng mình, vỗ mạnh vào lưng cô ta, giọng đầy hoảng hốt: “Nôn ra, nôn ra là ổn rồi.”
Tay anh run lẩy bẩy, nói năng lộn xộn.
Hứa Thanh Ninh còn chưa kịp mở mắt đã bắt đầu nức nở khóc:
“Đừng để tôi thấy cô ấy nữa... tôi không muốn...”
Trong mắt Cố Hoài ẩn chứa sự tức giận: “Thịnh Hạ, về đi!”
Anh lại nhẹ nhàng trấn an Hứa Thanh Ninh: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Vẫn còn sức để nói à?”
Tôi lại lao đến, định nhào tới đánh Hứa Thanh Ninh.
“Thịnh Hạ!”
Cố Hoài nhanh chóng ngăn tôi lại, che chắn trước mặt Hứa Thanh Ninh.
Một giây sau.
Bịch một tiếng.
Tôi mất thăng bằng, bị Cố Hoài đẩy xuống dòng nước sâu trong bể bơi.
Nước từ mọi phía tràn đến, nhấn chìm toàn bộ mặt mũi của tôi.
Trước khi chìm hẳn xuống đáy nước, tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Cố Hoài.
Bởi vì tôi làm tổn thương Hứa Thanh Ninh, nên anh đã ra tay với tôi.