4.
Cố Hoài đã nghĩ sai rồi.
Tôi luôn là một người rất kiên định. Khi theo đuổi anh ấy, tôi có thể đi tàu điện ngầm xuyên cả thành phố. Và khi quyết định rời đi, tôi cũng có thể thức trắng cả đêm, nhớ lại từng việc anh đối xử với tôi, hàng nghìn lần, chỉ sợ rằng ngủ một giấc tỉnh dậy rồi sẽ quên hết.
Lúc trời tờ mờ sáng, Cố Hoài thức dậy nghe điện thoại. Là Hứa Thanh Ninh gọi đến. Tôi biết rõ, cô ta đang mời Cố Hoài trên đường đi làm ghé qua nhà ăn sáng.
Cố Hoài nhẹ nhàng mặc áo, nói: “Đợi anh nhé.”
Cửa đóng nhẹ lại.
Tôi mở mắt, lặng lẽ lấy máy quay ra từ ngăn kéo, ghi lại từng chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Để nhắc nhở bản thân, nhất định phải rời đi.
Trong lúc ghi lại, tôi tình cờ lật ra các đoạn video trước đó. Hóa ra, đây không phải lần đầu tiên tôi phát hiện Cố Hoài ngoại tình.
Vào ngày sinh nhật tôi, Cố Hoài đã đưa Hứa Thanh Ninh đến khoa sản của bệnh viện, trên đơn thuốc có kê axit folic và một tờ phiếu khám thai. Vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, tôi phát hiện trong xe của Cố Hoài một phiếu đặt chỗ nhà hàng năm sao và hai vé xem phim tại rạp chiếu tư nhân. Bộ phim có tên là “Ám Muội.”
Cũng trong ngày hôm đó, tôi đối diện với máy quay, mắt đỏ hoe nói: “Tôi có thai rồi, nhưng tôi không muốn nói cho Cố Hoài biết.”
Máy quay dừng lại trên tấm ảnh siêu âm.
Nhưng đêm qua, vì muốn làm Hứa Thanh Ninh vui, Cố Hoài đã để mặc cô ta ép tôi uống rượu.
Nỗi đau nhói từ tim dần lan ra, trở thành một cơn đau như muốn xé nát lòng tôi. Toàn thân tôi run rẩy. Tôi đột nhiên muốn nói rõ ràng với Cố Hoài, không muốn đợi thêm chút nào nữa.
Vì thế, tôi chạy đến công ty của anh.
Vừa đẩy cửa văn phòng ra, tiếng khóc nghẹn ngào của Hứa Thanh Ninh vang lên từ bên trong.
“Em hối hận rồi, Cố Hoài.”
Cố Hoài nói: “Thịnh Hạ vẫn chưa khỏi bệnh.”
“Em biết, nhưng em không muốn đợi nữa. Rõ ràng người em yêu đang ở ngay trước mắt, mà em phải nhẫn nhịn...”
“Im đi.”
Cố Hoài đột nhiên quát lạnh khiến tôi giật bắn, “Hứa Thanh Ninh, sau này đừng nói những lời này trước mặt tôi nữa!”
Thư ký chạy lại ngăn tôi, “Thịnh Tiểu Thư, Cố tổng có khách, không tiện vào trong, cô vẫn nên đợi ở bên ngoài.”
“Được.” Tôi đổi ý, một mình thất thần đi đến sảnh lớn. Lấy ra thỏi son đắt tiền mà Cố Hoài tặng, bắt đầu tô vẽ lên bảng thông báo.
Vài phút sau, thư ký hét lên một tiếng, lao tới ôm lấy tôi.
“Thịnh Tiểu Thư, cô đang làm gì thế?”
Trên bảng thông báo khổng lồ, tôi đã khoanh tròn ảnh của hai người họ. Bên cạnh còn có bốn chữ viết bằng son đỏ chói: “Đồ tiện nam, đĩ nữ.”
Hứa Thanh Ninh vừa bước ra đã thấy cảnh đó. Cô ta tái mặt, rút khăn giấy ra lau đi một cách điên cuồng.
“Thịnh Hạ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tôi cong môi cười, “Cô nói xem tôi muốn làm gì? Cô đồ... tiểu... tam.”
Hai chữ cuối, tôi nghiến răng, cố ý nói chậm rãi, nhấn nhá từng tiếng.
Sắc mặt Hứa Thanh Ninh biến đổi, cô ta quát to về phía mọi người xung quanh: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau lau sạch đi!”
Những người ở đây dường như đều nghe lời cô ta răm rắp, có vẻ đã ngầm chấp nhận thân phận của cô ta.
Khi Hứa Thanh Ninh quay lại, tôi liếc thấy chiếc kẹp tóc quen thuộc trên đầu cô ta. Là món đồ mà lần trước tôi để lại trong phòng làm việc của Cố Hoài. Cô ta rõ ràng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Tôi giơ tay định giật lấy chiếc kẹp tóc đó. Hứa Thanh Ninh như bị giật mình, hét lên một tiếng, quay người đẩy mạnh tôi một cái.
Lực đẩy mạnh khiến lưng tôi va vào bàn, làm cả tập hồ sơ và máy in đổ xuống đất. Tôi ngã ngồi trên đống hỗn loạn, ngây người.
Vài giây sau, một cơn đau âm ỉ truyền đến từ bụng dưới. Tôi đau đớn đến mức cả người run rẩy, phải nhờ người tốt bụng đỡ mới miễn cưỡng đứng lên được.
Trong lúc hỗn loạn, Hứa Thanh Ninh cau mày, ghé vào tai tôi nói nhỏ:
“Đừng có điên, tôi cảnh cáo cô, tôi không phải tiểu tam!”
Cô ta siết chặt cổ tay tôi, giọng điệu cứng rắn:
“Thịnh Hạ, bây giờ lập tức xin lỗi tôi, ngay trước mặt tất cả đồng nghiệp trong công ty!”
Khi tôi bị lời lẽ trơ trẽn của cô ta làm tức đến phát run, bỗng cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống từ giữa hai chân.
Đột nhiên Hứa Thanh Ninh thay đổi thái độ, bắt đầu khóc lóc cầu xin tôi một cách lớn tiếng:
“Thịnh Hạ, xin cô tha cho tôi đi, tôi cầu xin cô...”
“Tôi với Cố tổng thật sự trong sạch, cầu xin cô đừng làm khổ tôi nữa.”
Phía sau, một bàn tay mạnh mẽ siết chặt cổ tay tôi, kéo mạnh tôi qua một bên.
Cố Hoài đập tôi vào tường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thịnh Hạ, tôi đã nói với em chưa, không được phép làm hại người khác?”
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài nổi giận với tôi.
Tiếng khóc nức nở của Hứa Thanh Ninh như một con mèo nhỏ đầy uất ức.
Anh ta trầm mặt, quét mắt qua mọi người có mặt ở đó.
“Tôi và cô Hứa không hề có quan hệ bất chính nào. Nếu còn ai lan truyền tin đồn, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào, truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
Thấy không, cuối cùng thì anh ta cũng sốt ruột rồi.
Tí tách.
Một giọt máu rơi xuống chân tôi.
Thư ký của Cố Hoài thốt lên đầy kinh hãi: “Cố tổng, Thịnh Tiểu Thư... cô ấy đang chảy máu.”
Cố Hoài cúi đầu, nhìn thấy vết máu dài chảy xuống chân tôi. Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi cười khổ, nói: “Cố Hoài, Hứa Thanh Ninh đã làm mất con của chúng ta, anh nói xem, cô ta có đáng chết không?”
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Sao cô ấy lại...”
“Là không nhịn được sao?”
Lúc này tôi mới nhận ra, không chỉ có máu. Máu trộn lẫn với một chất lỏng không rõ, theo chân tôi chảy xuống nền nhà.
Có lẽ đây là khoảnh khắc tôi nhục nhã nhất trong đời.
“Xin lỗi... Tôi không cố ý...” Hứa Thanh Ninh hoảng loạn nói, “Vừa nãy tôi nghĩ cô ấy muốn...”
Cố Hoài không để ý đến cô ta, rút khăn tay ra, quỳ xuống.
Cúi đầu giữ lấy mắt cá chân tôi.
“Đừng động đậy, đợi tôi lau sạch.”
Rất nhanh, bộ vest chỉnh tề của anh ta đã bị dính không ít. Bàn tay nắm lấy mắt cá chân tôi cũng ướt nhẹp.
“Cố tổng...” Hứa Thanh Ninh lên tiếng.
“Cút!”
Cố Hoài đột ngột hét lên đầy giận dữ, khiến tôi giật bắn mình, “Mẹ nó, cút hết đi.”
Hứa Thanh Ninh nức nở, quay người chạy ra ngoài. Những người khác cũng lần lượt tản đi.
Tôi đứng tại chỗ, nói: “Cố Hoài, nếu anh thấy tôi làm mất mặt anh, thì nói thẳng ra đi.”
Anh ta cúi đầu, gân xanh trên trán giật liên hồi. Cuối cùng chỉ nói: “Hạ Hạ, chúng ta đi bệnh viện.”
“Thế còn Hứa Thanh Ninh?”
“Em muốn xử lý thế nào cũng được.”
Giọng Cố Hoài nhẹ nhàng, như thể anh mệt đến mức không muốn nói thêm với tôi một lời nào.
“Tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
“Được, anh sẽ cho cô ta rời đi.”