1.
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Cố Hoài, anh ấy mời rất nhiều người. Có những người bạn cũ và cả những người mà tôi không hề quen biết.
Trong bữa ăn, mọi người rủ nhau chơi trò "Thật lòng hay Thách thức".
“Cố tổng, anh với Thịnh Hạ bao giờ kết hôn vậy?”
Thịnh Hạ chính là tôi. Tôi đã bên cạnh Cố Hoài từ lúc anh ấy khởi nghiệp đến khi thành công rực rỡ, đã rất nhiều năm. Vậy mà đến giờ, chúng tôi vẫn chưa kết hôn.
“Cứ để sau đi, không vội.”
Giọng nói của Cố Hoài đầy vẻ thờ ơ, thậm chí không buồn nhắc đến. Vì tình đầu của anh ấy, Hứa Thanh Ninh, đang ngồi ngay đối diện. Cô ấy đặc biệt từ nước ngoài về vì Cố Hoài. Nghe nói, anh đã sắp xếp một vị trí trong công ty dành riêng cho cô ta.
Hứa Thanh Ninh mân mê ly rượu vang, có vẻ đã ngà ngà say: “Hỏi Cố tổng một câu chuyện cá nhân được không? Người anh thích, có đang ở đây không?”
Vừa nói dứt câu, mọi người liền trêu ghẹo. Cố Hoài nắm tay tôi trước mặt cô ta: “Người tôi yêu, chỉ có Thịnh Hạ.”
Biểu cảm của Hứa Thanh Ninh bỗng trống rỗng, có chút ngẩn ngơ, rồi cô ấy cười chua chát: “Vậy à.”
Chỉ có tôi biết, bàn tay Cố Hoài siết chặt tay tôi, như muốn bóp nát nó. Anh ta chỉ mong Hứa Thanh Ninh cảm xúc bùng nổ, quỳ xuống trước mặt anh mà cầu xin quay lại.
Tiếp theo đến lượt tôi. Hứa Thanh Ninh như không cam lòng, ánh mắt mờ sương cầu khẩn Cố Hoài:
“Cố tổng, để cô ấy chọn Thách thức có được không?”
Tôi nhìn Cố Hoài với ánh mắt khó tin. Anh rõ ràng biết rằng "Thách thức" chính là uống một ly rượu vodka 56 độ.
Nhưng chỉ với một lời cầu xin của Hứa Thanh Ninh, Cố Hoài liền có thể bỏ qua tất cả.
“Được.”
Hứa Thanh Ninh hứng thú đứng lên, kéo ghế, cầm theo ly rượu đến trước mặt tôi.
“Cô ta say mới vui, mọi người muốn xem không?”
Hồi còn đi học, Hứa Thanh Ninh từng lừa tôi uống rượu, sau đó lột đồ của tôi và còn chụp lại hình ảnh ấy. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ.
Tôi hoảng hốt cầm túi, “Tôi không chơi nữa, tôi muốn về nhà.”
Hứa Thanh Ninh không biết lấy đâu ra sức mạnh, cùng vài người giữ chặt cánh tay tôi.
“Thịnh Hạ, chơi thì phải chịu.”
“Cố Hoài, đừng như vậy, tôi không uống được rượu mà.”
Cố Hoài ngồi đó, không thèm nhấc mí mắt lên.
“Cô chiều theo ý cô ta, tôi sẽ cưới cô.”
Hứa Thanh Ninh bóp cằm tôi, đổ cả ly rượu mạnh vào miệng tôi. Cay đến mức tôi ho sặc sụa.
Mấy người bạn cũ xung quanh có phần lo lắng: “Cố tổng, như vậy thật sự ổn chứ?”
Cố Hoài lạnh nhạt cười giễu: “Không sao đâu, dù sao cô ta cũng bị mất trí nhớ.”
“Sáng mai tỉnh lại, cô ta sẽ chẳng nhớ gì.”
Tôi bị sặc đến mức ho không ngừng, lấy hết sức bình tĩnh lại, tôi vung tay tát mạnh vào mặt Cố Hoài.
Không gian xung quanh lập tức trở nên im lặng. Trên gương mặt của Cố Hoài hiện rõ dấu tay đỏ chói.
Hứa Thanh Ninh kinh hô một tiếng, định lao tới.
Cố Hoài lạnh lùng đẩy cô ta ra, “Không sao, quen rồi.”