Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 27: Cha




Sửa chữa thế giới mất một đêm, sau khi mặt trời mọc Long Thiên đã kiệt sức, Chủ Thần thì như một quả bóng bàn chân chính, lăn vào lòng Long Thiên bất động.

Long Thiên nhặt bóng bàn Chủ Thần lên, từ từ hạ xuống đám mây, trên tầng mây vẫn là ánh mặt trời soi chiếu, nhưng dưới đất thì mới vừa hừng đông mà thôi.

Ném Chủ Thần lên ghế salon, Long Thiên liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ, hắn tắm rửa sạch sẽ trước, tắm sạch cả người mồ hôi, bấy giờ mới bắt đầu đến trường.

Trước khi đi, hắn suy nghĩ một lúc, vẫn nhét Chủ Thần lặng im bấy lâu vào túi.

"Hi."

Ngay khi hắn cầm lấy Chủ Thần, một âm thanh truyền từ trong ra, vẫn là âm thanh máy móc quen thuộc.

Long Thiên không trả lời, xuống lầu, xe bus sắp đến, không bắt kịp chuyến này hắn sẽ đến muộn.

Thế giới mới sửa chữa xong cũng không thấy có bao nhiêu khác biệt, chuyến xe sớm vẫn chật như nêm cối, Long Thiên chen lên xe vẫn vô cùng nhàn nhã, hắn thấy ánh sáng dâng dần lên từ phía chân trời, nghĩ rằng ngay cả bầu trời cũng không thay đổi, mặt trời mọc vẫn y hệt lúc trước.

Nhưng thế giới biến đổi là điều chắc chắn đã xảy ra, chỉ là không xảy ra ở bên cạnh hắn mà thôi.

Bởi đêm qua tiêu hao quá độ, Long Thiên thu lại tinh thần lực rải rác ở khắp các nơi, hắn hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, bởi hắn đã làm xong chuyện của mình rồi.

Xe bus đến điểm dừng, Long Thiên xuống xe, mua đồ ăn sáng ở một quán ven đường, chạy về phía lớp học.

Chạy cùng hắn còn có cả Từ Du Du, hình như cô nhóc này đêm qua ngủ không ngon, đoán chừng là nghĩ linh tinh cả đêm, lúc nhìn thấy Long Thiên, nở một nụ cười với hắn.

Trước đây Từ Du Du nhìn thấy giáo viên sẽ không coi là cái gì to tát, cũng không thèm chào hỏi, Long Thiên cũng chỉ có thể khiến cô gật đầu một cái, bây giờ cô thấy Long Thiên lại chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng thầy Long!"

"Chào buổi sáng." Long Thiên nhìn giờ, "Nhanh, sắp muộn rồi."

"Thầy cũng nhanh chút ạ!" Từ Du Du đã chạy trước Long Thiên, ngay khi cô vừa bước vào cửa lớp, chuông vào giờ tự học đã reo.

Long Thiên tới phòng giáo viên quẹt thẻ, tuy hắn chạy nguyên một đoạn đường, mà lại chẳng thở dốc, vẫn cứ bình tĩnh như trước, thậm chí còn hỏi Chủ Thần: "Từ Du Du cũng là mục tiêu cần được chữa trị?"

"Không." Chủ Thần trả lời rất nhanh.

Cầm lấy bài tập còn chưa chấm xong, Long Thiên thầm trả lời: "Tôi hiểu."

Sinh hoạt giáo viên của Long Thiên vẫn như mọi ngày, chỗ của Nam Cung Uyên lại không còn bình tĩnh được nữa.

Nam Cung Uyên không ngủ nguyên đêm, tài liệu trong mail được gửi cho hắn đã nói rõ một điều, trong công ty của hắn có gián điệp, hoặc là máy tính của hắn đã bị người hack.

Hắn gọi người của bộ kỹ thuật lên kiểm tra máy tính, liền sắp xếp kiểm tra người nào là người vào phòng này cuối cùng, video giám sát trong phòng làm việc cũng cho điều tra một lần, ngoài lần tài liệu trên bàn bị thổi lên bất chợt, thì cũng không còn phát hiện khác, căn bản không tìm được lí do vì sao tài liệu lại bị lộ ra ngoài.

Nếu không tìm được nguyên nhân lộ tài liệu, thì Nam Cung Uyên cũng chỉ còn cách làm theo những gì mà người gửi mail yêu cầu, dù yêu cầu này hết sức vô bổ, chỉ đơn giản là không muốn hắn nhúng tay vào chuyện của một cô bé mà thôi.

Đến sáng sớm, Nam Cung Uyên nhận được tin, Từ Hữu Hải tỉnh từ đêm hôm qua.

Nhận được tin tức này, đột nhiên Nam Cung Uyên có một suy nghĩ, vừa có lý do vừa có năng lực đánh cắp văn kiện cơ mật của hắn, lại là người có quan hệ với Từ Du Du, dưới cái nhìn của hắn, cũng chỉ có Từ Hữu Hải mà thôi.

Từ Hữu Hải vừa tỉnh đã dọn đường cho con gái ông ta, Nam Cung Uyên nhìn báo cáo mà thuộc hạ gửi đến gửi đến mà thất thần, lý do chính mà hắn tiếp cận Từ Du Du là vì để bắt thóp Từ Hữu Hải, vậy mà bây giờ lại bị ông ta bắt thóp ngược.

Lợi ích và tình cảm...

Nam Cung Uyên nhớ lại Từ Du Du, từ lúc gặp gỡ đến.... Hắn bỗng nhiên tỉnh táo, hắn tiếp xúc với Từ Du Du không nhiều, chỉ đơn thuần là tính bướng bỉnh mạnh mẽ của Từ Du Du hấp dẫn hắn.

Vì sao lại hấp dẫn hắn... Nam Cung Uyên đột nhiên thấy buồn cười, đối phương cũng chỉ là một cô nhóc mà thôi.

Thuộc hạ nghe lời đoán ý, nhìn boss nhà mình mất hồn, lập tức tận dụng hỏi: "Giám đốc, chúng ta phải ứng đối làm sao đây?"

"Là Từ Hữu Hải." Nam Cung Uyên nói một cách khẳng định, "Sự phản công của bọn họ mới chỉ bắt đầu thôi."

Sắc mặt của thuộc hạ bắt đầu nghiêm túc: "Thay đổi phương án?"

Nam Cung Uyên đứng lên, ánh đèn chiếu lên mặt tạo thành bóng mờ: "Triệu tập tất cả nhân viên cao cấp, mở họp khẩn cấp."

Đối với cái gọi là chiến tranh thương mại, Long Thiên không thèm để ý, hắn chỉ là một giáo viên nho nhỏ mà thôi.

Khi Nam Cung Uyên và Từ Hữu Hải đánh nhau hết sức hăng say, hắn thì lại đang coi thi, bởi cấp ba Lâm Thủy đang bước vào kì thi tháng đầu tiên.

Kì thi lần này diễn ra trong hai ngày, thi xong sẽ được nghỉ, Long Thiên ngồi trên bục giám thị, tiện tay làm luôn cả bài thi.

Thi tháng không chia phòng thi, lớp nào ngồi lớp đó, ngay cả chỗ cũng không đổi, tất cả đều dựa vào độ tự giác của học sinh. Đây là truyền thống của cấp ba Lâm Thủy, Lâm Thủy là trường cấp ba nằm top, muốn học ra sao, tất cả là do cá nhân, phong cách học tập theo kiểu tự do, giáo viên sẽ không ép học, cũng không cưỡng chế quản lí, đây chính là sự dứt khoát của Lâm Thủy.

Mấy học sinh học tốt của lớp Long Thiên thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn bục giảng, nhìn giáo viên lớp mình làm bài soàn soạt, loáng cái đã lật qua một trang, nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Đây là bài thi ngữ văn đó, thầy làm giáo viên toán cơ mà, sao lại làm nhanh như thế!

Mấy học sinh học tốt chỉ cảm thấy áp lực như núi đè, bèn vùi đầu viết ngay lập tức.

Từ Du Du là một cô nhóc rất ít khi học hành tử tế, trong mấy kì thi như thế này chỉ cảm thấy khổ não cực kì, dịch câu không biết, cổ văn cũng không thuộc, đọc hiểu cũng không biết trả lời, viết văn cũng chỉ có thể viết lung tung được vài trăm chữ.

Nếu như là trước đây, cô sẽ chẳng thèm viết, nhưng giờ cô đã các định được mục tiêu cho riêng mình, cô muốn cô gắng một chút, muốn xem thứ xem mình có thể đạt được đến trình độ như thầy Long được không.

... Giáo viên của cấp ba Lâm Thủy đều là giáo viên chất lượng cao, cô rất khó đạt được trình độ như của thầy Long.

Sau khi thi tháng kết thúc, Long Thiên đem tất cả bài thi làm một lượt, hắn cũng không cất bài đi, mà để lên bục giảng, mỗi lần thu bài xong, cả đám học sinh đều ào lên bục giảng xem kết quả.

Sau đó bọn họ phát hiện, giáo viên của bọn họ không chỉ dạy được toán, mà cả ngoại ngữ sinh học vật lí hóa học cũng dạy được.

Từ đây trở đi, Long Thiên lại có thêm việc làm, đó là giải đáp thắc mắc dùm khi giáo viên các môn khác bận không giúp học sinh giảng thêm được, vừa tan lớp phát lập tức sẽ có học sinh chạy vào phòng giáo viên tìm hắn.

Đối với chuyện giải đáp thắc mắc cho học sinh, Long Thiên cũng hết sức vui vẻ, cơ hồ là ai đến cũng không chối từ, hắn đều kiên trì giải đáp cả, mãi đến khi đối phương nghe hiểu mới thôi.

Thi tháng kết thúc được một tuần, ngay khi Long Thiên cho là thế giới đã được sửa chữa hoàn thiện và hắn có thể làm tốt chức trách của một giáo viên, thì trước của cấp ba Lâm Thủy dừng hai chiếc xe.

Từ Du Du tan lớp tự học tối rồi về nhà, cô nhóc trở nên giản dị rất nhiều, vòng tay tháo hết ra, đinh tai cũng không đeo nữa. Cô quyết định phải học cho thật giỏi, những thứ như thế này đều quá lãng phí thời gian, tối đọc sách đến tận lúc ngủ gục, ngày hôm sau dậy được đã là chuyện vô cùng khó khăn, cơ bản là cũng chẳng còn hơi sức đâu nghĩ đến vấn đề ăn mặc.

Ngoài đồng phục vẫn còn hình vẽ bậy ra, thì bây giờ cô chẳng khác gì một học sinh cấp ba bình thường, hơn nữa còn do khuôn mặt, cô nhìn có vẻ còn ngoan hơn những cô cậu cùng trang lứa khác.

Mới vừa ra trường, cô nhìn thấy một chiếc xe ven đường, nghĩ chắc là nhà nào đó đến đón con, cũng không nhìn nhiều, đi thẳng qua.

Bỗng nhiên cửa xe đột ngột mở ra, một người đàn ông nhìn cô, nghẹn ngào gọi lên: "Du Du?"

Từ Du Du đột nhiên có cảm giác, dừng chân lại, chỉ chần chờ phút chốc rồi chạy như điên!

"Du Du!" người đàn ông đuổi tới, kéo tay Từ Du Du lại, "Du Du cha đây!"

"Tôi không có cha!" Từ Du Du dùng sức rút tay ra, nhưng mà sức lực của người đàn ông này rất lớn, cơ bản không thoát ra được, trong lúc hoảng loạn cô ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người quen thuộc bèn hô lên: "Thầy Long!"

Mà giây phút này một âm thanh khác mà Từ Du Du không hề muốn nghe vang lên bên cạnh: "Dừng tay! Buông em ấy ra!"

Mấy ngày nay Nam Cung Uyên bận đến kiệt sức, trên bàn làm việc của hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều công việc, một số văn kiện trước đây hắn chưa hề đụng đến cũng được trình lên, còn cả phương án phát triển tương lai của công ty cũng được bày ra, mỗi một tài liệu đều phải do hắn đích thân xử lí.

Trong lúc tối tăm hắn cảm thấy, đáng ra mình chỉ cần nói chuyện tình cảm là được rồi, sao ngay cả mức tiêu thụ của quý sau cũng phải quản.

Ngày hôm nay rốt cục cũng hết bận, có chút thời gian, hắn đột nhiên nhớ đến Từ Du Du, chuẩn bị tới xem thứ vì cái gì mà Từ Du Du lại hấp dẫn hắn, chỉ là vừa bước qua, đã thấy Từ Hữu Hải kéo tay Từ Du Du.

Không cần biết hắn có thích Từ Du Du hay không, điều nên làm nhất lúc này là phải đứng ra ngăn cản, và hắn cũng đã làm vậy.

Nhưng mà người gọi là thầy Long cũng đi đến đây giống hắn chỉ liếc nhẹ hắn một cái, một cái thôi mà đã khiến lòng hắn hãi sợ, nhưng khi hắn nhìn lại, lại vẫn như thường chẳng có gì lạ, cứ như là do vừa nãy hắn nhìn nhầm.

"Từ Du Du, thầy đã dạy em cái gì?" Giọng của người giáo viên kia hết sức bình thản, chỉ đứng bên cạnh, nhìn như kiểu cũng không định nhúng tay vào chuyện cha con Từ Du Du.

Nghe thấy hắn nói, Từ Du Du cũng sửng sốt một chút, lập tức định thần, cô nhóc gầy yếu phát huy kĩ xảo cận chiến cực điêu luyện, thành thạo khống chế Từ Hữu Hải, giơ tay lau nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười.

Long Thiên khen ngợi gật gật đầu: "Thầy báo cảnh sát rồi, em cứ về ngủ đi, ngày mai là ngày nghỉ hiếm hoi, đừng lãng phí, nhớ làm xong cả bài tập."

Từ Du Du cũng không nhìn Từ Hữu Hải, chỉ nhìn thầy giáo: "Dạ!"

"Du Du!" Từ Hữu Hải còn định giữ lại.

Long Thiên lên một gối, Từ Hữu Hải không phun ra thêm được chữ nào nữa, hắn bình thản nói: "Sắp chết mới nhớ đến con gái, cô bé không muốn nhận ông cũng phải."

"Boss!" Từ Hữu Hải vừa mới quỳ xuống đất, một người trẻ tuổi chạy từ trong xe ra, vừa nãy là con gái boss ra tay, hắn không thể xuất hiện, bây giờ Long Thiên không có quan hệ máu mủ gì, lúc ấy hắn mới dám ra.

Huống chi Long Thiên nhìn còn trẻ như thế, cũng không đô con, hẳn là hắn có thể đánh thắng được.

Người trẻ tuổi xông đến đấm một đấm lên mặt Long Thiên, Long Thiên tránh sang một bên, cầm lấy bàn tay hắn, đá một đá khiến hắn lùi một bước, hạn chế người thanh niên kia hết sức dễ dàng.

"Anh muốn làm gì!" Người trẻ tuổi này hô lên một tiếng.

Bấy giờ bảo vệ trong trường mới để ý đến chuyện bên này, nhô đầu từ phòng bảo vệ ra hỏi: "Các người đang làm gì!"

"Hai người kia ngăn học sinh của tôi ở trên đường, tôi dạy bọn họ chút." Long Thiên cười cười với bảo vệ, "Chuyện tiếp theo giao cho các anh, tôi báo cảnh sát rồi."

Long Thiên là giáo viên trong trường, bảo vệ quen mặt hắn, nghe vậy liền đi ra giúp đỡ.

Từ Hữu Hải cãi: "Tôi đến tìm con gái!"

"Nhưng mà học sinh của tôi nói không quen biết ông." Long Thiên mỉm cười nói.

"Thời đại bây giờ bắt cóc lừa bán đều dùng chiêu này", bảo vệ quát, "Thành thật chút đi, chờ cảnh sát đến!"

Từ Hữu Hải ngậm miệng, sắc mặt tối tăm, hắn biết bây giờ có thanh minh thì cũng chẳng có tác dụng gì, chờ cảnh sát đến thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

"Cảm ơn." Long Thiên nói cảm ơn xong liền chạy ra điểm bus, tuyệt đối không được trễ chuyến cuối!

Lúc gần đi, Long Thiên nghiêng đầu nhìn Nam Cung Uyên, ánh mắt kia hiền hòa, mang theo ý cười thân mật, Nam Cung Uyên lại cảm thấy người mình rét lạnh bất thường.

Tài xế ở phía sau cẩn thận mở miệng: "Tổng giám đốc..."

"Đi về." Nam Cung Uyên lập tức nói.

Biệt thự của Nam Cung Uyên đã sụp, mấy ngày nay người trong dòng tộc định biến mảnh đất này thành khu thương mại, cũng biết lợi ích trong chuyện này, hắn chưa từ chối, giờ thay chỗ ở, chuyển sang biệt thự nằm ngoài trung tâm thành phố.

Hắn cảm thấy có lẽ do mình mới chuyển chỗ, nên chưa quen được, buối tối khi hắn vừa chợp mắt, thì liền mơ.

Trong mơ hắn ngồi trong lớp học, ngồi hàng thứ nhất, trên bảng viết toàn công thức toán.

Một người đàn ông mặc sơ mi trắng đột nhiên xuất hiện, hắn không thấy rõ mặt đối phương, lại cảm thấy nhất định người này đang cười.

Đến đó giấc mơ còn rất bình thường, ngay khi người đàn ông vừa đi, tình cảnh chợt thay đổi, người đàn ông đó vung nắm đấm về phía mặt hắn, hắn bị đánh đến nỗi văng khỏi chỗ, ghế phát ra tiếng ma sát chói tai, két.

Người đàn ông tóm hắn lên, dùng âm thanh tủm tỉm ghé vào tai hắn nói: "Cách xa Từ Du Du chút đi!"

Giấc mơ này diễn ra cả đêm, mới vừa tỉnh lại Nam Cung Uyên cảm thấy đau nhức toàn thân, làm hắn tưởng tất cả những chuyện trong mơ đều là sự thực.

Chỉ là tưởng đơn thuần thôi sao?

Khi Nam Cung Uyên buồn bực bất an, thì cuối cùng Tony cũng về, vết thương do tai nạn xe của hắn đã gần như khỏi hẳn, lại có thể quay về là thư kí.

Làm một thư kí tận tâm, Tony quyết định giải quyết vấn đề tình cảm của boss trước đã, vì vậy chuyện đầu tiên hắn hỏi khi trở về là: "Boss, Từ tiểu thư..."

"Đừng nhắc đến cô ta nữa!" Nam Cung Uyên đột nhiên cáu giận.

Nhìn boss của mình, Tony im lặng hai giây, lộ ra một nụ cười: "Boss, mấy ngày nay Lâm Nhan làm việc ra sao? Nghe nói đã làm ngài giận?"

Chân trước Từ Hữu Hải vừa mới bước vào cục cảnh sát, chân sau đã được người cung kính mời ra ngoài, cảnh sát quy chuyện này thành ân oán gia đình, bọn họ không quản.

Nhận được một bài học, Từ Hữu Hải phát hiện Từ Du Du hoàn toàn không muốn gặp hắn, tuy rằng hắn chẳng có bao nhiêu tình cảm với Từ Du Du, nhưng hắn còn có một công ty phải có người thừa kế, bây giờ hắn chỉ có một Từ Du Du mà thôi.

Dù có đem công ty bán đi cũng không thể để người khác họ chiếm được, Từ Hữu Hải cố chấp nghĩ, quyết định đi gặp con gái mình lần nữa.

Lần này hắn chọn vật chất làm thế tiến công, nhưng điều làm cho hắn không ngờ nhất là, Từ Du Du nhận hết, hắn cho con gái mình đang có thái độ nhũn dần rồi, lần này hắn không tự thân qua nữa, mà là để thư kí của mình đến nhà Từ Du Du.

Nhưng mà điều làm cho hắn càng càng không nghĩ tới chính là, Từ Du Du từ chối! Còn để thư kí của hắn mang theo một câu nói về: "Ông đưa tiền cho tôi là trả lại phí nuôi nấng, còn nhận tổ quy tông? Cửa cũng không có."

Từ Hữu Hải nghe như thế, thiếu chút nữa là lại tụ máu não nhập viện, nhưng cũng may hắn chịu được, nếu con gái không chịu nhận tổ quy tông, hắn quyết định phải tàn nhẫn chút, dù sao hắn cũng không còn bao nhiêu thời gian, lần này có thể tỉnh lại đã là vạn hạnh.