Quả Nhân Có Bệnh

Chương 27: Nghiệt duyên




Ta nói Bùi Tranh là người xấu là có căn cứ.

Đã quen có người làm chăn ấm ôm ấp, đột nhiên bây giờ chỉ còn lại mình mình, thật là tĩnh mịch, trằn trọc khó ngủ. Hắn dụng tâm hiểm ác, một thời gian ngắn đã có hiệu quả, ta lăn đi lộn lại, trong đầu toàn nghĩ về Bùi Tranh.

Trong lúc đèn tối lửa tắt, một bàn tay mò lên mắt cá chân ta, ta “A” lớn một tiếng , đá mạnh xuống dưới!

“Bắt thích khách!” Ta lăn đến bên kia giường, người bị ta đá trúng ôm mặt, đau khổ rên rỉ. “Đậu Đậu … Con ngay cả đối với mẹ già nhà mình mà cũng dám hạ độc cước…”

Ta đờ người, nhô đầu ra khỏi chăn, nhìn lão hỗn đản nhe răng trợn mắt nhào lên giường.

“Người,…. người làm gì mà nửa đêm leo lên giường của con?” . Ta nghi hoặc nhìn bà chằm chằm.

“Ta sợ con một mình khó ngủ …” Bà rờ đến cạnh ta, nhào tới ôm lấy ta, “Đậu Đậu con gái bé bỏng của ta, con vừa mới lăn đi lộn lại, là đang nhớ mẫu thân sao?”

Ta cười nhạo một tiếng : « Ai đang nhớ mẫu thân ? Bớt tự mình đa tình đi!”

Mẫu thân ý vị sâu xa “” (*) một tiếng, cười gian nói: “Vậy khó ngủ là đang nhớ Bùi Tranh sao?”

Nguyên tác cũng chỉ có "" thế này thôi =.=


Ta nhất thời trợn tròn mắt : « Mẫu thân, người nói bậy bạ gì đó ? Con làm sao có thể nhớ hắn được!”

Mẫu thân ngồi dậy, hừ hừ cười lạnh : « Đừng tưởng ta không biết, mấy hôm nay, tên tiểu lưu manh Bùi Tranh kia đều leo lên giường của con. Làm như vầy, như vầy ... như kia, như kia với con rồi phải không ? » Bà vừa nói, vừa giở trò với ta.

Ta bị cù, lăn qua lộn lại, cười đến thở hổn hển. « Lão hỗn đản, cút ngay ! »

“Không biết phân biệt lớn nhỏ ! Chỉ biết ức hiếp mẫu thân, nhớ năm đó, đều là ta ức hiếp con thôi!” Mẫu thân căm giận bất bình nói.

Ta bình phục hô hấp, lau lau nước mắt. “Đây gọi là có oán báo oán, có thù báo thù, gậy ông đập lưng ông!”

« Đậu Đậu .... » Mẫu thân lại mò tới ôm eo ta. “Mẫu thân nhớ con vô cùng, con đừng nhẫn tâm như vậy a.”

Ta cố ý tránh hai tay, dẩu môi nói : « Không phải còn có A Tự bên người sao ? »

“Đó không giống. Con gái là cái lò sưởi nhỏ thân thiết, tiểu hỗn đản A Tự kia chỉ biết gây chuyện, mỗi lần đều bị liên lụy chịu phạt, vẫn là Đậu Đậu nhà chúng ta là ngoan nhất, vừa thơm, vừa mềm, nhéo lại sướng ...”

Ta bị câu này của bà làm sặc, dở khóc dở cười: “Qủa nhân là vua một nước, không phải người muốn đùa là đùa được!”

Trán ta đã trúng một đòn.

Mẫu thân hừ một tiếng, túm lấy hai má ta mà nói: “Với ta mà cũng dám xưng quả nhân à?”

Bà đánh ta thật không nương tay, ta rơm rớm nước mắt trừng bà một cái, đáp một tiếng: “Hừ!”

« Lại đây, ngoan ngoãn nói cho mẫu thân, hôm nay là xảy ra chuyện gì ? » Mẫu thân hỏi lấy lòng, « Con từ khi nào thì trở nên cuồng dã như vậy, thế mà dám cưỡi lên người Bùi Tranh đi!”

Mặt ta nóng lên, kéo chăn che kín mặt. “Không cẩn thận …”

« Không cẩn thận này của con cũng lớn quá đi ... » (chắc là chơi chữ nói móc, cẩn thận = 小心(tiểu tâm))

Mẫu thân cười ha ha, kéo chăn của ta ra, « Thành thật cung khai, có phải hắn quyến rũ con hay không ? »

Thật làm cho người ta muốn chết, vì sao bà luôn hỏi những câu làm người ta khó có thể mở miệng.

« Con mệt rồi, buồn ngủ, ngày mai còn phải lên triều. »

« Đậu Đậu ngoan, mẫu thân đây là đang dạy con đấy ! Con cũng sắp thành thân rồi, có một số việc, cũng muốn biết đúng không ? » Bà tiếp tục nhử ta.

« Được rồi, việc này nhi thần đã sớm biết, không dám để người dạy. » Ta sống chết túm chăn không buông.

« Ta biết mà ! Là con cầm trộm quyển [Nhục Bồ Đoàn] [Kim Bình Mai] bìa cứng của ta ! » Mẫu thân bi phẫn nói, bỗng nhiên lại đổi giọng, « Đậu Đậu à ... Cái con biết mới chỉ là hình thức với da lông, thứ mẫu thân dạy con mới là tinh túy. Cứ nhìn bộ dạng bây giờ của con, thực không ra làm sao cả. »

Ta lén lút liếc bà một cái, « Nói như thế nào ? »

Bà ngồi thẳng dậy, bẻ tay giáo huấn ta: "Con có biết, người xấu sợ nhất cái gì không ? »

Ta nghĩ một chút : « pháp nghiêm hình nặng ? » (luật pháp nghiêm khắc, hình phạt nặng)

« Sai ! » Mẫu thân nói, « Sợ nhất là có lương tâm ! Bởi vì có lương tâm, làm chuyện xấu cũng không triệt để, sẽ khốn khổ. Ta lại hỏi con, lưu manh sợ nhất cái gì ? »

Ta nghĩ một chút, lắc đầu.

« Sợ nhất là có thể diện ! » Tay bà nhéo nhéo hai má ta, « Bởi vì có thể diện, sẽ ngượng ngùng, sợ mất mặt. Nhưng con làm thì cũng làm rồi, sợ mất mặt thì có ích gì ? Bài học thứ nhất nhập môn « Hậu hắc » (Đen dày), mặt dày như tường thành, tâm đen như than đá, bài học cuối cùng, chính là dày mà vô hình, đen mà vô sắc, chính là cái gọi là không biết xấu hổ, vô lương tâm. Đậu Đậu, con đây da mặt thật mỏng, chậc chậc .... Mẹ già đây cũng không khách khí mà chê cười con. »

Người này nói hươu nói vượn đến trình độ này, thật sự khiến người ta xem đến ngán rồi, tuổi cũng dài hơn cái đuôi chó rồi ! « Mẫu thân đây là đang khuyên con Bá vương ngạnh thương cung Bùi Tranh ư, bảo con tiếp tục đẩy ngã hắn ? »

"Không, không, không! » Mẫu thân liên tục lắc đầu, « Đậu Đậu, con ít tiếp xúc với nam nhân, ngộ tính cũng hữu hạn, Bùi Tranh này vốn đã đổ rồi, không cần con phải đẩy nữa. Rõ ràng là hắn quyến rũ con trước, lại ức hiếp con da mặt mỏng, khiến con sinh lòng áy náy, dẫn con từng bước mắc câu, hắn mặc dù ở dưới, lại chiếm ưu thế, còn khiến con tưởng mình cao cao tại thượng, thật là âm hiểm mà ! »

Ta như người say choàng tỉnh, vỡ lẽ !

Qủa nhiên là gừng càng già càng cay, bà nói như vậy, ta cũng hiểu được là có vài phần đạo lý, khó trách lúc trước ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, rõ ràng là chính mình chiếm tiện nghi đi, lại có cảm giác như bị người ta chiếm tiện nghi vậy.

« Mẫu thân, giờ con phải làm thế nào ? » Ta khiêm tốn thỉnh giáo.

« Nhớ kỹ bốn chữ, đây là do ta cả đời đúc kết mà thành. »

Ta bị vẻ mặt nghiêm túc bất thình lình của bà dọa cho kinh hãi, ngẩn ngơ gật đầu.

Bà nói : « Không cần thể diện. » (nguyên văn là 3 chữ: không cần mặt, nhưng để dễ hiểu mình sửa luôn)

Ta nói : « Mệt quá, chúng ta đi ngủ thôi."

Bốn chữ này của bà, so với “Lấy đức trị quốc » còn hư vô mờ mịt hơn.

Mẫu thân lại tới kéo ta. « Ta nghiêm túc đấy ! Đậu Đậu con vốn rất sĩ diện, làm chuyện gì cũng muốn thanh danh thanh danh, giống y như quốc sư, tên Bùi Tranh kia thông minh hơn, từ ta – mẫu thân con đây học đâu hiểu đấy, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch ! Hắn bây giờ ngoài thanh danh ra cái gì cũng có, Đậu Đậu con ngoài thanh danh ra .... Hình như thanh danh cũng không coi là có, vậy thì là hai bàn tay trắng rồi .... »

« Người làm sao lại hạ thấp con như vậy ... » Ta ai oán thở dài một hơi, « Đây còn không phải đều do các người hại sao, bồi dưỡng ra một cái tai họa như vậy .... Phụ quân nhận hắn làm đồ đệ, Nhị cha nhận hắn làm nghĩa tử, dốc lòng nâng đỡ, đưa hắn lên làm quan nhất phẩm, các người giết cha mẹ người ta để con tới trả nợ sao ? »

« Phi ! » Đậu Đậu, nói chuyện với con thật khó nghe, chúng ta đây còn không phải đều vì tốt cho con sao ? » Mẫu thân bất mãn nói, « Là chính con tự mình điểm mặt chỉ tên muốn người ta làm trâu làm ngựa, thế nào lại đổ ngược thành chúng ta không đúng rồi ? »

Ta ngạc nhiên: “Con nói khi nào ?”

Mẫu thân đỡ trán nói : « Qủa nhiên con quên hết rồi .... Năm con 6 tuổi ấy, ta đưa con tới Bạch Hồng sơn trang, là con chỉ tên muốn Bùi Tranh làm việc cho con, còn bảo hắn làm quan nhất phẩm .... »

Ta cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu nói : « Con thật không nhớ rõ ... »

« Huynh muội Bùi Tranh vốn là cô nhị, vì Nhị cha con nhận nuôi nên mới làm việc ở Bạch Hồng sơn trang. Nhị cha con thấy hắn thiên tư hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, liền dạy hắn đọc sách viết chữ, trợ giúp quản lý sự vụ của sơn trang. Năm ấy hắn còn chưa tới nhược quán (thanh niên khoảng 20 tuổi) , có người khinh hắn còn nhỏ tuổi, nhục mạ hắn ăn nhờ ở đậu, dựa thân mưu sự, ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, là con đã bảo vệ hắn, kéo tay hắn nói, về sau hắn là người của con, con lên làm vua, hắn sẽ là thần tử, dưới một người trên vạn người, bất cứ kẻ nào cũng không thể khinh hắn, mắng hắn, con đều quên hết rồi sao ? »

Ta nuốt nước miếng.

Mẫu thân thở dài : « Con đã muốn dùng hắn, chúng ta đương nhiên sẽ tìm cách cho con. Có điều hắn đối với con cũng giống Sanh Nhi, con khi đó cùng lắm mới có 6 tuổi, lời trẻ con chúng ta cũng không cho là thật. Là chính Bùi Tranh muốn vào triều làm quan, Phụ quân con thấy hắn thiên tư hơn người, cũng vui vẻ nhận hắn làm đồ đệ. Kỳ thật ban đầu chúng ta cũng rất yên tâm ở hắn, hắn theo con đường Phụ quân con đi ngày trước, đi từng bước, chỉ là không nghĩ tới chúng ta rời khỏi đế đô không lâu, hắn đã có chút khác người. Tên này tâm tư thâm trầm, mấy vị phụ thân của con cũng nhìn không ra. Lúc đó, nghĩ hắn xuất thân bần hàn, cùng lắm là muốn có quyền lực địa vị, nhưng bây giờ xem ra, thứ hắn muốn là con .... »

« Cho nên.... các người đem Bùi Tranh làm chồng nuôi từ bé của con, hay là khiến con thành vợ nuôi từ bé của hắn ? » Nói câu này lòng ta run sợ, cảm thấy mình lúc còn bé nói chuyện, làm việc đều không cẩn thận, người lớn như bọn họ thế nào lại coi là thật ....

« Chuyện không phải như thế. Hắn hơn con 8 tuổi, trưởng thành hơn nhiều, con vẫn là hạt đậu đỏ, bằng tuổi Sanh Nhi, ai có thể nghĩ hắn có tâm tư gì với con ? » Mẫu thân nói xong sờ sờ cằm, « Tên Bùi Tranh này nhẫn cũng thật giỏi, không biết từ khi nào đã có tâm tư khác với con, thế mà ngay với chúng ta cũng giấu giếm.... Chỉ là Đậu Đậu, con nói với Liên cô, người con thích là Tô Quân, làm sao cuối cùng lại lập Bùi Tranh làm phượng quân ? Có phải hắn lập bẫy để con chui đầu vào không ? »

Ta ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn bà, thất thanh nói: “Người làm sao mà biết? Liên cô…” Liên cô bán đứng ta!

Mẫu thân tùy tiện khoát tay, vỗ vỗ bả vai ta nói: “Đừng có bày ra vẻ mặt bi phẫn như vậy, Liên cô không bán đứng con. Nàng đồng ý với con là sẽ không nói cho ta biết, có điều chuyện gì nàng cũng sẽ không giấu Nhị cha con, Nhị cha con cũng sẽ không giấu ta …. Khụ khụ …. Đậu Đậu, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là con làm sao lại chọn Bùi Tranh?” Ta còn đều đã chuẩn bị đến phủ Quốc sư đề hôn giúp con rồi ! »

“Con thích chàng, nhưng chàng không thích, thì có ích gì ? Ta nằm bò trên giường, nắm lấy mấy sợi tua bên mép giường, buồn bực nói: “Khi đó chàng nói với con, người trong lòng chàng không phải là con. Nếu con biết chàng sớm đã có người trong lòng, làm sao còn phải khổ sở chờ lâu như vậy? Cuối cùng vẫn là tự mình đa tình, lãng phí thời gian của mọi người.”

Mẫu thân hừ lạnh một tiếng: “Tên tiểu tử họ Tô kia nói không thích con? Đây rõ ràng là khi quân! Lúc con 8 tuổi, lần đầu gặp đã đùa bỡn nó, nó cũng coi như thiếu niên trưởng thành, lão luyện, nhưng làm sao có thể hoàn toàn giấu kín tâm tư, ánh mắt khi nhìn con không giống ánh mắt nhìn người khác. Người khác không nói, kể cả Sanh Nhi, cũng không thấy nó để tâm, nhưng lời con nói nó đều để trong lòng. Chỉ vì con nói một câu hạnh hoa đẹp, nó ngày ngày đều ngắt hạnh hoa làm thẻ đánh dấu sách cho con. Con phấn khích muốn đi ngoại ô chơi tiết thanh minh (đạp thanh), nó đợi con ở cổng thành đến nửa ngày, con lại quên mất chuyện này, quay đầu dẫn người ngựa đi săn thú ở thượng lâm uyển....”

Ta ngạc nhiên nói: “Con đều không biết ...”

Chuyện con không biết còn nhiều lắm.” Mẫu thân xoa xoa phát tâm ta, thở dài, “Tâm tư Tô Quân phức tạp, nhưng cảm tình với con cũng không giống là giả. Con cùng với nó cũng coi như thanh mai trúc mã, ta và mấy vị phụ thân của con thấy con đối với nó cũng không phải vô tình, liền để cho các con tự quyết. Con thích ai thì là người ấy, con gái của ta, dù có muốn nam nhân cả thiên hạ hầu hạ cũng đáng!” Mẫu thân hừ hư hai tiếng thật khí phách, lại hôn chụt một cái lên trán ta, mặt ta không chút thay đổi, đưa tay nên chùi chùi.

“Chưa nói là nó thích con, nó không thích, chỉ cần con thích là đủ rồi. Hôm nay, Ngũ cha con đi thăm dò nó, ngày đó nó nói trong lòng có người khác là lừa con thôi, chỉ sợ, từ lâu con đã biết là nó đang lừa con rồi…”

« Biết. Nhưng là con mệt mỏi rồi. » Ta nghiêng đầu qua, nhìn về phía ánh nến lay động phía ngoài rèm, giọng thấp dần: “Mẫu thân, các đại thần đều đang ép ta tuyển tú nam, lập Phượng quân, bọn họ đều muốn đem con mình nhét vào hậu cung của con, những kẻ đó, một người con cũng không thích. Nhi thần thích Tô Hoán Khanh. Nếu ngày đó, chỉ cần chàng gật đầu một cái, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, mặc cho bao nhiêu người phản đối, nhi thần cũng sẽ chọn ở bên chàng. Nhưng chính chàng đã lựa chọn buông tay trước, ngay cả chàng có trăm ngàn nỗi khổ và khó xử, nhi thần cũng không muốn biết. Nhi thần muốn người ở bên mình, đối với nhi thần giống như phụ thân đối với người, không sợ hãi điều gì, không kiêng kỵ điều gì, chỉ hướng tới mình mà thôi.”

Mẫu thân trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cười khẽ thành tiếng, cằm tựa vào đầu vai ta, cười nói : « Đậu Đậu nhà ta đã lớn thật rồi .... Nhớ năm đó, con còn tròn vo như một nắm cơm nếp, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, lắc lư lắc lư chạy từng bước nhỏ theo đuôi ta, răng còn chưa mọc đủ, ríu rít gọi ta” gà mẹ, gà mẹ, đợi con với …”

Ta xấu hổ buồn bực kéo chăn che mặt, « Không cho nói ! Lúc nhỏ người toàn ức hiếp con!”

Mẫu thân kéo chăn của ta, cười ha ha, « Con gà con thẹn thùng ! Con ở trước mặt Bùi Tranh đều bày ra bộ dạng thẹn thùng, sợ hãi như thế sao ? Quân uy ở chỗ nào? Con làm sao mà áp chế được tên loạn thần tặc tử đó a! Đừng nói ta thích ức hiếp con, đến Bùi Tranh có lẽ cũng nhịn không được ! »

Những lời này nháy mắt thức tỉnh ta !

Nhiều năm như vậy , nguyên nhân Bùi Tranh thích ức hiếp ta cuối cùng cũng tìm ra rồi !

Hóa ra không phải hắn biến thái thích bắt nạt người ta, mà là vì ta quá mềm yếu dễ để người ta bắt nạt !