Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 15: Bạn gái trên mạng & Gà quay




Edit: Bàn

Trường Xưởng 407 chờ toàn bộ điểm chuẩn cấp 3 được công bố hết mới tổ chức cho học sinh chụp ảnh tốt nghiệp.

Trong lớp đa số đều là bạn học cũ nhiều năm từ tiểu học đến giờ, ai đến thời điểm chia lìa này cũng cảm thấy lưu luyến không rời.

Các nữ sinh và một vài nam sinh còn mang theo sổ lưu bút, để cho các học sinh viết lời chúc tốt nghiệp, đều dùng loại vở xé trang được, có thể xé ra từng tờ, ở trong lớp phát riêng cho từng học sinh viết tại chỗ, viết xong thì xếp lại vào vở.

"Lâm Miêu cũng cho mày?" Văn Thông kinh hãi nói, "Không phải bình thường nhỏ không thèm để ý đến mày sao?"

Khúc Liệu Nguyên tưởng mọi người ai cũng có, nói: "Sao nhỏ không cho mày?"

Văn Thông chua xót nói: "Tao 414 điểm, xứng đáng viết lời chúc cho người 569 điểm sao?"

Điểm thi cấp 3 của Lâm Miêu đứng thứ 2 trong lớp, thấp hơn Tống Dã vài điểm, nhưng vẫn đủ điểm vào lớp thực nghiệm.

"À--" Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra, nói, "Chẳng lẽ giờ nhỏ thấy điểm tao cao lên, lại muốn để ý đến tao rồi? Tại sao nhỏ lại như vậy chứ?"

Văn Thông lập tức nói: "Thế mày đừng viết cho nhỏ!"

Văn Thông sợ thiên hạ không loạn lập tức cầm tờ giấy nhắn của Lâm Miêu, đứng dậy cao giọng nói: "Lâm Miêu! Đến lấy về! Khúc Liệu Nguyên không muốn viết cho cậu!"

Khúc Liệu Nguyên kinh hãi nói: "Không đúng không đúng! Không phải không phải!"

Lâm Miêu bước nhanh vọt tới, một phát giật lấy tờ giấy trong tay Văn Thông, quay đầu đi... Về chỗ ngồi liền gục xuống bàn khóc lóc, một vòng nữ sinh vây quanh dỗ nhỏ, nhao nhao lên án Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên: "... Thực sự không phải mà, thực sự không có."

Cô Trương nghe tin mà đến gọi Khúc Liệu ra cửa, cạn lời hỏi trời xanh nói cậu: "Đây là ngày cuối cùng cô làm chủ nhiệm của em, em không gây chuyện là sợ cô quên em sao?"

Khúc Liệu Nguyên hết đường chối cãi, quay về đè Văn Thông xuống chỗ ngồi đập một trận mới hết giận.

Tống Dã thờ ơ lạnh nhạt suốt quá trình, không tham dự, cũng không phát biểu ý kiến.

Chụp xong ảnh tốt nghiệp, bọn họ chính thức chia tay trường cấp 2.

Cô Trương còn dẫn đầu hát "Anh hùng thực sự," rất nhiều nữ sinh đã khóc, ngay cả Khúc Liệu Nguyên cũng thấp thoáng thấy có chút đa cảm.

Khoá tốt nghiệp năm nay, tổng cộng có 7 người vào được Nhất Trung theo tuyến trúng tuyển, trong đó 2 người đến từ Khúc gia.

Khúc Đại Giang muốn mời một nhóm đồng nghiệp thân thiết đi ăn tối, những người lớn chỉ là tìm lí do cùng nhau vui vẻ uống chút rượu, không dẫn theo đương sự Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên muốn đi cọ cơm, nói không chừng còn có thể cọ cả rượu nếm thử, không dẫn cậu theo, cậu còn nhỏ giọng oán trách vài câu. Tống Dã thì vừa lúc cũng không muốn đi, lỡ may có ai nhắc đến Tống Chí Quốc, tình cảnh lúng túng, rõ ràng là vì chúc mừng chuyện tốt, mà cuối cùng lại trở nên khó coi sẽ không hay.

Bọn nhỏ dài mặt, Cao Tú Nguyệt thì vui vẻ, đặc biệt ăn diện quần áo, mặc váy hoa cùng đôi xăng đan bằng da mà ngày thường bà không cam lòng đụng tới, cùng Khúc Đại Giang đi mời khách. Trước khi đi đưa cho hai học sinh cấp 3 tương lai 2 cái bánh bao nóng, bảo hai người tạm lót bụng ít cải bẹ, tối sẽ mang đồ ăn ngon về.

Từ khi điểm chuẩn được công bố, Khúc Liệu Nguyên lại càng nở mày nở mặt, thế là được đà lấn tới, mỗi ngày chơi World of Warcraft đến nghiện, hôm nay đã chơi đủ 1 giờ mà còn ăn vạ trước máy tính không muốn đi.

Tống Dã nằm trên giường đọc sách, nói: "Nếu không tắt máy, tớ rút dây điện."

"Không được! Sắp xong rồi!" Khúc Liệu Nguyên kêu thảm một tiếng, tháo tai nghe ra đeo vào cổ, khẩn trương gõ bàn phím để tạm biệt đồng đội tạm thời vừa rồi cùng nhau làm nhiệm vụ.

Tống Dã nhìn lướt qua cửa sổ trò chơi, đang nói chuyện cùng Khúc Liệu Nguyên là một nữ thánh kị sĩ.

Chiến sĩ Khúc Liệu Nguyên nói:【tớ phải offline】

Nữ thánh kị sĩ:【ủa? Sao nhanh dzậy?】

Chiến sĩ:【anh tớ không cho tớ chơi】

Nữ thánh kị sĩ:【sao nghe lời thế? Bạn bao tuổi?】

Chiến sĩ:【tớ 16】

Nữ thánh kị sĩ:【tớ cũng 16, cậu ở đâu á?】

Khúc Liệu Nguyên liền đánh tên thành phố ra.

Nữ thánh kị sĩ:【trùng hợp ghê, tớ ở thành phố bên cạnh á *nhéo má*】

Nữ thánh kị sĩ đánh máy cực nhanh, rất nhanh đã nói:【thêm bạn QQ nha? Về sau chơi cùng nhau】

Khúc Liệu Nguyên gửi tài khoản QQ, gửi xong còn len lén quay đầu nhìn xem Tống Dã có tức giận vì cậu vẫn còn nghịch máy tính không.

Tống Dã nhanh chóng thu lại tầm mắt, làm bộ đang đọc sách, nghĩ thầm: Con mẹ nó, cái tên ngốc này còn biết làm quen bạn gái trên mạng rồi cơ đấy.

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm: Tiểu Dã mặc kệ mình nghịch máy tính rồi? Muôn năm!!!

Chim cánh cụt góc phải màn hình máy tính nhảy lên, nữ thánh kị sĩ và Khúc Liệu Nguyên đã thêm bạn.

Tống Dã lại bắt đầu nhìn lén QQ xem hai người trò chuyện cái gì.

Nickname QQ của nữ thánh kị sĩ là một chuỗi kí tự đặc biệt, khung đối thoại màu hồng choé còn dùng chữ màu sáng, suýt nữa làm hỏng mắt Tống Dã.

QQ Khúc Liệu Nguyên là Tống Dã lập giúp cậu, nickname cũng là Tống Dã đặt, gọi là "Tinh hoả," avatar là hình chim cánh cụt hệ thống, chữ kí gì gì đó cũng không có, thông tin cá nhân chỉ điền tuổi tác và thành phố.

Kí tự đặc biệt:【nickname cậu nhà quê ghê】

Tinh hoả:【anh tớ đặt cho tớ】

Kí tự đặc biệt:【cậu 16 thật à?】

Tinh hoả:【đương nhiên là thật】

Kí tự đặc biệt:【tớ không tin, video được không á?】

Khúc Liệu Nguyên cẩn thận quay đầu, xem Tống Dã đang làm cái gì.

Tống Dã lại ra vẻ tập trung đọc sách, làm bộ hoàn toàn đã quên quản cậu.

Chờ cậu quay đầu nhìn máy tính, Tống Dã lại bỏ sách ra, nhìn chằm chằm màn hình máy tính nhìn lén.

Khúc Liệu Nguyên rất ít khi chat video với bạn trên mạng, cậu mỗi ngày chỉ có 1 giờ chơi máy tính, tất cả dùng để chơi game còn không thấy đủ, căn bản không có thời gian kết giao bạn trên mạng.

Lần cuối cùng cậu chat video với người khác, là khi nhà Tống Dã chưa xảy ra chuyện, cậu nghịch máy tính nhà Văn Thông, thấy chơi vui vui, thử chat video với Tống Dã.

Thế nhưng mấy ngày trước, cậu từng thấy Tống Dã chat video với nữ sinh, rất nhiệt tình trò chuyện với nhau về điểm thi cấp 3. Cậu không biết nữ sinh kia, nghe Tống Dã nói là hồi lớp 8 đi vào thành phố thi Vật lý thì biết nhau, là học sinh trường cấp 2 trọng điểm của thành phố nào đó, nhỏ thi cấp 3 cũng tương đối tốt, được lớp thực nghiệm Nhất Trung tuyển về.

Trọng điểm là, nữ sinh này rất xinh.

Lúc đó Khúc Liệu Nguyên có chút không vui nổi, nhưng cậu nhanh chóng hối hận, cảm thấy tâm tình mình rất không đúng, tại sao lại có thể ghen tị với Tống Dã chứ? Thật sự là lòng dạ quá hẹp hòi, bạn thân nhất quen nữ sinh xinh đẹp, cậu hẳn là nên mừng cho đối phương mới đúng.

Hiện tại đến lượt cậu có cơ hội làm quen con gái xa lạ. Mặc dù kí tự đặc biệt nói chuyện hơi lập dị, nhưng vẫn có điểm dễ thương.

Nam sinh tuổi dậy thì luôn có một tâm lý tò mò tự nhiên về người khác phái.

Đối phương chủ động gọi video, cậu liền cũng muốn xem nhỏ trông như thế nào.

Tống Dã rình xem liền thấy, Khúc Liệu Nguyên điều chỉnh camera một cái, nhận lời mời chat video bên kia gửi.

Thế nhưng trên màn hình máy tính không xuất hiện khuôn mặt cô bé bên kia, mà là một mảnh trắng loá.

Chẳng lẽ đối phương chưa chỉnh xong? Khúc Liệu Nguyên đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, camera chuyển động, thì ra lúc nãy nó bị chặn.

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Tống Dã: "!!!"

Đối diện hoàn toàn không phải là cô bé 16 tuổi, mà là một người đàn ông hai ba chục tuổi gầy nhom có ria mép, vẻ mặt đầy say mê nhìn camera làm... cái đó.

Khúc Liệu Nguyên mắt to mày rậm, tiểu soái ca một cục, lúc này bộ dạng ngây ra như phỗng, hình như làm gã bỉ ổi thấy càng thêm khoái trá, còn rất biến thái hỏi: "Em trai thích không?"

Tống Dã ném sách nhảy xuống giường, từ bên cạnh lại đây, khuôn mặt quá mức xinh đẹp cũng vào ống kính.

Gã bỉ ổi vừa thấy hắn, kinh diễm mà kêu to hô lớn: "Con mẹ nó! Em trai này..."

Không chờ tên kia nói lời thô bỉ hơn, Tống Dã liền trực tiếp rút nguồn điện.

Khúc Liệu Nguyên đầu óc chết máy, theo bản năng nói: "Trực tiếp... rút nguồn điện... không tốt cho máy tính."

Tống Dã ngồi bên cạnh, trừng mắt nhìn cậu.

"... Cậu nói mà." Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại từ cái cảnh hỏng mắt kia, sợ hãi nói, "Hắn hắn hắn hắn... Tên kia lúc nãy đang làm gì?"

Tống Dã nói: "Cậu nói xem?"

"Không thể nào!" Khúc Liệu Nguyên nhảy dựng khỏi ghế, khó tin nói, "Thực sự là là là... làm cái kia sao?"

Tống Dã buồn bực ngồi xuống bên giường, nói câu: "Thật buồn nôn."

Khúc Liệu Nguyên cảm giác như vừa nuốt con ruồi, bị buồn nôn đến nổi da gà đầy người, đứng đó chà xát cánh tay mình, nói: "Sao lại có người như thế chứ?"

Cậu nhớ lại một cái, càng buồn nôn hơn, cả giận nói: "Hắn cuối cùng còn nhìn cậu bằng ánh mắt đó! Tên biến thái này, tớ mà thấy một lần nữa nhất định đánh chết hắn."

"Còn dám nói?" Tống Dã ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Cái này là do ai?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Hắn giả làm nữ sinh, tớ làm sao biết được hắn là biến thái?"

Tống Dã cười lạnh nói: "Sau này cứ tuỳ tiện chat video với người lạ đi, giờ vui chưa?"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Là cậu ham chơi, làm hại Tống Dã nhìn thấy vật buồn nôn, còn bị biến thái nhìn bằng ánh mắt lưu manh đùa giỡn. Khúc Liệu Nguyên tự biết đuối lý, không nói.

Tống Dã lại tưởng cậu hờn dỗi vì chat video với "con gái" trong tưởng tượng không thành công. Một khi nghĩ như vậy, Tống Dã càng nhìn cậu càng không vừa mắt, cũng không muốn để ý đến cậu.

Tống Dã cầm sách tiếp tục đọc, Khúc Liệu Nguyên cầm điện thoại Tống Dã trên bàn chơi Tetris.

Ai cũng không nói lời nào.

Mãi cho đến khi Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang từ nhà hàng trở về, gói về cho hai người 2 suất đồ ăn, từ bên kia cửa gọi hai người ra ngoài ăn.

Lúc đầu hai người không ai lên tiếng trả lời.

Cao Tú Nguyệt tưởng hai người đã ngủ, đổi giày, lại tới gõ cửa một cái, nói: "Ngủ rồi à? Mẹ thấy bánh bao nóng trong nồi không thiếu cái nào, đưa mấy đứa đồ ăn ngon này, chịu khó dậy ăn tí rồi ngủ tiếp."

"Đây đây." Khúc Liệu Nguyên mở miệng trước, rồi nói với Tống Dã, "Tiểu Dã, đừng đọc sách nữa, đi ăn cơm đi."

Tống Dã liếc nhìn cậu một cái, vô cùng lạnh nhạt.

Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu không đi thì tớ đi."

Cậu đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, liền nghe được cậu ở bên ngoài vui vẻ nói: "Con biết ngay là có gà quay mà, lúc nãy đã ngửi thấy mùi rồi, còn có cả thịt viên tứ hỉ nữa! Thơm quá!"

Tống Dã suýt chút nữa tức chết.

Hai người bọn họ không ăn bánh bao là vì cảm thấy Cao Tú Nguyệt nhất định sẽ mang đồ ăn ngon về nhà, hiện tại hắn đói chết rồi, Khúc Liệu Nguyên không nói được lời nào tử tế, cứ thế lăn đi ăn no bụng trước sao? Khúc Liệu Nguyên lại có thể tự chạy đi ăn gà nướng? Với thịt viên tứ hỉ?

Giờ hắn làm sao tự mình đi ra được?

Nói cho cùng, đây không phải Tống gia nhà hắn, chú Khúc dì Cao cho dù tốt cũng không phải ba mẹ hắn, bằng lòng thu nhận hắn chẳng qua là vì thương xót trẻ mồ côi, lúc đầu hắn cảm thấy chỉ cần có Khúc Liệu Nguyên thật tâm với hắn là được... Thực sự là đánh giá quá cao lòng dạ Khúc Liệu Nguyên rồi!

Tống Dã từ khi còn nhỏ đã thích ra vẻ người lớn, sau khi Tống Chí Quốc xảy ra chuyện, hắn càng ra vẻ ác liệt hơn, trong ngoài đều giấu kín, không muốn để người khác cảm thấy hắn là đứa trẻ không đủ lông đủ cánh, sợ người khác khinh thường hắn, cũng sợ người khác thương cảm hắn.

Nhưng thực ra hắn cũng mới có 16 tuổi, tâm tình thiếu niên kìm nén quá lâu đột nhiên bộc phát, quả thực không thể kiểm soát.

Sách cũng không đọc, hắn cứ nằm đó, trong lòng đã bi thương còn tuyệt vọng, ngọn đèn chói mắt nơi đỉnh đầu, chói đến mức hắn chảy nước mắt, vội vàng nhắm nghiền hai mắt.

Một lát sau, hắn chợt ngửi thấy mùi... mùi gà quay.

Vừa mở mắt, Khúc Liệu Nguyên mỗi tay cầm một cái đùi gà, để dưới mũi Tống Dã, còn đung đưa qua lại.

Tống Dã: "... Cậu làm gì thế?"

Khúc Liệu Nguyên cười "hì hì," cười ra lúm đồng tiền trên má, khẽ múa may 2 cái đùi gà, hỏi: "Có thơm không? Có muốn ăn không?"

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Anh, anh là anh ruột em, em biết em sai rồi, đừng nóng giận nữa mà? Hai cái đùi gà em đều cho anh được không?"

Tống Dã nhìn cậu một lát, đột nhiên cảm thấy cơn giận này của mình chẳng hiểu ra sao, không đáng... Vì vậy càng buồn bực.

Cuối cùng hai anh em mỗi người gặm một cái đùi gà, hoà thuận rồi.