Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 12: Đoán đề & Dụng tâm lương khổ




Edit: Bàn

Tống Dã không nằm mơ hộ Khúc Liệu Nguyên, mà là nghiêm túc. Hắn chắc chắn có thể đạt được mục tiêu Khúc Liệu Nguyên thi vào Nhất Trung.

Qua kì thi thử lần 2, phân bố điểm mỗi môn của Khúc Liệu Nguyên cơ bản đã rõ.

Toán trước kia là điểm yếu, hiện giờ có tiến bộ vượt bậc, tiếp theo làm thêm nhiều bài tập nâng cao, đến khi thi chính thức có hi vọng được 110 thậm chí cao hơn.

Tiếng Anh và Ngữ văn không dở cũng không giỏi, lần này điểm đều là trên dưới 100. Điểm lần này so với trước đây không biến đổi rõ ràng, tự Khúc Liệu Nguyên còn không cảm thấy sự tiến bộ với hai môn này, thế nhưng Tống Dã nhìn tốc độ làm bài của cậu thì biết là lượng từ vựng và thơ và văn cổ học thuộc được đã đủ rồi, đến kì thi lớn hai mươi mấy ngày sau, nhất định sẽ thấy biến chuyển khả quan.

Điểm Xã hội của cậu trước đây phập phồng bất định, tốt xấu phải xem tâm trạng ngày thi hôm đó, nói thật thì do quen thói cẩu thả không nghiêm túc, thế nên mới có thể viết ra loại đáp án khác người "Lạc đà thật đáng yêu." Thi thử lần 2 này thi Xã hội buổi chiều, cậu buổi trưa không ngủ, đầu óc ngơ ngẩn, trước khi vào phòng thi bị Tống Dã trét dầu gió lên thái dương cưỡng ép nâng cao tinh thần. Trong khi thi Tống Dã quay đầu nhìn cậu mấy lần, cậu bị mùi dầu gió xông đến nhe răng nhiếc miệng đau đớn muốn chết, nhưng cuối cùng thi được hơn 90 điểm. Vẫn còn cơ hội cải thiện.

Môn Tự nhiên vốn trên trung bình giờ trở thành nơi kéo điểm xuống của Khúc Liệu Nguyên. Công thức cần nhớ cậu đã nhớ hết, bài tập điển hình cậu cũng làm sạch, có điều đúng là hơi thiếu tài năng đối với mấy môn khoa học, chỉ có thể cứng nhắc làm những bài quen thuộc, hơi biến đổi là cậu nghỉ luôn khỏi giải, nhưng điểm vẫn được trên dưới 100.

Tóm lại, Tống Dã quyết định khỏi cứu môn Tự nhiên, thi Tự nhiên được khoảng 100 là đủ rồi, cậu nên dùng tinh lực để vượt qua những môn cần phải tiến bộ khác.

Muốn nâng cao thành tích trong thời gian ngắn mà căn bản không vững, thì đương nhiên phương pháp là đoán đề.

Nhưng đoán đề chỉ là ý tưởng của một mình Khúc Liệu Nguyên.

Gia sư dạy dỗ của cậu, Tống Dã, phải làm rất nhiều việc, ngoài việc hàng ngày đôn đốc kiểm tra kiến thức thuộc lòng của Khúc Liệu Nguyên, còn phải trông coi cậu làm bài tập ngoài:

Trong núi bài thi Toán và Tự nhiên, Tống Dã chọn ra những bài tập điển hình, dạy Khúc Liệu Nguyên giải bài nhiều lần, luyện tập cường độ cao luyện thành kí ức trong đại não, đến lúc nhìn thấy bài tương tự, cho dù Khúc Liệu Nguyên không quá hiểu cũng cơ bản có thể làm được dựa theo bản năng.

Thi Xã hội mở sách có thể mang sách giáo khoa theo. Trong mấy quyển sách giáo khoa chính trị lịch sử bên cạnh, câu hỏi phân tích dạng này có khả năng dùng đến phần kiến thức kia, tất cả đều được Tống Dã viết ghi chú dày đặc. Bên cạnh trang sách, hắn còn dùng bút màu nước làm nhãn dán đủ màu, để Khúc Liệu Nguyên có thể lật được chính xác trang cần tìm.

Khúc Liệu Nguyên tựa như rối dây trong tay Tống Dã, mỗi ngày vừa mở mắt đã bị kéo tay chân đứng lên.

Sáng học tiếng Anh tối học Ngữ văn, trên đường đến trường thì lẩm nhẩm cách xác định dấu lượng giác qua các cung, trước khi ăn thì đọc diễn cảm lực tác dụng lên đòn bẩy tỉ lệ nghịch với tay đòn của lực, tan học về nhà thì làm bài tập điển hình của các môn mà Tống Dã đã chọn ra.

Đồng bọn nhỏ Văn Thông của cậu, vì điểm quá kém, nên cho dù có đưa tiền dự thính cũng không đủ trình độ vào Nhất Trung làm học sinh dự thính, nếu không có gì ngoài ý muốn, đến lúc đó sẽ đi học Tam Trung.

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy mình có lẽ vẫn muốn học chung với Văn Thông 3 năm nữa.

Giữa tiết, hai người bọn họ đi nhà xí cùng nhau, sau khi về thì đứng ở hành lang trước cửa hàn huyên vài câu.

Còn chưa đến 2 tuần nữa là thi cấp 3, các học sinh trong phòng học đều cắm đầu ôn tập, không có ai đùa giỡn tán dóc.

"Tiểu Khúc, hai ngày nay mày liều mạng quá," Văn Thông đồng tình nói, "Mặt gầy sọp rồi kìa."

Khúc Liệu Nguyên sờ sờ mặt, nói: "Tống Tiểu Dã muốn tao thi Nhất Trung, tao giờ dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn mày."

"Mẹ tao giờ không cho tao thức khuya chơi game nữa..." Văn Thông đột nhiên phản ứng kịp, nói, "Con mẹ nó, mày mắng ai đấy!"

Khúc Liệu Nguyên trong khổ tìm vui, cười ha ha.

Văn Thông nói: "Mấy năm qua trường ta chỉ có 5 6 người vào được Nhất Trung, mày mà thi đậu được Nhất Trung, đến lúc đấy mới hài."

Khúc Liệu Nguyên dựa lên lan can, nói: "Tao còn không biết tao không thi nổi chắc? Nó vẫn bắt tao học, tao mỗi ngày vất vả như vậy, nói thẳng ra là để dỗ nó vui thôi."

Văn Thông cười nhạo cậu: "Ai bảo mày muốn lấy con dâu nuôi từ bé này, đáng đời."

Thời gian đếm ngược đến kì thi cấp 3 còn 10 ngày. Trường học sắp xếp một lần thi thử cuối cùng.

Ngày thứ 2 sau kì thi, khi điểm được công bố, giáo viên bộ môn và bạn học cả lớp đều bị sốc trước điểm số của Khúc Liệu Nguyên.

Như thường lệ, lần thi thử cuối cùng, nhằm giải toả tâm lý căng thẳng của học sinh, đồng thời tạo cho các em sự tự tin khi đối mặt với kì thi lớn, đề thi được cố ý giảm bớt độ khó.

Điểm cao nhất trong lớp là Tống Dã 594 điểm, đứng thứ 2 là Lâm Miêu 585 điểm, thứ nhất đếm ngược là Văn Thông 400+. Điểm của mọi người đều cao hơn bình thường là hợp lý, cũng nói được tình hình thực tế.

Chỉ có điều kết quả của Khúc Liệu Nguyên vượt xa sự mong đợi của mọi người, kể cả chính cậu. Ngay cả gia sư nhỏ Tống Dã của cậu cũng không ngờ tới.

"Bao nhiêu?" Tròng mắt Khúc Đại Giang muốn rơi ra luôn rồi, nói, "Tiểu Dã, cháu nói Tiểu Khúc thi được bao nhiêu?"

Tống Dã ôm lấy vai Khúc Liệu Nguyên đẩy cậu về phía trước, hưng phấn nói: "Tự cậu nói cho chú Khúc đi, nói nhanh lên."

Khúc Liệu Nguyên quả thực như đang mơ, từ khi nghe được điểm trên trường xong, mặt đỏ mãi chưa hết, hoàn toàn không thể tin được mình lại có thể thi được chừng này điểm.

"Con thi..." Cậu theo bản năng nuốt nước bọt, nói cho ba ba, "Con thi được 560 điểm."

Khúc Đại Giang dại ra mấy giây, lớn tiếng gọi: "Cao Tú Nguyệt! Em ra đây!"

Cao Tú Nguyệt đang đóng cửa bếp xào rau, máy hút mùi kêu to, cao giọng đáp một câu: "Sao đấy? Đợi lát nữa!"

Khúc Đại Giang không chờ được, đi qua chộp cửa đẩy ra, nói: "Con trai em thi được 560!"

Cao Tú Nguyệt bị máy hút mùi ong ong không nghe rõ: "460? Sao lại giảm rồi!"

Khúc Đại Giang một tay làm số 5, một tay làm số 6, nói: "Năm! Trăm! Sáu!"

Cao Tú Nguyệt cạch một cái tắt máy hút mùi, khiếp sợ nói: "Tiểu Dã, Khúc Liệu Nguyên gian lận à?"

Tống Dã vội nói: "Không phải, đều là tự nó thi."

Khúc Liệu Nguyên cũng oan uổng nói: "Con chưa bao giờ gian lận!"

Ngữ văn 114, Toán 118, Tiếng Anh 115, Xã hội 109, Tự nhiên 104.

Thực sự nhìn bài thi Khúc Liệu Nguyên, ba mẹ Khúc gia đều tin con trai thi được điểm cao chưa từng thấy rồi.

Cao Tú Nguyệt lần này đi thắp hương thật, nhìn di ảnh ông bà nội Khúc Liệu Nguyên dập đầu, lẩm bẩm cầu nguyện.

Khúc Đại Giang thế mà cưỡng lại được việc gửi tin nhắn, không phải là vì chưa đến cuối tháng, mà là vì chỉ còn 1 tuần nữa là thi, nói trước không bằng chờ đến lúc thi xong rồi nói. Ông đã biên tập xong nội dung tin nhắn trong đầu rồi.

"Tớ đã nói là cậu làm được rồi, cậu còn không tin." Tống Dã sắp xếp lại bài thi của Khúc Liệu Nguyên, cười nhìn cậu.

Khúc Liệu Nguyên trong lòng vui vẻ, ngồi không yên, vòng quanh Tống Dã nhảy tới nhảy lui, nói: "Cậu nghĩ tớ thực sự có thể thi đậu Nhất Trung à?"

Tống Dã tin tưởng mười phần nói: "Nhất định có thể."

Khúc Liệu Nguyên nhảy sau lưng hắn, vui mừng đến mức không biết làm sao, hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân nhảy khỏi mặt đất, treo trên lưng Tống Dã như con khỉ, cảm kích nói: "Tiểu Dã Tiểu Dã, tất cả cái này là nhờ công lao của cậu, nếu không có cậu, sao tớ làm được đây."

Tống Dã nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, giãy giụa nói: "Mau xuống cho tớ, muốn ghìm chết tớ à!"

Khúc Liệu Nguyên vội nhảy xuống, cười hì hì nói: "Chờ bao giờ thi xong, cậu phải rèn luyện với tớ nhiều hơn, cái thân thể nhỏ bé này của cậu yếu quá."

Hai người bọn họ có chiều cao tương đương nhau, Khúc Liệu Nguyên thích động không chịu ngồi yên, cả người tràn ngập sức sống khoẻ mạnh, mà Tống Dã thích sạch sẽ, không thích vận động, ngoại trừ lớp thể dục và hoạt động giữa giờ, bình thường có thể không xuống sân trường sẽ không xuống sân trường, tố chất thân thể kém hơn Khúc Liệu Nguyên rất nhiều. Màu da cũng vậy, Khúc Liệu Nguyên mùa đông là một tên nhóc trắng trẻo, vừa đến xuân hạ sẽ phơi nắng thành quả bóng màu đen, mà Tống Dã không bị tia tử ngoại làm hại quanh năm thì trắng nõn.

Trước đây Khúc Liệu Nguyên đi chơi bóng hoặc leo xà đơn cũng qua gọi Tống Dã, mà gọi không đi.

"Giờ cậu làm giáo viên văn hoá của tớ, chờ đến khi nghỉ hè, tớ làm giáo viên thể dục của cậu, được không?" Cuộc thi lần này cho Khúc Liệu Nguyên lòng tin cực lớn, cậu không khỏi mặc sức tưởng tượng về tương lai không xa.

Tống Dã nghĩ một chút về mặt trời mùa hè, thực ra không hề muốn đi, nhưng quyết định bánh vẽ trước, nói: "Được, với điều kiện là cậu đỗ Nhất Trung, tớ sẽ rèn luyện với cậu."

Khúc Liệu Nguyên lại có chút nghi ngờ bản thân, nói: "Ừ... Được rồi, tớ sẽ cố gắng."

Tống Dã vỗ vỗ vai cậu, nói: "Tiểu Khúc, cậu nhất định làm được!"

Cuối tháng 6, kì thi tuyển sinh cấp 3 đã tới.

Trong số con em xưởng 407, tổng cộng chỉ có hơn 30 thí sinh đi thi, phần lớn đều bị tách ra thi ở 2 địa điểm thi khác nhau. Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên tình cờ được phân vào chung một địa điểm thi, phòng thi chung một tầng, cách nhau 2 gian phòng học.

Xưởng đặc biệt bố trí 2 chiếc xe, thống nhất đưa đón thí sinh đi thi.

Vì đề phòng thí sinh gặp tai nạn khẩn cấp, ngoại trừ hiệu trưởng, thầy giám thị, cô Trương chủ nhiệm lớp cùng 2 vị chủ nhiệm lớp khác cùng ngồi xe với bọn họ đi thi, phòng y tế trong xưởng còn đặc biệt cử thêm 2 vị bác sĩ khác nhau đi chung với 2 nhóm học sinh, phòng bảo vệ cũng cử 2 cán bộ bảo vệ, Khúc Đại Giang xung phong nhận việc muốn cùng xe với Khúc Liệu Nguyên, cũng nhiều lần cam đoan với phòng là sẽ đối xử bình đẳng với con trai và các học sinh khác, trưởng phòng liền phê cho ông đi.

Trong 2 ngày, Khúc Đại Giang bỏ tiền túi mua nước mua đồ uống cho mười mấy học sinh trên xe kể cả con trai và Tống Dã, không dám mua kem, sợ ăn đau bụng ảnh hưởng thi cử.

Cao Tú Nguyệt ở nhà làm công tác hậu cần, thay đổi đa dạng làm đồ ăn ngon cho 2 thí sinh.

Buổi chiều ngày thứ 2 kiểm tra môn tiếng Anh cuối cùng, sau khi chuông báo nộp bài kêu, giám thị thu bài làm xong thì thả các thí sinh đi.

Tống Dã đi ra từ phòng thi, trực tiếp sang thẳng phòng thi của Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên rũ đầu từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy hắn, liền bĩu môi nói: "Tiểu Dã, tớ thi trượt rồi, bài tập làm văn tớ chưa viết xong."

Tống Dã: "..."

Hắn luống cuống một lát, lập tức nói: "Không có việc gì không có việc gì, tập làm văn cũng chẳng được mấy điểm."

Nào ngờ Khúc Liệu Nguyên trong nháy mắt trở mặt, cười ha hả nói: "Tớ lừa cậu thôi! Tớ viết văn cực kì tốt, tớ học thuộc bài này... Ối ối cậu đánh nhẹ thôi!" Bị Tống Dã dùng cặp đi thi nện mạnh vào đầu.

Cậu kêu thảm thiết đến khoa trương, giám thị đi qua hành lang còn tưởng có người đánh nhau thật, nhìn bên này quát lên: "Hai nam sinh kia! Không được đánh nhau!"

Khúc Liệu Nguyên vội vàng ôm vai Tống Dã, nói: "Không phải đâu, em với anh trai em đùa nhau ấy mà!"

Hai ngày qua, để không ảnh hưởng tâm trạng, hai người không hề thảo luận đề thi với nhau.

Kì thi đã kết thúc, buổi tối về nhà, Tống Dã hỏi cặn kẽ Khúc Liệu Nguyên, đề Toán câu này làm thế nào, câu Hoá kia đáp án là gì, tập làm văn môn Văn viết ra sao, đọc hiểu tiếng Anh có biết làm không, Khúc Liệu Nguyên trả lời từng câu.

Tống Dã ước chừng đại khái tổng điểm, cảm thấy việc Khúc Liệu Nguyên qua được điểm sàn Nhất Trung không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm.

Bản thân Khúc Liệu Nguyên không tim không phổi, thi xong thì khỏi quan tâm, mặc kệ số phận đưa đẩy là được rồi, kéo ống tay áo Tống Dã lắc lư, mưu đồ bất lương mà gọi: "Anh."

Tống Dã liếc xéo cậu, cười lạnh nói: "Cậu gọi thế này, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt."

"Thi cũng thi xong rồi, cho em tải game trong máy tính được không?" Khúc Liệu Nguyên lấy lòng nói, "Anh Tiểu Dã, anh, anh."

Tống Dã rốt cuộc cho phép nói: "Đi tải đi, không được nghiện."

Khúc Liệu Nguyên đi tải World of Warcraft, tài khoản của cậu vẫn là tân thủ, cao hứng bừng bừng đi tìm NPC nhận nhiệm vụ, chơi một hồi lại thấy chán, muốn gọi Tống Dã chơi cùng.

Nhìn lại, Tống Dã nằm co quắp trên giường, giày vẫn chưa cởi, chẳng biết đã ngủ từ lúc nào.