Qua Ngày

Chương 3




Một đêm trôi qua, trời còn chưa sáng hẳn, Lí Tam đã dậy rửa mặt chải đầu.

Đêm qua ngủ rất không yên, tướng ngủ của Trần Lân Úc kia, thật khiến người hết lời nói nổi.

Cánh tay nọ, chân nọ, đầu nọ… Có thể bày trên người yêm đều bày lên, làm yêm bây giờ tay tê, ngực đau, chân bủn rủn.

Lí Tam bất đắc dĩ đi xuống nhà bếp, lại nghĩ tới hôm qua người nọ nói thêm biết nhóm lửa thổi cơm, còn ở trong phòng ngủ thiệt ngon, gọi sao cũng không tỉnh, làm Lí Tam thực sự cảm nhận được tâm tình “chỉ biết câm nín”.

Mọi việc dựa vào chính mình, ông trời mới thưởng ngươi cơm ăn. Đấy là lời cha mẹ Lí Tam thường xuyên nói với Lí Tam, mà bây giờ, Lí Tam quả thật là thực tiễn nó rồi.

Đốt lửa, nấu một nồi cháo vô cùng loãng, lại hấp vài cái bánh củ, bày một bàn, tiếp theo Lí Tam nhận mệnh đi về phòng đánh thức Trần Lân Úc.

“Tỉnh tỉnh…” Lí Tam cố đẩy Trần Lân Úc.

“Ưm…” Trần Lân Úc chớp chớp mắt mới hoàn toàn tỉnh dậy.

“Ăn cơm.” Lí Tam thấy Trần Lân Úc tỉnh rồi, bèn đi ra ngoài một mình.

Trần Lân Úc đi ra thì thấy Lí Tam một tay cầm bát một tay ăn bánh củ, lúc này mới nhớ tới những lời hôm qua mà mình đã nói để có thể ở lại.

“Ta… ta đã lâu lắm không được ngon giấc… Trưa nay… ta nhất định chuẩn bị tốt cơm!” Trần Lân Úc cảm thấy vô cùng ngượng lập tức thành khẩn thề thốt vỗ ngực bảo chứng.

“Trưa không cần, yêm mang vài cái bánh củ đi là đủ, trưa yêm sẽ không về, ngươi đói, tìm Lâm bá sát vách, chực cơm ăn đi, ông ấy rất hiếu khách, đừng ngại.” Lí Tam nói xong phủi phủi tay, cầm vài cái bánh củ với cái bừa liền muốn đi ra đồng.

“Vậy ngươi mấy giờ trở về a? Ta chuẩn bị cơm chiều cho ngươi ăn nhé?” Trần Lân Úc nhìn Lí Tam cầm đồ muốn đi, vội vàng chạy qua hỏi với theo.

“Mặt trời lặn.” Lí Tam cũng không quay đầu mà đi ra đồng, thời gian hôm nay muộn hơn hôm qua một khắc, điều này khiến cho người luôn luôn quy luật như Lí Tam có chút không thích ứng.

“… Mặt trời lặn là mấy giờ a?” Trần Lân Úc cảm thấy mình thật giống như bị Lí Tam đùa bỡn một phen.

Cùng lúc Trần Lân Úc đang phát ngây, Lâm Đại sát vách vừa vặn ra cửa định ra đồng, thì thấy một nam nhân đứng ở cửa nhà Lí Tam nhìn Lí Tam xuất môn.

“Keng ~” này là tiếng vật nặng rơi.

Trần Lân Úc quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy một gã nông dân ăn vận kiểu thanh niên chạy vào nhà mình, còn la: “Cha ~ trong nhà Lí Tam xuất hiện một nam nhân ~ một nam nhân a…”

Trần Lân Úc không còn lời nào để nói.