Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 6: 6: Nơi Không Thuộc Về





Rất nhiều ngày kể từ sau khi bữa cơm đó, Từ Viễn Hàn cảm xúc cứ lên xuống thất thường.

Dương Mộc An không rõ vì sao anh lại như thế, mà cô cũng chẳng buồn để tâm đến nữa.

Đoạn thời gian ngắn ngủi này khiến Dương Mộc An hiểu ra rất nhiều điều, cuộc sống vốn dĩ là không thể miễn cưỡng.

Cô với anh đã chẳng định ở bên nhau, có níu kéo nhiều thêm cũng chỉ đến được như thế.

Dương Mộc An giữa những chuỗi ngày đen tối này quyết định tự tìm cho bản thân một ánh sáng ấm áp.

Cô tạm gác lại những hồi ức trong quá khứ về người kia, sống những ngày vì bản thân mình, vui thì cười, ở đâu có là nơi dành cho mình thì sẽ đến chỗ đó.
Dương Mộc An không muốn trói mình ở trong hồi ức cùng với một người chẳng chịu quay đầu nhìn lại nữa.

Cuối tuần, cô quyết định đi đến thư viện lớn trong thành phố để chọn vài cuốn sách về đọc.

Từ sau khi kết hôn, Dương Mộc An đã tạm gác lại sự nghiệp đang dở dang của chính mình, nhưng sự yêu thích đối với ngành nghề mà bản thân đã lựa chọn vẫn còn đó.

Dương Mộc An muốn tìm một vài quyển sách về thiết kế để đọc, ít nhất có thể khuây khỏa bản thân.

Lúc đi ra khỏi thư viện lại vô tình bắt gặp Từ Thiên ở cửa hàng nội thất bên cạnh.

Cả hai vô tình lại gặp nhau
Đã gặp thì không thể không chào hỏi, Dương Mộc An đứng lại hỏi thăm thì biết được Từ Thiên đang chọn nội thất cho văn phòng mới của mình sắp được xây mở tại thành phố này.

Từ Thiên nhìn thấy trên tay cô cầm một quyển sách về thiết kế, trong đầu liền nổi ý nhờ vả, tham khảo chút ý kiến từ cô.

Dương Mộc An cảm thấy việc này cũng không có gì xấu nên liền đồng ý, đã lỡ gặp gỡ thế này, cô cũng không thể cố ý tránh né, đành dùng một chút thời gian giúp đỡ anh vậy.


Dương Mộc An đã chọn được kha khá đồ hợp với thiết kế của công ty giúp Từ Thiên.
“Cảm ơn em.

Không dám giấu, tôi ở nước ngoài lâu như vậy bạn bè trong nước cũng không có nhiều.

Hiện tại thì chỉ có mình em thôi.

Nếu em không giúp tôi thì có lẽ mọi thứ sẽ loạn hết lên.”
Dương Mộc An mỉm cười.
“Nhưng mà việc thế này anh bảo trợ lý đi làm là được mà, đâu cần phải đích thân đi lựa chọn thế này, dù sao anh cũng là chủ.”
Từ Thiên lắc đầu: “Tôi không muốn thế.

Thực sự thì, tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho việc tạo dựng một doanh nghiệp.

Có thể người khác nghĩ rằng thứ tôi muốn là một danh vọng, quyền lực.

Nhưng tôi chỉ đang cố tạo ra một nơi thuộc về mình.

Tôi muốn tự tay làm hết tất cả, không muốn bỏ lỡ bất kỳ giai đoạn nào.

Đó là điều duy nhất tôi có thể làm theo ý mình.”
Dương Mộc An chỉ mỉm cười không hỏi.

Câu nói “cố tạo ra một nơi thuộc về mình” Dương Mộc An đã mơ hồ hiểu được.

Câu chuyện bỏ ngỏ ngày hôm đó đã để lại một suy nghĩ sâu đậm trong đầu của cả hai con người.

Rõ ràng thế giới này rất rộng lớn nhưng lại có một lúc bất giác nhận ra nơi mình thuộc về chẳng có bao nhiêu.

Rõ ràng rất rộng lớn lại chẳng có lấy một nơi muốn đi.
Sau khi xong xuôi, vốn dĩ Từ Thiên muốn mời cô đến xem qua nơi sắp sửa là văn phòng của anh nhưng lại có cuộc gọi đột ngột nên Từ Thiên chỉ đành quay về trước.

Dương Mộc An dạo vài vòng trên phố, lại đột nhiên nhớ đến một nơi.

Dương Mộc An bắt xe đến bệnh viện thành phố, nơi Dương Mộc Nhiên đang nằm.
Đã hơn ba tháng trôi qua, tình hình của Dương Mộc Nhiên chẳng chút biến chuyển.

Dương Nguỵ Minh đã dùng hết mọi mối quan hệ để tìm chuyên gia về thăm khám cho Dương Mộc Nhiên, mong rằng sẽ sớm có thay đổi tốt.

Dương Mộc An đi đến trước cửa phòng bệnh, qua cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt, cô bỗng thấy bóng dáng người đàn ông ngồi bên giường.

Vẻ mặt anh điển trai cuốn hút.

Ngày thường nghiêm nghị lạnh lùng nhưng hiện tại cô mới phát hiện, thì ra Từ Viễn Hàn cũng có loại sắc thái này.

Đôi mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô gái bất động trước mắt, chất chứa một nỗi buồn bã cô lẻ.

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gương mặt không chút sắc huyết của Dương Mộc Nhiên, khẽ vuốt nhẹ, đáy mắt tràn ngập yêu thương cùng chua xót.
Cô bất giác giật nảy mình, run rẩy nép người qua một góc, sau đó đứng lặng thinh một lúc lâu.

Bác sĩ, y tá đi qua đi lại thấy Dương Mộc An cứ đứng nép bên cửa phòng bệnh, thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không quan tâm lắm, hờ hững bước qua.

Phải rồi, thế giới đó mới là thế giới thuộc về hai người họ, đó mới là thế giới vốn có.

Mà cô, một kẻ không liên quan đang cố chen chân vào cái thế giới tươi đẹp của hai người.

Trong cái nơi không thuộc về mình, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về người khác, mơ cầu về một hạnh phúc quá đỗi xa xỉ.

Dương Mộc An đứng bên ngoài phòng bệnh một tiếng đồng hồ, nghe thấy hết những lời tâm tình của Từ Viễn Hàn dành cho Dương Mộc Nhiên.

Kể cả việc thất vọng như thế nào khi thấy cô dâu là người khác, kể cả việc thấy bất mãn ghét bỏ như thế nào.

Những khổ cực, vướng vấp trong công việc, cuộc sống đều nói ra hết.

Những mặt dịu dàng này, trước nay đều chưa từng thể hiện cho cô…
Dương Mộc An cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.

Biết làm sao được, đó mới chính là thế giới vốn có.

Dương Mộc An cười cay đắng, quay người rời đi.

Bước đi trên phố lòng nặng trĩu, Dương Mộc An trong phút chốc giống như rơi bịch xuống tận cùng của nơi sâu thẳm.

Cô lúc này thật sự hoài nghi, rốt cuộc thì bản thân đang ở đâu, đang làm gì?
Phải làm gì đây? Lúc này Dương Mộc An thật sự muốn có thể bỏ hết tất cả ở lại mà rời đi, không màng đến điều gì nữa.

Lúc này Dương Mộc An lại nhớ tới lời Từ Thiên đã nói.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đá dưới cây cổ thụ trong công viên, ánh mắt mông lung nhìn vào bầu trời cao xanh kia.

Từ Thiên nỗ lực tạo ra một nơi thuộc về mình, Dương Mộc An lại cố chấp ở trong một nơi không thuộc về mình.

Dương Mộc An cười khổ: “Chúng ta đều là những người không có lựa chọn khác.”
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói của mẹ mình.
“Nhất định phải tự yêu lấy bản thân mình nhiều một chút, tự tạo ra một vũ trụ nhỏ cho riêng mình.

Đặt hạnh phúc của bản thân vào trong tay người khác chỉ thu lại thất vọng.


Yêu bản thân nhiều hơn sẽ nhận ra thế giới này thật sự không tồi tệ đến như vậy.”
Dương Mộc An mỉm cười, bàn tay chạm đến sợi dây chuyền trên cổ.

Là một sợi dây chuyền bạc bình thường treo một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này là nhẫn cưới của mẹ và ba cô, khi bà ấy qua đời Dương Mộc An đã giữ lại làm kỷ vật.

Chiếc nhẫn chế tác đặc biệt, bên trên còn được khắc tên.
Nhớ về những ngày cùng mẹ ở Xuyên Châu, lòng Dương Mộc An dần bình tĩnh lại.

Lúc mẹ qua đời, có lẽ bà ấy và cả cô đều không biết được tương lai cô sắp đối diện sẽ dày vò thế này.

Dương Mộc An đã định cả đời sống bình yên ở Xuyên Châu, mỗi ngày làm việc rồi sống một cuộc sống thư thả theo ý mình.

Chỉ tiếc cuộc sống không cho cô cái quyền lựa chọn như thế.

Lúc quay trở về thành phố, cảm giác bồi hồi lại lo lắng.

Về lại nơi mình sinh ra, Dương Mộc An vẫn còn chưa nghĩ đến bất cứ điều gì.

Cô còn tưởng thứ chờ đợi mình là một cuộc sống hạnh phúc.
Con người mà, đều mơ về những thứ không thực tế như vậy thôi.

Người mẹ đã mất hiện tại đang được thờ cúng ở nhà Dương Nguỵ Minh, từ sau lần về nhà trước đó Dương Mộc An đã chưa quay lại lần nào.

Sẵn dịp hôm nay ra ngoài, Dương Mộc An lại muốn về thăm mẹ một chuyến.

Cô tin rằng, mẹ ở trên trời sẽ an ủi vỗ về cho nỗi đau của mình..