Quá Mức Cố Chấp

Chương 41




Cơn mưa mùa hạ đến vừa nhanh vừa bất chợt, không hề có dấu hiệu báo trước.

Hạt mưa tí tách rơi xuống không theo quy luật, rất nhanh, mưa dần nặng hạt, hạt mưa lớn bằng hạt đậu đánh lên người, vừa lạnh vừa đau.

Lúc Thời Niệm về đến bệnh viện huyện đã là buổi tối, người bán ôn ngoài cổng viện còn đang rao hàng, cửa hàng trên phố đèn đuốc sáng trưng.

Thời Niệm xuống xe, lảo đảo chạy đến, mẹ Thời đang ngồi trên dãy ghế ngoài phòng phẫu thuật, hai mắt vô thần nhìn mặt đất, không nói một lời.

Thẩm Mộng và một người đàn ông đang đứng cạnh, thấy Thời Niệm đến thì mắt sáng ngời, vội vàng đến đón, bắt lấy cổ tay cô.

"Niệm Niệm!"

"Ối!" Khoảnh khắc chạm vào tay Thời Niệm, Thẩm Mộng hít một hơi, "Tay cậu lạnh quá!"

Cả người như vừa chui từ hầm băng ra, trên người ướt dầm dề, toàn thân không chỗ nào khô ráo.

Thời Niệm túm lấy tay Thẩm Mộng, một tay đỡ tường, miễn cưỡng đứng vững, trước mắt mọi thứ biến thành màu đen, phải hít sâu mấy lần mới hòa hoãn lại, thanh âm hơi run rẩy.

"Sao....sao rồi?"

Thẩm Mộng nắm tay cô, giải thích:

"Hai ngày trước Tiểu Hằng bị gãy chân, vốn cũng không có chuyện gì, nhưng buổi tối lúc kết thúc tiết tự học, đang đi qua đường thì lại bị một chiếc taxi đụng trúng."

"Gãy .... Gãy chân."

Thời Niệm lẩm bẩm, hóa ra là gãy chân sao? Thế nên hai ngày trước mới gọi điện cho cô, nhưng lại không nói gì.

Cô thế mà không hề phát hiện.

Thời Niệm cười khổ, nhắm mắt dựa vào tường.

Giọt nước theo áo sơ mi mỏng manh chảy xuống, rất nhanh đã đọng thành một vũng dưới chân, hai tay vô lực buông thõng.

"Cậu đừng vậy mà, Niệm Niệm," Thẩm Mộng cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, "Bác sĩ cũng nói là không sao, cậu đừng có tự mình dọa mình."

"Trong nhà còn phải nhờ vào cậu, cậu đừng có" gục trước.

Nói đến đây Thẩm Mộng cũng bật khóc, cô cùng Thời Niệm lớn lên bên nhau, biết rất rõ gia cảnh của cô ấy.

Cha Thời Niệm là công nhân, mẹ là giáo viên, vốn là một nhà khá giả, đáng tiếc năm đó cha cố ấy bệnh nặng, không qua khỏi.

Mẹ cô ấy vì không tiếp nhận được mà phát điên, thậm chí còn không nhận ra người xung quanh, công việc cũng không thể làm tiếp, Thời Niệm đành phải vừa học vừa làm, vừa chiếu cố chuyện trong nhà.

Năm đó em trai cô ấy còn nhỏ, căn bản không giúp được gì, thân thích xung quanh thấy thế cũng chẳng muốn giúp đỡ, mọi việc đều do Thời Niệm tự mình gánh vác.

Lúc mới đi làm, không biết có bao nhiêu người theo đuổi Thời Niệm, nhưng chỉ cần biết gia cảnh của cô thì liền đánh trống thu binh.

Thời Niệm cũng không để ý, dù sao cô ấy cũng không định kết hôn, chỉ có Thẩm Mộng là tức chết, một đám rác rưởi, không xứng với một móng tay của Niệm Niệm nhà cô.

Tuy nói là thế, nhưng cô cũng đau lòng Thời Niệm.

Một mình vất vả bên ngoài nhiều năm như vậy, trong nhà không những không giúp được gì, lại còn tăng thêm gánh nặng cho cô, vất vả lắm mới nuôi lớn được Thời Hằng, bệnh của mẹ cũng tốt lên một chút, ngờ đâu lại gặp sự tình này.

"Tớ không sao....."

Cô làm sao có thể có chuyện được chứ, cô không thể để mình xảy ra chuyện. Thời Niệm nhắm mắt lại, dựa vào tường, lẩm bẩm.

Đột nhiên,

Thời Niệm đứng thẳng dậy, mở mắt nhìn Thẩm Mộng, cười cười, vỗ lưng cô ấy.

"Tớ không sao đâu, đã trễ thế này rồi, cậu mau về đi, đừng ở đây nữa, hôm nay đã đủ" ngừng một lát, thanh âm yếu đi mấy phần, "Phiền toái cậu rồi."

Cô không thích làm phiền người khác, đặc biệt là khi gặp mấy chuyện thế này.

"Cậu nói cái gì vậy?" Nghe thấy lời của cô, Thẩm Mộng bực bội, "Giữa hai chúng ta mà cậu còn nói thế à?"

Thời Niệm miễn cưỡng cười cười, không trả lời, đến bên cạnh mẹ Thời, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.

"Đây là....."

"Đây là bạn trai tớ, Văn Dương," Thẩm Mộng giới thiệu đơn giản hai người cho nhau, "Văn Dương, đây là bạn thân của chị, Thời Niệm, Niệm Niệm."

Thời Niệm ngẩng đầu, nhìn bạn trai Thẩm Mộng thêm mấy cái.

Đúng là tình chị em, đối phương nhìn qua có vẻ còn rất nhỏ, khuôn mặt non nớt, lúc cười rộ lên rất đáng yêu.

Chỉ tiếc là bây giờ cô không có tâm tình chào đón hắn, chỉ có thể gật gật đầu.

"Hôm nay cảm ơn cậu."

Cô không ở nhà, mọi chuyện đều nhờ có Thẩm Mộng và bạn trai.

Khoảnh khắc trông thấy Thời Niệm, Văn Dương ngẩn cả người, sau đó lại nhìn Thẩm Mộng chớp chớp mắt, chị ấy nói bạn thân chị ấy rất xinh đẹp, hắn còn không tin, ai ngờ lại có thể xinh đẹp đến nhường này!

Khuôn mặt trắng nõn, lông mi cong vút, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn.

Bị Thẩm Mộng hung hăng véo một cái, Văn Dương mới ngừng cười, nghiêm mặt nói:

"Niệm Niệm, chị đừng lo lắng, vừa rồi tôi có hỏi qua bác sĩ, tình huống của em chị không nghiêm trọng đâu, chỉ là đả thương gân cốt một chút, phẫu thuật xong là không có chuyện gì."

Thời Niệm không trả lời, chỉ nhìn Thẩm Mộng bên cạnh: "Hai người về trước đi, nơi này có tớ là được rồi, đừng ở đây thêm nữa, nhân lúc mưa ngớt mà về đi."

"Không được, tớ ở đây cũng có cái"

Thẩm Mộng mới nói một nửa đã bị bạn trai túm lại, dùng mắt ra hiệu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh muốn về tắm."

Giữa mùa hè, đổ một thân mồ hôi, cả ngày lại không tắm rửa, người vô cùng khó chịu, hơn nữa trong bệnh viện còn có mùi nước sát trùng, càng thêm bức bối.

Thẩm Mộng cố nén tức giận, cắn răng nói: "Anh không nhịn một chút được à?"

"Không có việc gì thì cậu về đi," Thời Niệm cũng không muốn vì chuyện này mà hai người họ cãi nhau, "Lát nữa tớ gọi một hộ lý đến là được."

"Không cần, tớ không"

"Có chuyện gì thì tớ lại gọi cho cậu," Thời Niệm ngắt lời Thẩm Mộng, thanh âm cũng vô cùng ôn hòa, "Không sao đâu, đừng lo, cậu cứ về đi."

Thẩm Mộng nhấp môi, đưa mắt nhìn mẹ Thời vẫn chưa nói câu nào từ khi Thời Niệm đến, ngay cả đầu cũng không ngẩng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu ngồi im trên ghế, không biết đang nghĩ gì.

"Vậy cậu nhớ gọi hộ lý, có chuyện gì thì lại gọi cho tớ." Thẩm Mông không yên tâm mà dặn dò, "Cậu đừng có mà ngại này ngại nọ."

"Hay là gọi điện cho bạn trai chị tới giúp đi," Văn Dương cắm vào một câu, nói được một nửa thì bị Thẩm Mộng véo mạnh một cái, "Anh có thể câm miệng lại không?"

Mẹ nó, sớm có ngày bà đây chia tay với hắn! Loại người không quản được mồm mép!

Bạn trai sao.....

Suy nghĩ nháy mắt mờ mịt, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt.

An tĩnh mấy giây, Thời Niệm thu hồi suy nghĩ, không trả lời, chỉ thúc giục: "Hai người mau về đi, muộn lắm rồi."

"Đi thôi, đi thôi, bây giờ đang tạnh, chúng ta về thôi,"

"Anh câm miệng! Có tin chị đánh chết anh hay không?"

"Chị xem kìa, anh nói chút suy nghĩ của mình cũng không được sao, hôm nay anh còn chưa tắm thật mà."

"Anh cút đi....."

........

Tiếng của hai người xa dần, dần dần cả bóng người cũng biến mất, hành lang có chút trống vắng, mấy người nhà bệnh nhân đều đang ngồi chờ trên ghế.

Nhóm ba nhóm hai tụ tập lại, nắm tay nhau, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, thấp thỏm bất an.

Thời Niệm chôn chân tại chỗ, nhìn hành lang trống rỗng mà xuất thần.

Điều hòa từ đỉnh đầu phả gió xuống, theo cổ áo sơ mi chui vào trong, lạnh lẽo mơn trớn làn da.

Thời Niệm rùng mình tỉnh lại, nhìn mẹ Thời vẫn ngồi im không nhúc nhích, cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.

Trầm mặc một lúc.

"Mẹ có khỏe không?"

Người bên cạnh không hé miệng, như thể không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, không nói lời nào.

Thời Niệm cũng không mong đợi mẹ Thời đáp lại, cô nhắm mắt, ngửa đầu tựa lưng vào ghế.

Chờ thêm mấy phút mới tỉnh táo lại.

Cô muốn đi mời hai hộ lý đến, đi gặp bác sĩ mổ chính của Thời Hằng, tìm hiểu tình huống một chút, còn phải đi xem điều kiện phòng bệnh thế nào, tốt nhất là có thể đổi thành phòng đơn, buổi tối cũng tiện về nhà, cô mua một căn nhà ở gần đây, cách bệnh viện và trường học đều gần, rất thuận tiện, mẹ Thời buổi tối đều là.....

"Con có khỏe không?"

Thanh âm già nua hơi khàn, rất chậm mà quay đầu nhìn Thời Niệm.

Thời Niệm ngơ ngẩn.

Trong trí nhớ của cô, từ khi cha qua đời, mẹ cô rất ít khi chủ động gọi cô, chỉ có những lúc đầu óc không tỉnh táo mới bắt lấy cổ tay cô, hỏi cô mấy câu linh tinh.

Thời Niệm còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng phẫu thuật đã mở, bác sĩ đứng ở cửa hô to:

"Người nhà bệnh nhân Thời Hằng giường 19 có đây không?"

"Có có có," Thời Niệm hồi thần, cũng không trả lời mẹ Thời nữa, vội vàng đi qua, "Tôi là, tôi là chị thằng bé, bác sĩ, tình huống của em trai tôi có nghiêm trọng không?"

"Cẳng chân trái bị gãy," bác sĩ đang nói chuyện thì Thời Hằng đã được người ta đẩy ra, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, lúc nhìn thấy Thời Niệm thì trợn tròn mắt, hữu khí vô lực gọi cô:

"Chị."

"Bên trong bắn đinh thép, khoảng thời gian tới phải tĩnh dưỡng thật tốt," bác sĩ nhìn Thời Niệm, "Không được vận động mạnh, không được quá mệt mỏi, em trai cô còn trẻ, thân thể phục hồi rất tốt, nói không chừng hơn nửa năm là khỏi hẳn."

Thời Niệm nghe vậy thì thở phào.

"Nằm viện quan sát thêm mấy ngày đi," bác sĩ nói: "Nếu vết thương khéo miệng nhanh thì có thể xuất viện, ở nhà tự điều dưỡng là được."

"Được được, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."

"Không có việc gì."

Bác sĩ nói xong liền rời đi, Thời Niệm đi theo xe đẩy về đến phòng bệnh, mời hai hộ lý đến hỗ trợ nâng Thời Hằng lên giường, sau đó mới nhận ra không thấy mẹ Thời đâu cả.

Thời Niệm thở dài, chắc là vẫn còn đang ngồi ngoài phòng phẫu thuật.

"Chị," Thời Hằng nhìn Thời Niệm đi qua đi lại bên giường, nhịn không được mở miệng, thanh âm nghẹn ngào, "Hay là chị cứ về trước đi."

Thời Niệm mới lấy một chiếc gối từ bàn trực hộ sĩ, nghe vậy thì khựng lại, sau đó lót gối dưới chân Thời Hằng.

"Đừng nghĩ nhiều, em cứ dưỡng bệnh đi đã." Thời Niệm nói xong liền đi ra ngoài, "Chị đi đón mẹ, xem có thể dỗ bà ấy về nhà không, không thì tối ở"

Thanh âm líu lo ngưng bặt.

Người phụ nữ gầy gò đứng ngoài cửa, tay đặt sẵn trên tay nắm, nhìn người nằm bên trong, môi giật giật, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

Sau một lúc lâu,

Thời Niệm bật cười, cười đến chảy cả nước mắt, "Sao mẹ tìm tới đây được thế?"

Tinh thần của mẹ Thời không tốt lắm, rất nhiều lúc không nhận ra ai cả, càng sẽ không chủ động hỏi người ta, thà rằng cứ ngồi im một chỗ cả ngày.

Đúng là làm khó bà ấy, một mình tìm tới tận đây.

Thời Niệm đỡ người vào, thuê thêm một chiếc giường gấp, lại tranh thủ về nhà thu dọn đồ đạc tới.

Vất vả lắm mới thu dọn xong, cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút.

Nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ sáng.

Di động có tin nhắn của Đỗ sư tỷ, nói là đã xin nghỉ giúp cô.

Thời Niệm cảm ơn, kéo xuống dưới, tay dừng lại ở giao diện nói chuyện phiếm với Cố Thành.

Tin nhắn gần nhất của Cố Thành là lúc hơn 10 giờ tối qua.

Cố Thành: [Bác sĩ Thời, em không phải là không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ?]

Sau đó lại gọi tới mấy cuộc, chắc là thấy cô không trả lời tin nhắn cũng không bắt máy nên thôi.

[Bác sĩ Thời, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ cái đó.]

[Em không phải mới nói với tôi sao?]

[Bác sĩ Thời, em thích tôi.]

[Em nghĩ mà xem, tôi bị em chiếm tiện nghi bao nhiêu lần rồi.]

[Bác sĩ Thời, em không phải là không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ?]

.......

Ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại hồi lâu.

Tựa như chồi non mùa xuân mỏng manh đang vươn mình từ nền đất lại bị mưa to tầm tã đánh nát, bị bùn đất xung quanh vùi dập.

Cuối cùng không còn thấy màu xanh đâu cả.

Thời Niệm cúi đầu, do dự một lúc lâu, đầu ngón tay chạm lên màn hình mấy lần, cuối cùng cũng chặn số Cố Thành.

Quay đầu nhìn cửa sổ, mưa tối hôm qua đã tạnh, sáng sớm nay lại bắt đầu đổ mưa, không phải lớn lắm, chỉ là mưa nhỏ tí tách, nghe được tiếng giọt mưa nhảy nhót trên mái hiên.

Thời Niệm ngồi trên ghế dài, nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, bộ dáng an an tĩnh tĩnh.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra từ bên trong, hộ lý thấy cô đang ngồi bên ngoài, hơi kinh ngạc, sau đó liền nói:

"Thời tiểu thư, tôi đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm, cô có muốn tôi mua hộ một suất không?"

Thời Niệm bừng tỉnh, lắc đầu, "Không cần đâu, tôi không đói."

"Vậy được," hộ lý nhìn Thời Niệm, hỏi thêm một câu: "Cô vẫn luôn ngồi đây sao?"

Hình như là cảm đêm không nghỉ ngơi, cô không biết rõ hoàn cảnh nhà này lắm nhưng nhìn qua chỉ thấy có một mình Thời tiểu thư là vội trước vội sau, không có ai đến hỗ trợ, một cô gái lại phải chiếu cố đến hai bệnh nhân, đúng là không dễ dàng.

Thời Niệm cười cười, không trả lời, đứng dậy nhìn người còn đang ngủ trong phòng bệnh.

"Tôi xuống lầu một chuyến, có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé."

"Được."

Thời Niệm mở ví ra, cúi đầu đếm tiền bên trong, tối qua hộ sĩ nhắc nhở viện phí chưa trả đủ, hôm nay cô phải qua đó nộp nốt.

Bàn trực hộ sĩ phía bên kia hành lang truyền tới tiếng nói, hình như là có người đang hỏi thăm,

"......giường 19 à, anh đi thẳng đến phòng số 5, chỗ gần cửa sổ ấy."

Giường 19?

Thời Niệm ngẩng đầu, sửng sốt.

Hành lang buổi sáng an tĩnh mà trống vắng, chỉ có bóng dáng người đàn ông, vẫn là bộ tây trang màu đỏ hắn thích nhất, chỉ là nhìn qua có chút hỗn loạn, cổ áo chưa bẻ, che bên dưới cằm, tay cầm một chiếc ô màu đen, trên vai ướt một mảng lớn.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Thành quay sang, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngay cả tiếng mưa ngoài cửa cũng trở nên an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim cô "Bùm, bùm, bùm" đập mạnh.

Gương mặt mơ hồ của Cố Thành dần trở nên rõ ràng, mang theo hơi lạnh buổi sáng và không khí ướŧ áŧ ngày mưa bước tới.

Ngừng trước mặt cô.

Vẫn như cũ, gương mặt đạm mạc quen thuộc, nhìn cô chằm chằm.

Thời Niệm hoảng hốt, không biết phải nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn Cố Thành.

"Tôi rất tò mò," Cố Thành rũ mắt, nhìn Thời Niệm chằm chằm, ngữ khí không hề ôn nhu như trong tưởng tượng mà là gằn từng chữ, "Em chặn số tôi là có ý gì?"

"......."