Quá Mức Cố Chấp

Chương 22




Buổi tối, Thời Niệm ra khỏi khách sạn, đang định về nhà thì Đỗ sư tỷ gọi điện đến dặn dò:

".....Ngày mai em không cần đến đây sớm đâu, tối nay có chị trực, còn có thêm mấy người khác nữa, cũng đủ để chống đỡ rồi. Chắc em hôm nay cũng ăn đủ mệt, trở về nghỉ ngơi một chút, sáng mai đến trễ cũng không sao."

"Không cần đâu ạ," Thời Niệm đẩy cửa khách sạn, một luồng nhiệt từ bên ngoài phả vào mặt, "Ngày mai em vẫn nên đến sớm thì hơn, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ."

"Vậy cũng được, nhưng không cần vội vàng," Đỗ sư tỷ nói: "Chị thấy dự báo thời tiết nói có mưa, em về sớm một chút, đi đường nhớ cẩn thận."

"Được ạ."

Thời Niệm cúp điện thoại, đang muốn rời đi thì bên cạnh có người bước tới, thân mình nghiêng ngả, miễn cưỡng vịn vào cửa kính gần đó.

Thời Niệm ngẩng đầu, kinh ngạc nói:

"Cố Thành?"

Người đàn ông bên cạnh đang nhắm chặt mắt, nghe vậy thì mở to mắt, nhìn Thời Niệm:

"Bác sĩ Thời...."

Thời Niệm sửng sốt, vội vàng bước tới, đỡ lấy tay Cố Thành, lo lắng hỏi:

"Anh không sao chứ?"

Một mùi rượu nhàn nhạt truyền tới, ngửi qua thì thấy cũng không phải là nồng nặc, "Uống say rồi à?"

Cố Thành lắc đầu, duỗi tay kéo cánh tay của cô, dùng sức nắm chặt, miễn cưỡng đứng thẳng dậy.

"Không có say."

"....."

Thế này mà còn bảo không say, đi đường còn nghiêng nghiêng ngả ngả.

Bàn tay còn lại của Thời Niệm giữ chắc tay Cố Thành, nhìn trái phải xung quanh, "Bí thư Trương đâu? Sao chỉ mình anh ở đây?"

Bình thường bên cạnh Cố Thành cũng không có nhiều người lắm, chỉ có bí thư Trương là luôn có mặt, vậy mà Cố Thành uống say thành thế này thì lại không thấy hắn đâu.

"Hắn đi lấy xe." Cố Thành nói xong liền đẩy Thời Niệm ra, "Không cần đỡ tôi, tôi không sao."

Vừa dứt lời, thân mình lay động, cả người đổ ập vào cửa kính sau lưng, Thời Niệm vội vàng duỗi tay túm hắn lại.

Kết quả là dùng sức quá mạnh, cả người Cố Thành đều nhào lên người cô.

Thời Niệm: "..... Anh là giấy đấy à?" Cô cảm thấy mình có dùng nhiều lực lắm đâu, người này sao mà nhẹ thế?

Cố Thành cúi đầu, cằm chống trên đỉnh đầu cô, thấp giọng bật cười:

"Bác sĩ Thời, cô làm gì vậy?"

Thời Niệm lơ đãng quay đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, có hai bóng người nhìn qua như thể đang ôm lấy nhau.

"Anh mau đứng dậy!" Thời Niệm cắn chặt răng, dùng sức đẩy người ra.

Không đẩy nổi.

"....."

"Anh uống say thật đấy à?" Thời Niệm ngẩng đẩu nhìn Cố Thành, thập phần hoài nghi.

Sắc mặt hắn hồng nhuận, hơi thở vững vàng, ngay cả mùi rượu cũng không nặng lắm, tuyệt đối không phải là bộ dáng của kẻ say rượu.

"Không say." Cố Thành đứng thẳng dậy, ngữ khí có chút lười biếng, liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rì rì nói: "Tôi không hề say."

Nói xong thân mình loạng choạng bước ra đường cái, trên đường vừa lúc có một chiếc xe điện đang chạy tới, sắp đụng phải Cố Thành.

"Cẩn thận!"

Thời Niệm căng thẳng, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Cố Thành, túm hắn lại, thở hổn hển một lúc mới nói:

"Anh uống say đến nỗi không biết nhìn đường nữa rồi hả?" Đi đường kiểu gì dọa người thế?

Người đàn ông trên xe điện phanh lại, quay đầu mắng Cố Thành:

"Đi đường không lắp mắt vào nhìn à? Không thấy có xe đang đến sao? Bị mù à?"

Thời Niệm nhấp nhấp môi, "Thật ngại quá, hắn uống say."

"Uống say còn dám ra đường chạy loạn," đối phương cũng là người nóng tính, nói chuyện vô cùng ác độc, "Bị xe đâm chết cũng đáng đời!"

Cảm giác được người bên cạn run lên một cái, Thời Niệm giương mắt, Cố Thành đang cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm nhận được tâm tình không tốt lắm.

Có vẻ như sắp nổi điên rồi.

"Miệng sạch sẽ một chút!" Thời Niệm không cao hứng, kéo Cố Thành ra sau lưng, chính mình che trước người hắn, nhìn tên kia, nhíu mày nói:

"Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, anh đừng có mà được đằng chân lấn lên đằng đầu, mắng hai câu là được rồi, đừng có làm quá lên!"

Cái gì mà bị đâm chết cũng đáng đời, đúng là khiến người ta giận sôi lên.

"Tôi mắng hắn thì liên quan gì đến cô?" Gã chỉ vào Cố Thành, "Đây là bạn trai cô phải không? Thế mà lại coi trọng cái loại chó đi đường không có mắt, không được dạy dỗ đàng hoàng, ngay cả"

Người này càng nói càng kỳ cục, Thời Niệm bực bội, túm tay gã vặn ra sau lưng.

"A a a a a a" Gã gào lên một tiếng, mắng: "Co còn dám đánh người, có tin tôi"

"Anh bớt nói lung tung đi." Thời Niệm cười lạnh, tay lại thêm lực.

"Anh dám nói mình không vượt đèn đỏ sao? Hay chúng ta đến chỗ cảnh sát giao thông xem lại camera nhé?"

Đừng tưởng cô không biết, vừa xong gã phóng rất nhanh, chưa hết đèn đỏ đã lao tới đây, chẳng qua là ỷ vào buổi tối không có cảnh sát giao thông mà thôi.

Nếu thật muốn so đo, thì là do hắn vi phạm luật giao thông trước, còn ở đây mà lớn giọng tỏ vẻ thiệt thòi cái gì.

Bị Thời Niệm nói như vậy, tên kia cũng chột dạ, lắp bắp nói:

"Đó đó đó đó đó là do bạn trai cô uống say, không biết không biết"

"Anh còn dám nói?"

"Được được được, tôi không nói, tôi không nói nữa," tên kia đau đớn kêu gào, vội nói: "Được rồi, chuyện này coi như xong, cô cô cô cô mau buông tay!"

Thời Niệm cũng không muốn đứng đây đôi co với hắn, trực tiếp buông tay, xoay người định trở về thì nghe thấy người phía sau nhỏ giọng mắng mình:

"Đàn bà con gái gì mà hung dữ, cứ y như là"

"Anh nói cái gì?" Thời Niệm quay đầu, giơ tay, làm bộ muốn đánh hắn.

Tên kia vội vàng cưỡi xe điện, vặn ga chạy biến, cách thật xa còn nghe thấy hắn mắng hùng hùng hổ hổ, chỉ là không nghe rõ mắng cái gì.

Lúc này Thời Niệm mới xoay người nhìn Cố Thành, liền thấy hắn đang ngồi xổm trên bồn hoa, chống cằm nhìn cô, còn cố ý dựng ngón tay cái, khen ngợi:

"Bác sĩ Thời, cô lợi hại thật đấy."

Giống như trước kia, luôn luôn che chở hắn.

Thật tốt.

Thời Niệm nhịn không được bật cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non xinh đẹp, "Tôi có chỗ nào mà lợi hại chứ?"

Thời Niệm tiến về phía trước, túm hắn dậy, nâng tay hắn quàng qua vai mình, vừa đỡ vừa hù dọa hắn:

"Lần sau anh mà còn như vậy thì cứ cẩn thận người ta đánh ăn đó."

Gặp được tên nào hung dữ, nói không chừng sẽ động thủ thật, hắn thì say bét, còn không phải là đứng im cho người ta đánh sao?

Cố Thành bật cười, nghiêng đầu dựa vào người Thời Niệm, nỉ non:

"Vậy cô nhớ phải cứu tôi đó."

"Ừ, cứu anh," Thời Niệm cảm giác như Cố Thành ghé vào cổ cô mà nói chuyện, hơi thở vừa nóng vừa ngứa, khiến cô run rẩy thân mình, phải chỉnh lại tư thế đỡ hắn, "Chờ anh bị đánh đến nhập viện thì nhớ tìm tôi, tôi cứu anh."

"......"

______

Cũng may trên đường về Cố Thành vô cùng thành thật, dựa trên cửa sổ xe an tĩnh ngủ hết một đường.

Thời Niệm đỡ hắn xuống xe, còn chưa kịp kêu bí thư Trương xuống hỗ trợ, chiếc xe Bentley đã giẫm chân ga chạy mất hút.

Thời Niệm: .......

Quả nhiên, chẳng có ai muốn chăm sóc người say rượu cả.

Thời Niệm trong lòng thở dài, kéo Cố Thành đã say chuếnh choáng vào thang máy, miệng lải nhải:

"Anh xem, tôi đã nói anh uống ít một chút mà không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, ngay cả bí thư của anh cũng không muốn chăm sóc anh đâu."

Cố Thành khép nửa con mắt, lười biếng nói: "Không phải còn có cô sao?"

Thời Niệm cười khẩy: "Anh cho rằng tôi là người hầu của anh đấy à?"

Nếu không phải là hàng xóm nên giúp dỡ nhau một chút, cô liền mặc kệ tên sâu rượu này.

Thời Niệm tức giận, tay đặt bên hông Cố Thành bất ngờ ra đòn, nặng nề nhéo một cái.

Cố Thành cười một tiếng, không phản ứng gì thêm.

Đúng là da dày thịt béo!

Thời Niệm cắn chặt răng, trực tiếp đưa tay lên ngực hắn, hung hăng nhéo.

Cố Thành hít một ngụm khí lạnh, che ngực lại, khó tin nhìn Thời Niệm.

"Bác sĩ Thời, cô, cô"

Thời Niệm giật giật khóe miệng, nhanh tay che che miệng hắn lại, hạ thấp thanh âm, hù dọa:

"Không cho phép nói chuyện, từ giờ đến lúc về phòng anh không được nói gì cả, nghe chưa? Không cho nói gì hết, nhé?"

Vừa thấy bộ dáng này của hắn là biết không phun ra được lời nào tốt đẹp, tốt nhất là cứ ngậm miệng lại thì hơn.

Trong mắt Cố Thành hiện lên ý cười, "Ừ" một tiếng rồi im lặng.

Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra, đang định nói tiếp thì cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, có một hộ gia đình bước vào, Thời Niệm ngưng một chút rồi đỡ Cố Thành dịch sang bên cạnh.

Thang máy chậm rãi đi lên, Thời Niệm nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng hỏi:

"Chìa khóa của anh để đâu?"

Cứ tìm trước vẫn hơn, lát nữa tiết kiệm được ối thời gian.

Cố Thành không trả lời, hất hất cằm, ý bảo cô là tìm trong túi quần.

Tay phải Thời Niệm từ bên hông Cố Thành rút về, cho vào túi quần hắn sờ soạng, tìm nửa ngày cũng không thấy cái chìa khóa nào.

Thời Niệm nhíu mày, ở chỗ nào mà tìm mãi không ra thế, không phải là Cố Thành quên không mang chìa khóa đấy chứ?

Đột nhiên, Cố Thành đè tay cô lại, thanh âm có chút khàn khàn, thấp giọng nói:

"Đừng sờ nữa." Sờ đến mức người ta khó chịu.

"...."

Thang máy yên tĩnh đến dị thường.

Hộ gia đình phía trước quay đầu nhìn bọn họ, Thời Niệm cứng đờ người, cười gượng nói:

"Hắn uống say, uống say nói linh tinh."

"Tôi đang tìm chìa khóa giúp hắn, chỉ là tìm chìa khóa thôi," Thời Niệm vội huých huých Cố Thành, "Có phải không? Tôi là đang giúp anh tìm chìa khóa thôi đúng không?"

Cố Thành không hé răng

Thời Niệm trừng hắn.

Cố Thành thở dài: "Không phải cô không cho tôi nói chuyện sao?"

Thời Niệm: ....Tôi bảo anh cút đi thì anh có cút không?

Sau khi thang máy, Thời Niệm không muốn quản hắn nữa, trực tiếp đem người ném trên mặt đất, chuẩn bị chạy lấy người, xụ mặt, nhìn Cố Thành:

"Tự mình đi rửa mặt rồi ngủ đi, tôi mặc kệ anh."

Có Thành im lặng, chỉ nhắm mắt dựa vào cửa, không nhúc nhích.

Vừa đáng thương vừa đáng ghét, còn có chút cô đơn.

Thời Niệm thu hồi tầm mắt, xoay người ra khỏi thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại, Cố Thành mở mắt nhìn cô.

Bóng đèn dây tóc phía trên rất sáng, hắt ở trên mặt Cố Thành, mạ lên đó một lớp ánh sáng trắng lạnh lẽo, khiến hắn trông càng cô đơn, cứ như vừa bị người ta vứt bỏ.

Thờ Niệm cắn môi, ngón tay nắm chặt quai ba lô, nhớ tới lời nói của bí thư Trương lúc xuống xe.

[Cố tổng thật ra rất mệt mỏi, mấy ngày đi công tác hầu như không được ngủ, tối nào cũng phải đi xã giao.]

[Hiện tại Cố tổng cũng chỉ có một người thân là đại tiểu thư, nhưng quan hệ của hai người lại không tốt.]

[Tôi cảm thấy mỗi khi Cố tổng ở bên bác sĩ Thời đều rất vui vẻ.]

.....

Thời Niệm nắm mắt lại, thở hắt ra.

Thẳng đến khi thang máy "Đinh" một tiếng khép lại, Cố Thành mới nhắm mắt, ngón tay đặt bên người hợp thành quyền, căng chặt đến nỗi lòng bàn tay đau đớn, chân mày nhăn nhó cau lại.

Rất tốt, cô lại vứt bỏ hắn một lần nữa.

Mặc kệ hắn có cố gắng thế nào, kết quả trước sau đều như một.

A.

Đột nhiên, phía trên truyền đến một thanh âm quen thuộc:

"Anh thật sự không có chìa khóa à?"

Cố Thành ngẩng đầu, trong mắt như chứa cực quang, rực rỡ lung linh, khiến người choáng ngợp.

"Vậy đêm nay anh," Thời Niệm nhấp nhấp môi, "Tạm thời ngủ ở phòng tôi đi."

Cố Thành cong môi, đưa tay về phía cô.

Thời Niệm: .... Đừng có ỷ sủng sinh kiêu.