Quá Mức Cố Chấp

Chương 10




Phòng cấp cứu nằm ngay cạnh sảnh bệnh viện, lúc cô vừa bước vào sảnh chính, đúng lúc một cái cáng được nâng xuống từ xe cấp cứu, không nhìn rõ bộ dáng người bên trên, chỉ là cách thật xa vẫn nghe được tiếng rêи ɾỉ thống khổ.

Thời Niệm nghe xong càng thêm thấp thỏm.

Theo lý thuyết thì sáng nay đế phòng cấp cứu thì lúc này hẳn là không nên ở đây, nếu không nghiệm trọng thì có thể trực tiếp xuất viện, còn nếu nghiêm trọng thì sẽ phải làm thủ tục chuyển khoa, sao lại có thể ở lì phòng cấp cứu được?

Rốt cuộc là có nghiêm trọng không....

Chắc không phải tại cô đâu nhỉ....

Cô cũng không muốn bồi thường tiền thuốc men đâu....

"Bác sĩ Thời, đang nghỉ trưa à."

"A?" Có người đi ngang qua chào hỏi, Thời Niệm hồi thần, vội vàng gật đầu, "Đúng, đúng, tôi đang nghỉ trưa."

Hai tay Thời Niệm đặt ở trước người đã sớm xoắn thành bánh quai chèo, hận không thể tìm người ta hỏi chuyện, nhưng lại không biết tìm ai, cũng không dám tìm, vạn nhất chuyện này không phải thế nhưng nghe cô nói xong lại bắt cô cõng nồi thay thì làm sao bây giờ?

A a a a a a, nghẹn muốn chết!

Ai bảo hắn quấy rầy cô, bị đánh cũng đáng!!!

Cũng may là tuy nội tâm thấp thỏm nôn nóng nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra có gì dị thường.

Thời Niệm thở hắt, bước vào phòng cấp cứu, vừa mới được vài bước, mấy hộ sĩ đứng ở cửa phòng đã nháy mắt với cô, hỏi:

"Thời Niệm, cô tới thăm Dương Cầm và bạn trai à?"

Trước đây Thời Niệm cũng từng làm việc ở phòng cấp cứu, đối với các cô ấy cũng coi như quen biết, nghe vậy, mím môi, miễn cưỡng nói:

"Đúng vậy, tôi tới đây hỏi thăm một chút."

Một hộ sĩ từ cửa bước đến, ghé sát vào tai cô, chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng nói:

"Đang trong phòng kia kìa, cô vào là có thể nhìn thấy, giữa trưa lúc ăn cơm còn cãi nhau đấy, bị bác sĩ trong văn phòng mắng một hồi.

Cãi nhau?

Thời Niệm chớp chớp mắt, nói vậy thì chắc là không nghiêm trọng đâu nhỉ?

Đáy lòng trộm thở phào, lúc sắp bước vào phòng bệnh thì chợt dừng lại, nghĩ nghĩ một lát, chân lại chuyển hướng, tiến về văn phòng bác sĩ bên cạnh.

Thời điểm tiến vào, bác sĩ Hà đang vừa ăn cơm hộp vừa xem máy tính, nghe thấy âm thanh cũng chỉ nâng mí mắt một giây sau đó lại nhìn chằm chằm máy tính.

Bỗng chốc,

Nhận ra điều gì mới ngẩng đầu nhìn Thời Niệm, mặt đầy kinh ngạc nói: "Thời Niệm? Sao cô lại tới đây?"

Thời Niệm hạ giọng, cong cong đôi mắt cười nói:

"Chào Hà lão sư, thầy vẫn còn nhớ em à?"

Dù sao thì chuyện cô luân chuyển đến khu này cũng là chuyện cách đây rất lâu rồi, không nghĩ tới Hà lão sư vừa liếc một cái đã nhận ra cô.

Bác sĩ Hà cười: "Tôi đương nhiên nhớ rõ." Thời Niệm không chỉ xinh đẹp, lại còn thông minh, làm việc rất kiên nhẫn, để lại ấn tượng rất sâu cho ông ấy, "Cô tới thăm người bệnh à?"

"Em, chuyện là," Thời Niệm cào cào tay, "Khụ khụ, Dương Cầm là bạn cùng phòng của em, em nghe nói bạn trai cô ấy hình như, khụ, có chút chuyện xảy ra, nên tới đây thăm."

"Dương Cầm? Bạn cùng phòng của cô?" Bác sĩ Hà nhíu mi, nhưng không nói gì, đứng dậy bỏ hộp cơm vào thùng rác, thuận miệng nói: "Cô muốn xem phiếu khám à? Ở trên máy tính ấy, cô cứ xem tự nhiên, cũng không khám nhiều lắm, người cũng không có vết thương nặng, bây giờ chắc cũng tỉnh rồi, chỉ là mấy cái hạng mục khám thông thường...."

"Dạ dạ, được ạ, cảm ơn Hà lão sư."

Thời Niệm vội vàng ngồi xuống, cái gì cũng không quan tâm, chỉ chăm chăm nhìn ảnh chụp X-quang.

........

"Hô___"

Khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp, Thời Niệm lập tức thở phào, cảm giác tai qua nạn khỏi, cả người đều nhẹ nhàng, lúc này mới có thể hoàn toàn yên tâm.

"Làm sao thế?" Bác sĩ Hà thấy biểu cảm cô như thế, đi tới, lấy ảnh X-quang ra, đặt bên cạnh tiêu bản mẫu, đối chiếu qua lại, "Chỗ nào có vấn đề à?"

"Cái này..." Thời Niệm đảo mắt, chỉ vào ảnh chụp, cẩn thận hỏi bác sĩ Hà: "Hà lão sư, khớp vai hắn có việc gì không?"

"Khớp vai?" Bác sĩ Hà nhìn tấm ảnh, "Không có vấn đề gì, không phải là rất bình thường sao? Hai bên đều tốt lắm," nói xong lại nhìn Thời Niệm, nhíu mày: "Cô xem không hiểu ảnh này à?"

Thời Niệm cười gượng nói: "Ha ha, em không phải, không phải là người khoa chỉnh hình, tất nhiên, khụ khụ khụ, xem không chuẩn xác."

"Bớt ngụy biện!" Bác sĩ Hà trừng mắt nhìn cô, "Ảnh chụp X-quang gãy xương đơn giản như vậy mà nhìn không hiểu? Chỗ nào không hiểu hả? Cô không thấy gãy ở chỗ nào à? Nhìn chỗ cẳng tay này mới là gãy, cô có thấy không? Mới không ở đây có mấy tháng mà ngay cả kiến thức cơ bản cũng quên rồi? Khoa các cô không có kiểm tra cái này nhưng cũng không thể không hiểu được...."

Bác sĩ Hà là người nóng tính nổi tiếng khoa cấp cứu, lúc dạy dỗ học sinh cũng nghiêm khắc vô cùng, mặc kệ là thực tập sinh hay bác sĩ chính quy, ai sai mắng người đó, lúc trước Thời Niệm ở đây cũng bị mắng không thua ai.

Mắt Thời Niệm ngó loạn, không dám mở miệng, cô không phải chỉ là muốn Hà lão sư xác nhận lại một lần thôi sao? Nếu như đã không có vấn đề, cô cũng nên an tâm rồi.

"....Đừng có cho rằng cô không làm việc ở khoa này thì không cần học nữa, tôi nói cho cô biết khi cô làm lâm sàng những kiến thức này vô cùng quan trọng, bất kể là khoa nào cũng cần thiết, có hiểu không?"

Bác sĩ Hà còn đang lải nhải, Thời Niệm nhìn chằm chằm ảnh chụp, bỗng nhiên nói:

"Vết thương thế này đưa đến khoa chỉnh hình nẹp cố định là được."

Nhìn qua có vẻ cũng không nghiêm trọng, cô cũng chưa thấy người thật, mới chỉ thông qua ảnh chụp, loại gãy xương mức nhẹ thế này chỉ cần nẹp cố định, tĩnh dưỡng thêm một thời gian là tốt rồi.

"Tôi cũng muốn tống hắn đi lắm." Bác sĩ Hà tức giận nói.

"Dạ?" Thời Niệm còn chưa kịp phản ứng, hộ sĩ đã từ bên ngoài tiến vào, ghé nửa người lên bàn, tay chống cằm nhìn Thời Niệm, cười hì hì nói: "Bởi vì khoa chỉnh hình người ta không nhận hắn."

"Hả?" Thời Niệm càng khó hiểu.

"Biết chắc là cô không đoán được," hộ sĩ kéo Thời Niệm đi ra, nhỏ giọng giải thích: "Lúc Dương Cầm còn độc thân, đại chủ nhiệm khoa chỉnh hình muốn giới thiệu cho cô ấy mấy nam bác sĩ trẻ tuổi trong khoa, cô ấy ghét bỏ người ta nghèo nên trực tiếp cự tuyệt, giờ thì tốt rồi, đắc tội toàn bộ người của khoa chỉnh hình, người ta biết trong kia là bạn trai cô ấy thì trực tiếp báo lại là thiếu giường bệnh."

Trong lòng Dương Cầm chắc chắn hiểu rõ, bằng không thì với tính cách cô ta, bên kia mà dám nói mấy lời này cô ta không làm loạn lên mới lạ, kết quả là bây giờ còn không dám hé răng nửa lời, chỉ dám trốn trong phòng bệnh.

"Còn phú nhị đại nữa chứ?" Hộ sĩ nhịn không được trào phúng một phen: "Viện phí sáng nay vẫn là Dương Cầm trả cho hắn đấy." Cô còn chưa thấy phú nhị đại nào đến tiền viện phí còn không trả nổi đâu.

"Sao mà các cô ai cũng biết bạn trai cô ấy là phú nhị đại thế?" Thời Niệm lộ ra vẻ mặt khó tả, "Sao tôi lại không biết?"

Trong khi cô còn là bạn cùng phòng của Dương Cầm nha!!!

Cùng một đường đi chung từ nhà đến bệnh viện, sao cô cái gì cũng không biết thế?

Thời Niệm: Cảm thấy thế giới này thật bất công.

"Chúng tôi cũng có muốn biết đâu," hộ sĩ trợn trắng mắt, "Là do cô ta gặp ai cũng khoe, có được không?"

"Nhưng mà, chúng tôi đều đoán cô ta không dám khoe khoang trước mặt cô."

"Vì cái gì chứ?" Thời Niệm càng khó hiểu.

"Chủ yếu là do nói với cô cũng như không," hộ sĩ che miệng cười Thời Niệm, "Cô không có bạn trai, cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, cả ngày không phải đi làm thì là đi nghiên cứu khoa học, vội vội vàng vàng đi kiếm tiền, làm gì có hơi sức mà để tâm chuyện của cô ta."

Thời Niệm nếu không phải là do liều mạng kiếm tiền thì với cái nhan sắc này làm sao có thể độc thân tới tận bây giờ? Phải biết rằng, nhan sắc của bác sĩ Thời đủ tư cách làm gương mặt đại diện cho bệnh viện luôn.

"Khó thế mà cô cũng nghĩ ra," Thời Niệm xấu hổ cười một cái, nhìn thời gian, cũng không trì hoãn nữa, "Tôi đi qua thăm hỏi một chút, lát nữa còn phải về đi làm."

"Được, cô đi đi."

Mới vừa quay người, nhịn không được phun tra một hơi trọc khí.

Trách không được mọi người đều nghĩ cô không biết....

Thời Niệm nhấp nhấp môi, đi đến phòng bệnh.

Tất cả các phòng cấp cứu đều là dành cho người bệnh nặng, bạn trai Dương Cầm nằm ở phòng ba người, bên cạnh cửa sổ. Lúc Thời Niệm đi vào còn có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, tuy đã cố tình đè thấp thanh âm nhưng vẫn có thể nghe ra là đang cãi nhau.

Nhìn thấy Thời Niệm, hai người đều ngây ngẩn cả người, gã đàn ông còn có vẻ sợ hãi, ánh mắt né tránh, hoàn toàn không dám nhìn Thời Niệm.

Dương Cầm phản ứng lại trước, theo bản năng nói: "Cô tới làm gì?" Tới đây chê cười cô ta? Đám người này phiền muốn chết!

Thời Niệm không nói gì, chỉ nhìn gã đàn ông đang dựa trên giường bệnh, trên đầu quấn một tầng băng gạc, hốc mắt khóe miệng đều có vết bầm tím, hai cánh tay treo trước ngực, nhìn qua có vẻ như vết thương tập trung ở nửa thân trên.

Gã kia vốn sợ hãi Thời Niệm, lúc này lại thấy cô mặc một thân áo blouse trắng, mặt không biểu cảm nhìn hắn, trong lòng hốt hoảng không thôi, lắp ba lắp bắp:

"Bác sĩ Thời Thời Thời Thời, cô cô cô cô cô đến à."

Thời Niệm bước qua.

"Này cô" Dương Cầm vốn định gọi cô lại, do dự một lúc, nhớ tới kiến thức khoa ngoại của Thời Niệm cũng không tồi, để cô ấy kiểm tra cũng được, liền cứ thế im lặng.

Thời Niệm đi đến bên giường bệnh, vừa muốn nâng cánh tay tên kia lên liền nghe thấy tiếng kêu quỷ khóc sói gào của hắn:

"Đau đau đau đau đau"

Thời Niệm dừng tay lại, lãnh cảm nhìn hắn.

Hắn lúng túng, nuốt nuốt nước miếng, "Tôi tôi tôi có thể nhịn được, cô xem, cô xem đi."

Thời Niệm im lặng, trực tiếp buông tay, cô mới lười phải kiểm tra cho hắn, chẳng qua là muốn xác nhận lại một lần thôi, xem bộ dáng này, đoán chừng tối hôm qua đúng là bị đám lưu manh đánh rồi.

Không chừng là bò dậy kiếm chuyện mới bị người ta đánh đấy, đáng đời hắn!

"Thế nào? Nghiêm trọng không?" Không thấy Thời Niệm nói chuyện, gã đàn ông không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Thời, thương tích của tôi có nặng không? Có dẫn đến tàn tật không?"

Dương Cầm nhịn không được mắng hắn:

"Ai bảo anh tối qua nốc đẫy rượu vào! Tôi đã dặn anh là tuyệt đối không được uống rượu nữa, sao anh còn không nghe?" Nói xong liền cảm thấy ủy khuất, "Giờ thì hay rồi, bị đám lưu manh đánh gãy tay, muốn tìm người bồi thường cũng không tìm được!"

Xung quanh bệnh viện có không ít người vô gia cư và ăn xin, nếu bị đám người đó đánh thì có báo cảnh sát cũng không được, cũng lắm là nhốt lại mấy ngày, bọn họ cũng không có tiền, đừng mơ đến chuyện bồi thường, lại càng đừng nói đến chuyện tối qua hắn tự mình đi sinh sự, nếu để cảnh sát biết chuyện, định cho hắn tội "Gây mất trật tự" thì có khi người bị nhốt lại là hắn đấy.

Thật đúng là khiến cô ta tức chết!

Gã đàn ông ánh mắt hơi lóe, không nhịn được mà trộm ngắm Thời Niệm, cũng không dám nhắc đến chuyện lúc trước hắn đụng chạm cô, chỉ ồn ào ngoài miệng: "Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đau chết mất."

"Anh còn có mặt mũi"

Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Thời Niệm ngắt lời, "Cứ nẹp cố định lại xương mấy ngày trước đã, về nhà tĩnh dưỡng tốt là được."

Nói xong lại nhìn gã kia, ẩn ý nói: "Lần này thì nhớ cho kỹ."

Bình thường gã cũng chẳng phải người thành thật gì, chịu khổ một lần mới sáng mắt ra được, miễn cho cả ngày lêu lổng không làm nên trò trống gì, tối qua may mà đụng phải cô, nếu đổi lại là nữ sinh nào đó nói không chừng sẽ không tốt như vậy.

Gã vội vàng gật đầu, "Nhớ kỹ nhớ kỹ, chắc chắn nhớ kỹ." Khi nói chuyện lại đụng phải khóe miệng, đau đến mặt mày nhăn dúm lại.

Dương Cầm thở phì phò, rốt cuộc không nhịn nổi, nói:

"Thời Niệm, cô giúp tôi gọi điện nói chuyện với khoa chỉnh hình một chút, nhờ nhờ nhờ nhờ bọn họ châm chước một chút, bổ sung thêm một giường nữa."

Khoa chỉnh hình có đến mấy Bệnh khu liền chứ đâu phải một cái, làm gì có chuyện đến một cái giường bệnh cũng không còn? Cho dù thật sự hết thì thêm cho cô ta một cái vẫn là .... hợp tình hợp lý.

Thời Niệm buồn cười: "Bệnh viện có quy định cấm thêm giường, cô không biết sao?"

"Tôi, tôi, tôi" Dương Cầm đỏ mặt, cô ta đương nhiên biết bệnh viện không cho phép thêm giường, bất quá trong lòng cô ta hiểu rõ khoa chỉnh hình bên kia là tình huống gì, nhưng làm sao mà dám nói trước mặt Thời Niệm chứ?

Thời Niệm nhìn hai người một lúc.

Hồi lâu sau mới mở miệng:

"Lát nữa tôi gọi điện cho bên khoa chỉnh hình, còn giường hay không tôi không chắc, muốn thương lượng cái gì thì hai người tự đi mà nói."

Nói xong liền rời đi.

_________

Lúc trở về cũng không đi thang máy mà dùng cầu thang thoát hiểm đi lên.

Đang là giữa trưa nên thang bộ rất vắng người, ngẫu nhiên sẽ gặp một hai người nhà bệnh nhân đi lên, Thời Niệm đi hết tầng một, đứng ở trên cao, ngửa đầu nhìn lên, bên trên không có ai cả.

Hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên,

Một bước hai bậc thang, một hơi chạy vọt tới lầu 8, thở hồng hộc dựa vào tường lối thoát hiểm, nhắm mắt lại, thở dồn dập.

"Bác sĩ Thời đây là,"cố tình ngắt lại, rõ ràng có chút để ý, "Đi gặp ai à?"

Đột nhiên xuất hiện một giọng nói, gần trong gang tấc.

Thời Niệm lập tức mở mắt, nhìn về phía người kia, trong lòng bỗng có chút khẩn trương, ngón tay cạnh người vô thức nắm chặt.

"Sao anh lại ở đây?"

Hắn không phải là đã xuất viện cùng với Cố Đình rồi sao? Sao bây giờ còn ở bệnh viện?

Bởi vì dựa vào tường, tóc đè ở sau đầu nên làm lộ ra khuyên tai lấp lánh trên vành tai đỏ ửng.

Tầm mắt Cố Thành dừng lại ở vành tai mượt mà, ngữ khí có chút tản mạn:

"Bác sĩ Thời, cô đi gặp ai à?"

Cao hứng đến nỗi chạy một mạch 8 tầng, ha.

Gặp ai cơ?

Đúng rồi!

Hai mắt Thời Niệm sáng ngời, cô còn đang lo không có người tâm sự cùng, không phải tối qua Cố Thành cũng ở đó sao?

"Tôi nói với anh một chuyện, anh có nhớ bạn trai của bạn cùng phòng tôi tối qua," Thời Niệm kích động nhịn không được bắt lấy Cố Thành, "Chính là tên đàn ông bị chúng tay liên minh đánh bại ấy, sau đó hắn còn bị đám lưu mảnh tẩn cho một trận, sáng nay vừa được đưa vào phòng cấp cứu, tôi vừa đi nhìn hắn một cái."

Tên đó à....

Cố Thành: "Không nhớ rõ."

Thời Niệm: ??? Sao mà đã quên rồi vậy?

"Tôi chỉ nhớ," Cố Thành câu môi dưới, "Bác sĩ Thời hôn tôi."

Chỉ có chuyện quan trọng như vậy hắn mới có thể nhớ rõ, đám râu ria kia hắn một chút cũng không để vào mắt.

Thời Niệm: "....."

Lấy giấy bút từ trong túi ra, cúi đầu viết vài nét trên giấy note, "Bang" một cái dán lên ngực Cố Thành, Thời Niệm nhìn hắn, cực kỳ thành khẩn kiến nghị:

"Phòng khám bệnh ở lầu 5 là khoa thần kinh, anh qua đó xem thử, được không?"

Mất trí nhớ chọn lọc, rất cần đến khoa thần kinh kiểm tra, nếu không được thì lại suy xét đến ngoại khoa não bộ.

Cố Thành: "......"