Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 41: Tình cảm đẹp đẽ (2)




Editor: Shiba

Cửa Bắc của đại học Q không nằm trên tuyến đường chính mà ngay sát cửa sau của công viên khoa học kỹ thuật mới khai trương nên dạo gần đây không có người đi qua mấy.

Lúc Hứa Lê chạy tới thì không thấy Triệu Đình, đang định gọi điện thoại thì chiếc xe sang trọng màu đen đậu sau lưng mở cửa ra. Triệu Đình khoác một chiếc áo dài màu champagne hông thắt dây lưng to bản bằng da nâu, trên mặt thì đeo kính râm màu đen, nghiêng người bước xuống xe vẫy tay ra hiệu cho tài xế.

Tài xế lập tức lĩnh hội, chạy xe đến một chỗ chờ.

Hứa Lê điều chỉnh lại hô hấp rồi bước tới, "Dì khoẻ ạ."

Triệu Đình đi giày cao gót so với Hứa Lê còn cao hơn nửa cái đầu, hất cằm cười cười, "Lão thái thái nói cô là đứa trẻ dòng dõi thư hương thế gia nhất định sẽ hiểu chuyện, vậy người nhà cô không dạy sao, nói chuyện với trưởng bối phải thành thật, cô nói tôi khoẻ nhưng lại sau lưng làm chuyện tày đình, trong lòng định rắp tâm làm điều gì?"

Hứa Lê nghe xong mà mây mù dày đặc, di động trong túi rung liên tục, cô đành tắt máy.

"Còn rất bận rộn cơ đấy, nói chuyện với trưởng bối mà trưng thái độ gì thế hả? Giỏi lắm! Cô có thể khiến cho lão thái thái vui vẻ coi như cũng có bản lĩnh, nhưng lão thái thái có thể bao che cho cô tới khi nào, tự mình cân nhắc cho kĩ đi. Trước kia nhìn rất thành thật, bây giờ học ở đâu ra dụ dỗ đàn ông mua đồ cho, 500 vạn cũng không nhiều lắm, nhưng cô cảm thấy mình đáng giá đến vậy sao?"

Hứa Lê nhìn không rõ đôi mắt đằng sau kính râm, chỉ cảm thấy miệng Triệu Đình miệng đóng đóng mở mở như thể từng mũi dao đâm xuống.

Di động trong túi lại rung lên, cô thấy hơi sốt ruột, giải thích: "Có phải dì đang muốn nói đến chuyện vòng tay phải không ạ, nó đang ở chỗ con nhưng không phải con bắt Lục tiên sinh mua cho."

"Lục tiên sinh? Xưng hô thật có ý tứ, trước kia Gia Hành bảo cô gọi nó là anh trai, cô một mực không chịu, bây giờ định lấy lui làm tiến, giả vờ phân rõ giới hạn?"

Hứa Lê đột nhiên cảm thấy không khí loãng đến mức hô hấp khó khăn, Triệu Đình cho rằng cô bị nói trúng tim đen, khí thế càng hung tợn: "Nó vì ai mà lên núi? Ngày hôm qua lên cơn sốt tới như vậy còn bị cô quyến rũ đi mất! Có phải cô chẳng còn lương tâm, nếu đã lấy tiền làm việc, cô cũng nên theo đó mà tỏ chút tình cảm đi chứ! Từ giờ trở đi nếu cô an phận có lẽ tôi sẽ dung nạp cô, nhưng nếu để con trai tôi bị dày vò thêm nữa thì không xong với tôi đâu!"

"Gia Hành đúng là đồ ngốc!" Triệu Đình tưởng tượng đến cảnh con trai nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt liền tức nổ phổi, tháo kính râm giơ tay lên, gọng kính quệt ngang cằm Hứa Lê in lên làn da một vệt đỏ.

Hứa Lê chỉ cảm thấy làn da nóng rát, che mặt lui hai bước.

Triệu Đình rùng mình, hơi hạ giọng, "Tôi, thật ra tôi không định đánh cô."

Hứa Lê vừa định mở miệng, điện thoại trong túi lại rung như đòi mạng, trên màn hình đều là cuộc gọi nhỡ của Tô Tiểu Miên, hơn nữa kèm theo một tin nhắn —— "Việc gấp, mau nghe máy đi!"

Da cô rất mềm, toàn bộ phần cằm đã sưng lên, Triệu Đình hơi luống cuống.

"Dì đợi con một chút đã." Hứa Lê xoay người gọi lại, "Tiểu Miên, bên này mình đang có việc bận đợi lát nữa mình gọi lại cho cậu được không."

"Đừng đừng, đừng tắt máy, Hứa Lê cậu mau tới đây đi, công ty này tuyển số lượng có hạn, tới chậm là hết suất đấy!"

Hứa Lê nhắm mắt, "Tôi......"

"Công ty này có đãi ngộ rất cao, tôi còn chưa nói cho ai đâu,tại tôi thấy hai ta bốn năm trời ngày ngày cùng nhau ăn cơm đi học, thân thiết như chị em ruột tôi mới giới thiệu cho cậu công việc tốt như vậy đấy!"

Đang nói, Hứa Lê quay người lại thì Triệu Đình đã đi rồi.

Siêu xe tuyệt trần vụt đi, sắc đen phản quang rực rỡ hệt như kính râm của Triệu Đình.

Hứa Lê thở hổn hển từng ngụm, nói vào điện thoại: "Được, tôi lập tức đến ngay, cậu nhớ chờ tôi."

Cô cúp điện thoại ngay lập tức không dừng giây nào đã chạy thục mạng về phía toà nhà trường học, Khang Cảnh Minh đang đi từ bên trong ra đúng lúc đụng phải cô.

"Trời đất! Mình không biết cậu lại chạy nhanh như vậy đấy!"

Hứa Lê thở không ra hơi: "Tìm, tìm phụ đạo viên, nhanh lên! Xảy ra chuyện rồi!"

......

Không đến nửa tiếng sau, Hứa Lê dẫn theo giảng viên và cảnh sát giải cứu Tô Tiểu Miên từ ổ bán hàng đa cấp.

Khi nãy lúc Tô Tiểu Miên gọi điện thoại luôn nhấn mạnh hai người vô cùng thân thiết, trong lòng Hứa Lê liền biết đã xảy ra chuyện, hai người họ trước kia trong lớp hầu như chưa từng tiếp xúc, điều này là do chính Tô Tiểu Miên nói cho cô.

Lúc tới cục Cảnh sát khai báo, một viên cảnh sát lâu năm không nhịn được mà khen Hứa Lê, "Cô bé này thật là thông minh, cảm thấy tình huống bất thường đã nhanh chóng lựa chọn tìm giáo viên gần đó xin giúp đỡ, một tụ điểm bán hàng đa cấp cứ như vậy bị một cô bé phá mất, quả thực là thực hành toàn từ sách giáo khoa mà ra."

Phụ đạo viên cũng gật đầu, "Cô bé này học rất giỏi, trước đây còn bảo lưu một thời gian."

"Trách không được! Nhìn tính cách cũng tốt, không màng hơn thua."

Cô không phải không màng hơn thua, chỉ là phần cằm đau quá, thật sự không muốn nói chuyện.

Quá trình ghi chép rất lâu, lúc Hứa Lê từ cục cảnh sát đi ra thì ánh đèn đã lên rực rỡ cả con phố.

Tô Tiểu Miên từ phía sau đuổi theo, cứ nhảy nhót bên cạnh mãi không biết hưng phấn điều gì, "Hôm nay đúng là sợ gần chết, tôi đến được một lúc thì cảm thấy có gì là lạ, có mấy người đưa tôi vào một căn phòng kín, cả buổi chỉ nói về hình thức marketing của bọn họ, vừa nghe đã biết ngay là bán hàng đa cấp! Định bỏ đi thì không cho đi, còn cầm gậy gộc uy hiếp tôi, bắt phải gọi cho bạn học tới cùng nhau nhập hội! Tôi biết cậu thông minh như vậy, chỉ vừa ám chỉ một chút thôi là cậu hiểu ngay mà!"

Hứa Lê thở ra một hơi, cắt ngang, "Tôi phải về rồi, cậu đừng đi theo nữa."

"Như vậy sao được, tôi phải mời cậu ăn cơm mới phải, hôm nay câu đã cứu tôi, tôi đã nhận định cậu là bạn rồi! Cậu thông minh quá đi mất......"

"Tiểu Miên." Hứa Lê đột nhiên dừng lại

Tô Tiểu Miên sửng sốt, ánh mắt Hứa Lê bình tĩnh nhìn cô, hỏi: "Nếu tôi không thông minh thì sao?" Tô Tiểu Miên chợt im bặt.

Hứa Lê nói: "Nếu tôi không thông minh, không nghe ra ý trong lời nói liền sẽ một mình đi tìm cậu, cậu có từng nghĩ tới tôi sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm giống cậu, cũng sẽ bị người ta cầm gậy gộc uy hiếp."

Tô Tiểu Miên á khẩu không trả lời được.

Dòng xe cộ tập nập vào giờ cao điểm, từng chiếc ô tô lao vụt qua, Hứa Lê ngẩng đầu nhìn ánh sáng phả ra từ đèn đường, nắm chặt lòng bàn tay, cô nói: "Tiểu Miên, tôi mất trí nhớ nhưng không phải ngốc, đôi khi tôi không muốn cãi cọ là bởi vì cảm thấy cứ tranh qua tranh lại chẳng dẫn tới đâu cả. Tôi yên tĩnh không nói lời nào thì không có nghĩa rằng trong lòng tôi không biết đau."

Nói xong cô xoay người rời đi, Tô Tiểu Miên đứng tại chỗ ngẩn ra một lúc lâu mới đuổi theo nhưng cô không dám tiến lên, vành mắt đỏ ửng gọi: "Hứa Lê tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không còn mặt mũi nào làm bạn với cậu nữa nhưng lần này là tôi nợ cậu, sau này nếu cậu có việc gì cứ tới tìm tôi, chỉ cần có thể làm được tôi nhất định sẽ giúp!"

Tô Tiểu Miên nói xong như trút được gánh nặng, nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia không có bất cứ phản ứng gì mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, ngồi xổm trên mặt đất khóc oà lên.

******

Chạng vạng ngày hôm sau, trời còn chưa tối Hứa Lê đã thu dọn đồ trong phòng ngủ.

"Vừa mới chuyển đến sao cậu lại dọn đi rồi." Bạn cùng phòng Lý Trình mang cơm hộp về, vừa mở nắp vừa hỏi, "Cằm cậu bị sao vậy?"

Hứa Lê cười cười, "Bị quệt ở đâu đó thôi, rõ như vậy à?"

"Cũng tạm, nếu cậu nói sớm ban nãy tôi lấy đá lạnh về cho, đắp sơ một lúc là tốt rồi."

"Để tôi tự mình mua cũng được."

Hai người đang nói thì Lục Gia Hành đã gọi tới, Hứa Lê che điện thoại bấm nhận, "Alo."

"Sao nói nhỏ vậy, định làm ăn trộm à." Giọng Lục Gia Hành trong điện thoại rất nhẹ nhàng, "Xuống đây, anh đang ở dưới lầu."

Hứa Lê nhìn vọng xuống cửa sổ xem, quả nhiên đã thấy chiếc xe thể thao gây chú ý của Lục Gia Hành, anh xuống xe đứng ở dưới lầu nhìn lên trên.

"What? Ai kia quỷ thần ơi! Sao lại có thể đẹp trai như vậy cơ chứ!" Lý Trình ở phía sau kêu một tiếng, dọa Hứa Lê nhảy dựng.

Vương Sảng giường trên ngủ say như thể hôn mê mà còn phải giật mình bật dậy, "Ai đẹp cơ!" Cô nàng mò mẫm đeo kính lên, "Ai vậy mẹ ôi, tôi thích nhất là kiểu này đấy!"

"Cậu nói người hay là xe?"

"Xe, người đều muốn! Có thể đóng gói chung là tốt nhất, không thì người cũng được!"

Lục Gia Hành nhìn lên cửa sổ ba cái đầu đang nhòm ra, bình tĩnh tự nhiên vẫy vẫy tay.

"Oa!" Vương Sảng gào lên, "Anh ấy chào tôi kìa, trái tim tôi như phát rồ lên rồi!"

Lý Trình nhìn thấy không thích hợp, "Sảng Sảng cậu ngủ đến ngu luôn rồi à, người ta đang vẫy Hứa Lê đấy!"

"Mẹ ôi —— Lê Lê cậu thật thâm tàng bất lộ, đợi lúc nào dẫn tới để bọn tôi gặp mặt cho biết! Chúng tôi nhất định không giật người yêu đâu!"

Thời gian Hứa Lê ở phòng ngủ không nhiều, hai người bạn cùng phòng tuy không cùng khoa nhưng đều rất tốt tính, chỉ có điều vô cùng ồn ào náo nhiệt, trong khi hai người kia nhảy tưng tưng ầm ĩ, Hứa Lê ôm đồ vội vàng chuồn mất.

Dưới lầu, Lục Gia Hành giúp cô cầm đồ, nhìn cô cứ cúi đầu mãi, "Làm sao vậy?"

Hứa Lê lên xe mới thở phào một hơi thật dài, nói: "Vừa nãy có nhiều người nhìn lắm đấy."

Lục Gia Hành nhướng mày, "Anh bị ghét bỏ đấy à?"

"Không phải......" Hứa Lê muốn giải thích, Lục Gia Hành khẽ vỗ lên tay cô, "Được rồi, là anh không suy xét chu toàn, lần sau nếu tới đón em sẽ chờ ở xa một chút."

Còn có lần sau......

Cuối tháng mười, lá cây bắt đầu rào rạt rụng xuống, lốp xe cán lên mặt lá khô vang tiếng giòn tan.

Hứa Lê nhìn mình trong kính chiếu hậu, nói: "Lục tiên sinh, anh dừng xe được không?"

Lục Gia Hành nhìn cô.

"Tôi muốn mua kem que." Tối nay Lục Gia Hành nói muốn đưa cô đi gặp mấy bằng hữu, nhưng cô không muốn cứ để như vậy mà gặp người.

Lục Gia Hành đánh tay lái đậu xe vào lề đường bên phải, tháo đai an toàn liền bước xuống.

Hứa Lê nghi hoặc hỏi: "Anh định đi đâu?"

Lục Gia Hành không chút để ý mở cửa xe, "Nha đầu, không phải em muốn ăn kem que sao, vậy ngồi yên ở đây đừng nhúc nhích."

Cửa hàng tiện lợi trong trường, trước quầy thu ngân xếp hàng rất dài, Lục Gia Hành đứng trong đám người, áo sơ mi trắng đến mức như thể sắp phản chiếu được ánh sáng.

Hứa Lê xoa cái mũi ngồi yên ở đó.

Một lát sau, anh cầm kem hộp về, Hứa Lê hỏi: "Vỏ của cây kem đâu?"

Lục Gia Hành thắt đai an toàn, "Ném rồi, em còn định ăn luôn vỏ à?"

Hứa Lê nhịn không được mà bật cười, "Tôi dùng để chườm cằm, anh ném rồi tôi làm thế nào bây giờ."

Vừa rồi vội vàng lên xe, Lục Gia Hành lúc này mới để ý tới cô, "Cằm bị sao vậy?"

Hứa Lê phồng má giả vờ như thật nói: "Bị người ta đánh."

Lục Gia Hành híp mắt, trầm giọng hỏi: "Vậy em có đánh lại không?"

Hứa Lê lắc đầu.

Lục Gia Hành không nói gì chỉ nhẹ nhàng xoa cho cô, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu em là em trai anh, anh sẽ dạy em đánh lại thế nào."

Hứa Lê nghiêng đầu, "Nếu là em gái thì sao?"

Lục Gia Hành rũ mắt liếc cô, Hứa Lê cười cười, "Tôi bị quệt phải lúc lên lầu thôi." Cô cúi đầu cắn một miếng kem nhỏ, giơ lên, " Anh ăn không?"

Lục Gia Hành xoa đầu cô cười, "Đúng là đồ trẻ con, đừng dùng mấy thứ linh tinh này, lát nữa đến nơi để anh tìm đá lạnh cho em."

Hứa Lê nhăn mặt, "Tôi xấu như vậy, làm sao gặp người khác được đây."

Sau khai giảng, vườn trường lại náo nhiệt hẳn lên, sinh viên tốp năm tốp ba tập hợp thành một đám đi trên đường, Lục Gia Hành đã rời khỏi trường học từ lâu, không còn quá nhiều cảm xúc cũng đột nhiên cảm thấy không khí rất nhẹ nhàng.

Anh nhanh chóng liếc mắt sang bên cạnh một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, "Không xấu, một chút cũng không xấu."

Cánh tay Lục Gia Hành không để lộ ra, ban ngày anh có hoạt động quan trọng phải tham dự nên đã mạnh mẽ tháo hết băng gạc, trên cánh tay còn quấn băng dán, mặc quần áo vào thì nhìn không thấy.

Anh lái xe rất chậm, lúc tới nơi thì màn đêm đã buông xuống.

Lý Trị khai trương quán bar, Lục Gia Hành dẫn Hứa Lê vừa bước vào phòng, Lý Trị liền gào lên.

"Lục tổng, lần thứ hai rồi nhá, anh cứ ậm ừ hết lần này đến lần khác đi, người thì cũng đã mang ra ngoài mấy lần rồi, còn giả vờ chính nhân quân tử gì chứ!"

Chuyện Lục Gia Hành bị thương không tiết lộ ra bên ngoài, Lý Trị không biết định lao lên chạm vào anh, Hứa Lê theo bản năng đứng chắn.

Ánh mắt Lý Trị bất mãn, "Em gái, không cần phải che chở như vậy đâu."

Lục Gia Hành ôm vai Hứa Lê một chút liền buông ra, nói: "Đừng để ý đến cậu ta."

Lý Trị hừ một tiếng, "Được lắm! Có em gái rồi cậu cứ kiêu ngạo đi!"

Hôm nay tới đây đều là những bằng hữu cùng chơi xe, quan hệ rất gần gũi, đối bọn họ Lục Gia Hành không dấu diếm cảm xúc như vậy, tuy rằng chưa nói bất cứ điều gì, nhưng hôm nay ý anh rất rõ ràng là muốn đem Hứa Lê chính thức giới thiệu với mọi người.

Mặc kệ là quan hệ gì, đây là người của anh.

Các bằng hữu theo đó chào hỏi, Hứa Lê liền ngoan ngoãn ngồi một bên, mấy cô gái đều rất phóng khoáng, cầm mâm đựng trái cây vừa ăn vừa nói chuyện với cô.

"Tìm gì à?" Bằng hữu hỏi.

"Có đá với khăn lông không?"

"Khăn lông?"

Lục Gia Hành hất cằm, "Đi đường không cẩn thận bị va vào cằm, tôi lấy cho cô ấy chườm qua một chút."

Người bạn kia nhanh chóng tìm đồ đến cho anh, "Trời đất ơi, Lục tổng biết đau lòng người khác rồi kìa."

Lục Gia Hành không giải thích, mặt mày thấp thoáng ý cười.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, "Ngại quá tôi tới muộn!" Giọng Cố Hân kiều mị, người vừa bước vào đã nhìn thấy Lục Gia Hành, nụ cười càng trở nên diễm lệ hơn, "Gia Hành cũng tới đây à, em còn tưởng rằng anh không tới đấy."

Lý Trị biết cô ta lại định xông lên quấn lấy Lục Gia Hành bèn lao ra nghênh đón, "Em có gặp lão Chu ngoài kia không, muộn vậy rồi mà sao anh ta còn chưa tới?"

"Không gặp, anh cứ chắn đường tôi làm gì, ở địa bàn của mình thì ghê gớm quá đấy." Cố Hân oán trách đẩy anh ta ra, "Tôi muốn nói chuyện với Gia Hành."

Ngay lúc đó, Cố Hân nhìn thấy Hứa Lê đang ngồi trên sô pha, nụ cười trên mặt phai nhạt dần thay thế bằng ánh mắt sắc lạnh.

Trước kia nhóm bọn họ thỉnh thoảng sẽ tụ họp với nhau, nếu tới mấy nới như quán bar thế này, Lục Gia Hành hầu như đều không đi, dù có tới cũng không hào hứng lắm.

Hôm nay không chỉ tới mà còn mang theo Hứa Lê.

Cố Hân cứ qua đó trước, "Em gái nhỏ cũng tới à." Cô ta cầm nĩa cúi đầu lấy một miếng từ mâm đựng trái cây nho nhỏ trong tay Hứa Lê, tóc dài che khuất khuôn mặt, hạ giọng nói, "Thật đúng mặt hàng nào cũng có thể tới."

Quá trình đó xảy ra chỉ trong giây lát, cô ta liền đứng lên, xoay người chào hỏi người khác, vô cùng thành thạo tự nhiên.

Hứa Lê ôm mâm, hơi ngây người ra.

Lục Gia Hành cầm bọc đá đã được gói kĩ lại, "Đắp qua một chút, nếu em không thích thì ngồi một lát rồi chúng ta đi."

"Hả?" Hứa Lê đang ngớ người bỗng hoàn hồn, "Lục tiên sinh......"

"Sao vậy?"

Tay cô nắm lấy chiếc mâm thật chặt, bỗng nhiên nổi lên ý niệm: "Cái này đắp thế nào vậy?"

Lục Gia Hành cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ chườm đá lên ở cằm, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Như thế này."

Hứa Lê lỡ chạm nhẹ vào cánh tay bị thương của anh.

Lục Gia Hành khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn cô, "Đừng nhúc nhích, không tốt đâu."

Ngay lúc đó Hứa Lê đồng thời quay đầu lại, tư thế hai người gần sát vào nhau, môi cô khẽ cọ qua vành tai Lục Gia Hành, ấm nóng như là thổi khí.

"Không phải bảo em đừng chạm vào tai anh còn gì." Lục Gia Hành nhíu mày, tầm mắt hai người giao nhau, Hứa Lê nhẹ giọng nói, "Xin lỗi tôi quên mất."

Cô không hề quên, anh đã từng nói, tai anh rất mẫn cảm.

Nhớ rất rành mạch.

Dưới ánh sáng lờ mờ kiều diễm, đôi mắt Hứa Lê ướt đẫm nhìn người đàn ông trước mặt, cô không có gì nắm chắc, chỉ là muốn thử xem.

Cô vén tóc ra sau vành tai, đôi khuyên hình cánh hoa lấp lánh như ẩn như hiện.

Hứa Lê chỉ vào vành tai, "Nếu không anh cũng chạm vào một chút đi, coi như chúng ta huề nhau."

Người trong phòng ai ai cũng nhìn thấy động tĩnh của hai người, Lý Trị vừa muốn đi tới liền nhìn thấy Lục Gia Hành một tay đỡ lấy cổ Hứa Lê, nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô.

"Đây là tình huống gì thế! Tiệc còn chưa nóng mà sao Lục Gia Hành cậu đã xuống tay rồi!"

Một cô gái đứng gần đó còn ôm miệng, "Ôi! Tâm hồn thiếu nữ của tôi!"

Hứa Lê nín thở tập trung suy nghĩ, còn chưa kịp nhận ra cảm giác rung động da thịt vừa nãy, ánh mắt cô nhìn về phía sau —— sắc mặt Cố Hân tối sầm, kéo cửa bỏ đi không thèm quay đầu lại.

- ----Tác giả có lời muốn nói: Gõ lên bảng, đã nói Tiểu Lê Tử không vừa đâu mà.