*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Shiba
Chưa đến nửa tiếng sau, người muốn cho cút vẫn tới, Văn Triệt bên trong còn mặc trang phục diễn, bên ngoài bọc một chiếc áo khoác dài chống nắng.
Lục Gia Hành tưởng là phục vụ phòng khách sạn, vừa mở cửa đã đóng sầm lại, một cánh tay của Văn Triệt bị kẹt vào khe cửa, ra sức vẫy vào trong, "Gãy! Này, này! Gãy thật đấy! Tiểu Lê Tử cứu mạng!"
Hứa Lê chạy tới nắm lấy eo Lục Gia Hành, "Lục tiên sinh."
"Sao em lại chạm vào eo tôi." Lục Gia Hành đẩy Hứa Lê sang một bên, sau đó mới thu lực trên tay lại. Văn Triệt theo quán tính ngã vào phòng, bổ nhào vào lòng Lục Gia Hành.
"Bao nhiêu người muốn ôm tôi cũng không được, sao anh lại trưng vẻ mặt ghét bỏ đó chứ, hưởng thụ chút đi được không." Văn Triệt cả người đẫm mồ hôi, áo ngoài ướt sũng, không thèm cởi ra mà đã xông thẳng đến trước mặt Hứa Lê, "Mau để tôi nhìn thử xem, tên sắc lưu manh kia có bắt nạt em không!"
Lục Gia Hành túm cổ áo cậu lôi ra sau, "Cách xa cô ấy ra."
Hứa Lê nhíu mày, lui một bước rất nhỏ về phía sau, không phải cô sợ mà là tạo hình của Văn Triệt thật sự quá mức không bình thường. Thời tiết oi bức như thế này, cậu ta vẫn quấn chặt cả trong lẫn ngoài, trên mặt còn đeo khẩu trang lớn màu đen, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm.
Tháo được khẩu trang ra, dường như cậu ta còn chưa tẩy trang luôn.
Lục Gia Hành chỉ vào đầu cậu, "Sao lại thế này?"
"Đóng phim." Văn Triệt cởi áo khoác ngoài, khi nói chuyện tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Hứa Lê, "Cô ấy có bị gì không?"
Lục Gia Hành ngả người lên sô pha, một tay khoanh trước ngực, tay kia bóp ấn đường*(điểm giữa hai lông mày, mi tâm), trầm giọng, "Không sao cả, chỉ mới xem qua rồi vội vã tới đây."
Dường như Văn Triệt đang không nghe, cậu ta muốn cởi đồ diễn bên trong nhưng khi nhìn sang Hứa Lê, đành mím môi, chịu đựng cơn nóng không dám nhúc nhích.
"Tôi cũng nghe nói rồi, cái lão sắc quỷ Viên hèn hạ kia bắt chẹt cô phải không, lúc đấy tôi không có mặt nếu không đã lột da hắn ra rồi!" Bữa cơm tối hôm qua, ở đó có không ít người, Hứa Lê còn đưa tấm thẻ phòng kia ra, nhất định những người bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ. Đều là những kẻ lão luyện có lợi ích tương giao, thấy chuyện đã quen mắt nên cũng không lấy làm lạ, lúc ấy không ai mở lời nói câu nào, nhưng khi vừa nghe thấy có tiếng gió biến, lại hận không thể đem nước tới dập lửa đã tắt.
Bộ phim này Văn Triệt đóng chính hợp tác cùng với Thịnh Thế, nghe được tin bát quái liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Chiêu, sản nghiệp dưới trướng Đông Thượng ở Hoành Điếm có khách sạn này, lấy sự hiểu biết về quy cách ăn ở ngủ nghỉ của Thái Tử gia, cậu ta động não chút là có thể tìm được.
Có người vẫn luôn lải nhải không ngừng, Hứa Lê thấy mồ hôi cậu ta tuôn rơi như cơn mưa mùa hạ, đưa giấy qua, "Lau trước đi đã."
Văn Triệt cuối cùng cũng im miệng, giơ hai tay ra, cũng không biết là do nóng, hay vì điều gì mà mặt mày đỏ ửng ngửa người ra phía trước chờ đợi.
Lục Gia Hành sải bước tới, trực tiếp ném cả bịch giấy vào lòng cậu ta, "Muốn lau thì tự mình lau đi, quen được hầu hạ rồi à?"
Văn Triệt bĩu môi, "Keo kiệt."
Lục Gia Hành quăng ánh mắt hình viên đạn qua, "Cậu cứ như vậy tới đây, không sợ bị người ta chụp được hả?"
"Không đâu, tầng này của anh người bình thường không lên được." Quả thật là thấy người không có chuyện gì, nhưng sự căm phẫn trong lòng thật sự khó mà dằn nổi, cậu cầm khăn giấy tự quạt cho mình, mũ bảo hiểm cũng muốn lệch sang một bên.
Lục Gia Hành hất cằm, Hứa Lê ngoan ngoãn bưng lấy cháo trên bàn tiếp tục ăn.
"Chậc chậc chậc, anh đang nuôi con gái đấy à, quản nhiều như vậy làm gì!" Văn Triệt như bắt được thóp người ta, câu được câu không dùng lời nói để bắt chẹt tạo niềm vui.
Chốc chốc lại chạy đến bên cạnh Hứa Lê nhìn cô ăn cơm, hỏi đông hỏi tây.
Lục Gia Hành bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Không phải quay phim đua xe, cậu mang mũ bảo hiểm làm gì?"
"Á? Này, tôi đây đang đóng phim xuyên không, Hoàng Thượng xuyên qua thành tay đua, có phải rất cẩu huyết hay không?" Văn Triệt lấy tay chống cằm nhìn anh, "Anh Gia Hành, kịch bản này còn có thứ cẩu huyết hơn nữa kìa, tôi đóng vai nam chính xuyên không, trước đó là một tên tra nam, có cô vợ nhỏ thanh mai lại không thích, sau khi kết hôn nam chính ngược thân ngược tâm nàng, biếm thành nha hoàn làm ấm giường, lạnh nhạt bỏ mặc sang một bên, sau này nha hoàn kia bị đụng vào đầu cái gì cũng đều không nhớ, lúc tỉnh lại hỏi nam chính nàng là ai. Nam chính nổi lòng muốn đùa giỡn, nói nàng chính là sủng phi mình yêu thương nhất, giữ ở trong cung cưng chiều suốt một thời gian dài, sủng đến mức ngay cả bản thân hắn cũng tưởng sự thật, anh đoán thử xem kết cục sau đó thế nào?"
Mặt Lục Gia Hành đã lạnh đến dọa người, Văn Triệt ngả ngớn ngoái đầu, "Anh không đoán, vậy thì Tiểu Lê Tử đoán thử xem."
Hứa Lê cả ngày hôm qua chưa hề chợt mắt, chịu đựng đến bây giờ đầu óc đều biến thành gỗ cây, căn bản là không nghe được chữ nào, nuốt ngụm cháo trong miệng xuống, mờ mịt ngẩng đầu, "Hả?"
Cô cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Gia Hành đã xách Văn Triệt đi ra ngoài.
"Đã nhiều lần rồi đấy, có phải cậu cho rằng tôi là miếng đậu hủ? Khiêu khích cái gì hả?" Lục Gia Hành túm cậu ta lôi ra ngoài cầu thang thoát hiểm, đè giọng xuống tức tối hỏi.
Văn Triệt lui về phía sau vài bước, đứng ở vị trí cửa sổ, gió từ cánh cửa được mở rộng thổi vào, rốt cuộc cũng làm cậu mát mẻ đôi chút.
Vừa nãy chẳng có việc gì lại chế giễu anh nhưng giọng cậu vẫn như bình thường, lại không chút yếu thế nào, "Anh Gia Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi làm sao, bớt nói chuyện kiểu âm dương quái khí đó với tôi đi."
"A." Văn Triệt cười lạnh, "Tiểu nha đầu kia không nhớ chuyện gì, anh liền muốn đùa giỡn cô ấy có phải không? Giả bộ thành người chồng hợp pháp giống hệt như thật, liệu cô ấy có biết lúc trước hai người đã ký hiệp ước hôn nhân không? Biết anh bắt cô ấy cả đời này đều phải coi anh như anh trai không?"
Lục Gia Hành rũ hai tay xuống bên thân người, sửng sốt một lát mới nói: "Làm sao cậu biết được?"
Lúc hai người cùng kí hiệp ước hôn nhân không bị rành buộc bởi pháp luật kia, vốn không có người thứ ba có mặt, anh cũng không nhắc tới với bất luận kẻ nào.
"Chỉ là trùng hợp thấy thôi." Văn Triệt tựa như đang hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó, cậu về nhà cũ thăm bà nội, trên đường bị fan cuồng theo dõi phát hiện ra. Nhà cũ có tường vây bốn phía, lại gắn thêm hệ thống cảnh báo, sau đó cậu bước vào vốn chỉ muốn nhìn xem thử fan cuồng đã đi chưa, vừa đến ven tường liền nhìn thấy Hứa Lê tới tìm Lục Gia Hành, hai người đang nói chuyện ở sau vườn.
—— "Hãy coi tôi như anh trai nhà hàng xóm, Hứa Lê cô nhớ kĩ, trước đây tôi là anh trai cô, hiện tại là thế, sau này càng vậy."
—— "Được, anh Gia Hành."
Đoạn đối thoại đó, cậu ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là hai câu này.
Ngày đó Hứa Lê mặc một bộ váy liền áo màu trắng, tóc xoã trên vai, buộc kiểu nửa đầu, ở phía sau thắt bằng một sợi đây đính viên đá nhỏ, bên cạnh còn cài chiếc kẹp nhỏ màu vàng nhạt.
Từ nhỏ cậu ta đã biết trêu ghẹo con gái, sau lại ở trong giới giải trí hỗn loạn, chút tâm tư này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, tiểu nha đầu nhìn qua tưởng tới "đàm phán", thật ra là trang điểm tỉ mỉ tới gặp người trong lòng.
Biết rõ là đường cùng ngõ cụt, lại ôm một tia hi vọng muốn giãy giụa cuối cùng.
Đáng tiếc lại bị Lục Gia Hành nghiền nát.
Văn Triệt chỉ sống một thời gian ngắn ở Lục gia, không lâu sau lại đi Hàn Quốc, cậu ta chưa từng gặp Hứa Lê, cũng chưa từng nghe Lục Gia Hành nhắc tới, ngày hôm đó là lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Ban đầu vốn chỉ là định núp xem trộm một màn kịch hay, nhưng Văn Triệt lại quá xem nhẹ mức độ điên cuồng của đám fan kia, bọn họ vì chụp lén cậu mà chụp nhầm luôn cảnh tượng giữa Lục Gia Hành và Hứa Lê.
Dù sao cũng là người nhà, Văn Triệt lúc ấy sợ bọn họ tung bậy bạ lên mạng, mới đi ra ngoài hỏi muốn video của mấy cô gái đó, vì chuyện này còn bị hai fan cuồng lấy một cái hôn trao đổi.
Video cậu vẫn lưu giữ, không hề nhắc qua một chữ với bất cứ ai, cuối cùng ngay cả bản thân cũng đã quên.
Nào biết Hứa Lê sau này lại bị mất trí nhớ, mới đem chuyện này lật lại.
Trong lối thoát hiểm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hai người đàn ông mải miết theo đuổi tâm tư của riêng mình, ai cũng không lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Văn Triệt mở miệng trước, "Anh Gia Hành, anh thật sự không muốn biết trong phim sau khi nữ chính khôi phục ký ức sẽ thế nào sao?"
Lục Gia Hành dựa người vào tường, đầu ngửa ra sau, ánh nhìn có phần suy sụp, anh nói: "Tôi không muốn biết."
"Anh không muốn để nữ chính khôi phục ký ức đúng không." Văn Triệt cười.
Tiếng đèn vụt tắt, chỉ có ánh sao bên ngoài chiếu vào.
Sau một lúc lâu, Lục Gia Hành bật cười, nụ cười này, tràn đầy sự bất lực.
Anh nói: "Cậu quay thứ phim rác rưởc gì vậy."
"Kịch bản xuyên không." Văn Triệt cúi đầu gãi vào lòng bàn tay, giá trị nhan sắc của cậu ta ở giới giải trí tuyệt đối đạt tới sự chuẩn mực, có thể thanh tú, cũng có thể quyến rũ, nhưng lúc này chỉ còn lại sự cô đơn, cậu nói, "Đây đều là chuyện tôi nói bừa thôi, biên kịch nào dám viết ngược như vậy, vé không bán nổi."
Văn Triệt tự cởi mũ bảo hiểm ra, nhe răng trợn mắt kéo xuống, đầu tóc vốn ướt đẫm, chợt bị vuốt ngược lên đỉnh đầu.
Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, "Anh Gia Hành, lúc nào anh cũng là tiêu điểm chúng tinh phủng nguyệt*(Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, chú ý), cho nên anh hẳn là không biết cảm giác bị người khác bỏ rơi như thế nào, tôi biết, cho nên mới thấy xót thương cho cô ấy."
Câu kế tiếp nói không nổi nữa, Văn Triệt quay mặt đi.
Gió thổi lên mồ hôi thấm đẫm cơ thể, lạnh thấu tâm can.
Không biết qua bao lâu, bàn tay ấm áp chạm lên đỉnh đầu, Lục Gia Hành nhẹ nhàng xoa mái tóc tán loạn của cậu, "Trở về ngoan ngoãn đóng phim, ít gây chuyện đi."
Thân mình Văn Triệt cứng đờ, mấy máy môi không phát ra tiếng.
Lục Gia Hành đã thu tay, "Cô ấy mất trí nhớ, là người bệnh, mà người bệnh thì không thể chịu sự kích thích, A Triệt, quay lại nhìn anh trai được không."
Anh trai......
Văn Triệt máy móc xoay người, không thể tin nổi đến mức đồng tử cũng mở to.
Bao nhiêu năm nay, Lục Gia Hành chưa từng nói hai chữ kia trước mặt cậu.
Lục Gia Hành lấy một tay đè xuống bờ vai cậu, bóp một cái, "Hả?"
Hai cặp mắt đen nhánh đối diện nhau, Lục Gia Hành nhíu mày, hai giây sau, Văn Triệt gật đầu.
"Mang khẩu trang lên rồi đi đi, đừng để bị chụp trúng." Lục Gia Hành định đi thì bị giữ chặt.
"Đúng rồi anh Gia Hành, anh quen Kiều Tinh Thần sao?"
Lục Gia Hành cứng đờ người.
"Không quen sao, hắn nói có quen anh, còn nói là bạn chí cốt." Văn Triệt đi theo phía sau, "Có quan hệ khá tốt với nhà sản xuất, tới thăm ban, thấy em liền nói là quen biết anh, hình như mới từ Anh trở về, anh thật sự không biết?"
Hoành Điếm một năm bốn mùa đều rất náo nhiệt, đoàn phim nhiều không đếm được cùng du khách rộn ràng nhốn nháo, có biết bao nhiêu câu chuyện đã diễn ra ở đây.
Lục Gia Hành xoa trán đi đằng trước, vô cảm nói: "Ừ, có quen."
*****
Hôm sau dậy sớm, Lục Gia Hành mang Hứa Lê lên đường trở về, anh bỏ hết công việc để tới đây.
Sáng ngày hôm qua còn vỗ bàn tuyên bố mình tuyệt đối sẽ không tới Hàng Châu, giữa trưa đã mua vé máy bay, bên phía công ty sau khi biết về hành động vả mặt này của anh đều cảm thấy một lời khó nói hết.
Dẫu sao cũng đã tới rồi, anh quyết định tiện đường đi Hàng Châu xử lý hết đống rắc rối kia luôn, Tần Chiêu lái xe, thấy hai người bọn họ cũng không hỏi nhiều, chỉ đem di động mới đưa cho Hứa Lê, "Lục tổng dặn tôi mua cho cô."
Hứa Lê cau mày, nhận lấy nói: "Cảm ơn, lúc về tôi sẽ trả lại tiền cho ngài."
Lục Gia Hành không hé răng, Tần Chiêu thấy bầu không khí hơi ngột ngạt xấu hổ, cười ha hả nói: "Không có việc gì, bây giờ cô mới làm hư một cái, Lục tổng trong tháng này còn đập vỡ hai cái cơ mà."
"Hả?"
"Ha ha, không có, không có gì." Tần Chiêu cảm nhận được ánh mắt ác liệt ở hàng ghế sau, lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Tối hôm qua hai người tách ra ngủ riêng, nhưng dù sao cũng trong một căn phòng nhỏ, từ lúc rời giường sáng nay tới giờ khuôn mặt Hứa Lê đỏ ửng mãi không tan.
Lục Gia Hành cũng không ngủ ngon giấc, một đêm gặp ác mộng, tới tận lúc lên xe mới ổn định lại cảm xúc, tới nơi anh xuống xe, nói với Hứa Lê: "Bạn học của em đang ở đâu?"
Hứa Lê hạ cửa kính xe xuống, lộ ra chiếc đầu nhỏ, "Như gia."
"Được, Tần trợ lý đưa em đi lấy hành lý, sau đó quay lại đây đi theo tôi, chiều nay chúng ta lên đường trở về."
"Từ từ, từ từ đã!" Hứa Lê nóng nảy, "Tôi đi với ngài?"
Lục Gia Hành nâng cằm cô, "Em nói xem?"
"Không phải, tôi...... Tôi còn chưa được đi xem Tây Hồ*, còn có Lôi Phong Tháp*, còn chưa thấy Pháp Hải*(Pháp Hải đại sư trong Bạch Xà truyện) nữa."
Tây Hồ-Hàng Châu
Lôi Phong Tháp (Là một ngôi chùa năm tầng hình bát giác nằm ở bờ nam Tây Hồ, nơi Bạch Xà bị nhốt trong truyền thuyết "Bạch xà truyện")
Hứa Lê sốt ruột nói năng lộn xộn, cằm nằm trong lòng bàn tay anh cọ tới cọ lui, ngứa ngáy tới tận lồng ngực, Lục Gia Hành nén cười, "Em không gặp được Pháp Hải đâu."
Hứa Lê hơi bĩu môi, Lục Gia Hành đưa mắt nhìn trời, thở dài, "Ngoan một chút, tôi làm xong việc rồi đưa em đi, Tần Chiêu, lái xe đi, đừng để cô ấy chạy lung tung."
......
Sau khi tiễn bọn họ, Lục Gia Hành đi theo lão Tào kiểm tra nhà xưởng, xác thật phát hiện rất nhiều vấn đề.
Sườn xám của họ không áp dụng kỹ thuật in hoa bình thường, tuy vẫn dùng tơ lụa thuần sắc chế thành trang phục trước, sau đó mới để nghệ thuật gia vẽ hoa văn ở bên trên, mỗi một bộ tốn chi phí rất cao, nhưng hiệu quả cũng thật kinh diễm.
Nhưng vẽ trên quần áo lại khác với vẽ tranh thông thường, cần có khả năng giặt rửa nhiều lần, trước mắt chọn sử dùng thuốc màu vẽ là Propylene, chỉ có điều Propylene trong quá trình là ủi sẽ sinh ra mùi khó ngửi.
Tuy rằng lão Tào cho người thông qua quy trình xử lý phức tạp có thể tránh được mùi hương này, nhưng khi mua về nếu khách hàng tự mình ủi vẫn không thể tránh khỏi.
Lục Gia Hành vẫn luôn cho rằng dù thứ quần áo đỏng đảnh khó chiều đến mức nào, cũng nên giúp cho người mặc thoải mái mới là điều quan trọng nhất, nếu mua về mà còn phải hầu hạ như tổ tông thì thật là đi ngược lại với đạo lý bình thường.
Chân không rời đất vộn vàng cả buổi, vấn đề cốt lõi nhất vẫn không thể giải quyết được.
Đang bàn chuyện, di động anh vang lên, là Cố Hân gọi tới, nói là đứng chờ ở bên ngoài.
Cố Hân thấy anh ra, cười đến kiều mị, cô ta trang điểm ăn mặc tinh xảo, đẹp đến mức không hề có chỗ sơ hở nào, "Cạnh đây có một quán cà phê, tới đó ngồi một lát đi."
Lục Gia Hành không có ý định nhúc nhích, "Nói ở đây luôn đi, tôi còn việc vẫn chưa xử lý xong."
Cố Hân nghe người bên Thịnh Thế báo lại chuyện ngày hôm qua nên mới đuổi tới đây, tâm tư của cô ta đối với Lục Gia Hành, người trong công ty nhà mình ai mà không biết.
"Em thấy mắt anh thâm đen hết cả rồi, không ngủ đủ giấc có đúng không." Cố Hân muốn chạm vào anh, lại bị Lục Gia Hành tránh né, anh thấy hơi phiền nói, "Có việc gì sao?"
Cố Hân trên đường tới đây đã cảnh cáo bản thân vô số lần, dù thế nào cũng không được đề cập đến Hứa Lê trước mặt anh, đàn ông chỉ là ham mê cảm giác mới mẻ, nếu xét toàn diện thì cô ta có vẻ không rộng lượng, chỉ là thái độ của Lục Gia Hành khiến cho trong lòng cô không biết là tư vị gì.
Lục Gia Hành tính tình lãnh đạm, khi còn ở Anh quan hệ giữa hai người cũng tạm ổn, thứ tình cảm này dựa trên những tháng ngày tích lũy, tiểu nha đầu kia tính là gì chứ.
Cố Hân hỏi: "Anh có chuyện gì vậy?"
"Bận quá, một đống việc." Lục Gia Hành vốn không muốn tới chỗ khác.
Đàn ông đã nói vội, có thật cũng có giả, Cố Hân cũng phân biệt được đây chỉ là lời đáp qua loa lấy lệ, cảm xúc kìm nén mãi cũng bùng phát, "Vì chuyện ngày hôm qua nên anh tức giận sao, chuyện đó em cũng đã biết, Viên Tứ Kiếm thích tìm mấy cô gái trẻ, nhưng đều là người trưởng thành cả rồi, cô ta tới đó thì phải biết mình sẽ đối mặt với điều gì chứ."
Lục Gia Hành đang phiền muộn, sau khi nghe xong cũng lười vòng vo với cô ta, trực tiếp hỏi: "Viên Tứ Kiếm kia các người định xử lý thế nào?"
"Cái gì mà xử lý thế nào, Gia Hành, anh cũng 28 rồi, không còn là mao đầu tiểu tử*( chàng trai trẻ bồng bột thiếu kinh nghiệm) nữa, ăn một bữa cơm ngươi tình ta nguyện thì phải xử lý như thế nào? Một cô gái trẻ lại dám đi theo người ta tới bữa tiệc như thế, anh cảm thấy cô ta đơn thuần sao? Loại con gái này em thấy nhiều rồi, thừa dịp có chút tư sắc liền muốn nằm ngửa để kiếm tiền."
Lục Gia Hành rũ mắt nhìn cô ta.
Cố Hân thấy sự khinh miệt trong ánh mắt anh, mềm giọng khuyên nhủ, "Gia Hành, em chỉ vì muốn tốt cho anh nên mới nói thôi." Cô ta có ý đồ dùng ích lợi để nhắc nhở, ràng buộc anh, "Phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất, loại con gái này chuyên đi ăn tươi nuốt sống những người có quyền có thế. Em sẽ không lừa gạt anh, công ty hai nhà chúng ta đang định hợp tác, từ góc độ đối tác làm ăn, em cũng hy vọng ——"
"Cố Hân." Lục Gia Hành cắt ngang, giọng điệu rất dửng dưng, nhưng lạnh thấu từng từ từng chữ, "Từ giờ trở đi, Đông Thượng sẽ không có có bất cứ dự án hợp tác nào với Thịnh Thế nữa."
Anh nói xong không hề lưu luyến xoay người bỏ đi.
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Cố Hân kịp phản ứng liền xông tới kéo anh lại, "Gia Hành, anh điên rồi."
Lục Gia Hành gạt tay cô ta ra.
Cố Hân mang một đôi giày cao gót, lần đầu tiên cảm thấy ngay cả đứng cũng không vững, thậm chí cô ta còn chưa nói đến chủ đề chính, Lục Gia Hành đã trở mặt.
Cô ta đứng yên tại chỗ thật lâu, lâu đến mức từng kỉ niệm khi còn ở Anh giống như một bộ phim điện ảnh xuất hiện trong đầu.
Trước khi bỏ đi, Cố Hân gửi một tin nhắn cho Lục Gia Hành: 【 Anh Tinh Thần đã trở lại, anh ấy nói muốn gặp anh. 】
- -----Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Lê: Muốn gặp Pháp Hải.
Chuyện cũ năm xưa, từng màn được vạch trần.
Lục tổng, cô ấy ngay cả Pháp Hải cũng đều nhớ rõ, vậy thì tới khi nhớ ra anh còn xa ư?
Nói về, Văn Triệt kể câu chuyện cổ đại kia, mọi người cảm thấy sao?
# Hứa nương tử và Lục quan nhân muốn đi du ngoạn Tây Hồ#