*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Shiba
Thanh kiếm sắc bén một khi đã ra khỏi vỏ, nào có nói muốn thu liền thu.
Lục Gia Hành thấy rõ người bên ngoài, hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Lãng đang theo sát sau tiến vào, liếc mắt một cái, đè nặng giọng: "Mang cô ấy ra ngoài."
Vừa rồi anh nhận được điện thoại đã dặn bọn họ ở dưới lầu chờ, Ngô Lãng đợi nửa ngày mà không thấy người xuống dưới, gọi điện thoại cũng không ai nhận, lấy tính tình của cậu ta, nhanh chóng đi lên xem, ai ngờ lại để Hứa Lê bắt gặp cảnh này.
Lục Gia Hành nói lại một lần nữa, "Đi ra ngoài, đừng để cô ấy thấy."
Nhìn dáng vẻ này hôm nay chắc hẳn là muốn mang người ra trừng trị rồi.
Trong mắt Hứa Lê mờ mịt lại kinh ngạc, bị dẫn đi ra ngoài vài bước, đột nhiên chạy vào trong, động tác của cô quá đột ngột, ai cũng chưa kịp ngăn lại.
Cô ôm lấy eo Lục Gia Hành từ phía sau kéo ra, sợ tới mức môi tái nhợt, dưới tình thế cấp bách hô lên, "Lục, Lục Gia Hành."
Người đàn ông vốn mang biểu cảm âm lãnh trên mặt, ngược lại chuyển thành nghi hoặc.
Lục Gia Hành quay đầu, "Em gọi tôi là gì?"
Từ khi bị mất trí nhớ tới nay, cô không chịu gọi tên của anh.
Hứa Lê căn bản không ý thức được, gắt gao nắm chặt quần áo anh, nói: "Đừng đánh nhau nữa được không?"
Lục Gia Hành không phải người tùy ý nổi giận, nhưng một khi tức lên thì, giống như lúc tranh chấp với người trên hội nghị, mỗi lời thốt ra đều sắc bén đến mức có thể đâm chết người, Tần Chiêu thật sự rất sợ anh không khống chế được làm Hứa Lê bị thương, đưa mắt ra hiệu cho Ngô Lãng đi lên hoà giải.
Lý Nhàn cũng tới kéo, "Lục tổng xin bớt giận, Văn Triệt nhà chúng tôi chỉ là không biết ăn nói, nếu không lần trước bộ điện ảnh như ván đã đóng thuyền kia cũng sẽ không tuột khỏi tay!"
Những âm thanh lộn xộn xung quanh thật ra Lục Gia Hành một câu cũng nghe không vào, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hứa Lê, khí thế giương cung bạt kiếm bỗng nhiên liền căng không nổi nữa, nhẹ buông tay, Văn Triệt ngã người trên mặt đất.
Hứa Lê thở ra một hơi, đôi tay giữ anh lúc này mới buông lỏng, thấp giọng lầm bầm lầu bầu, "Hung dữ quá."
......
Một hồi sắp xếp dọn dẹp lại, thật vất vả mới yên ổn xuống, Lục Gia Hành ngồi trên ghế, thân mình hơi ngửa về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Tần Chiêu nói cho Hứa Lê đại khái ngọn nguồn sự tình, lại cùng Lý Nhàn thương lượng, "Chuyện này không thể kéo dài được, cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không chờ tới khi fans Văn Triệt phát cuồng tìm ra Hứa tiểu thư, như vậy thì khó xử lý."
Văn Triệt từ đầu vẫn luôn theo hình tượng tiểu thịt tươi, là bạn trai quốc dân, fans đại đa số đều lý trí, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ rất cực đoan. Có lần cậu ta đóng một bộ phim điện ảnh với nữ diễn viên cùng đoàn phim truyền ra tai tiếng, có fans thậm chí theo tới đoàn phim, trước mặt mọi người ném trứng gà lên cô diễn viên kia.
Hơn nữa Hứa Lê vẫn còn là học sinh, ngày thường không thể có một đống bảo tiêu trợ lý đi theo bên người, nếu như bị bới ra được, an toàn không nói, chỉ riêng những lời đồn đãi đó đã làm cô không chịu được rồi.
Lý Nhàn nói: "Để chúng tôi đăng bài giải thích đi, tôi viết xong sẽ dùng Weibo Văn Triệt up lên, nói là chuyện nhóm bạn bè lúc trước chỉ là đăng chơi thôi. Sau đó đoàn đội Weibo lại phát tán một chút, cũng tìm thêm luật sư thanh minh, cho thấy thái độ, nếu lại nghe thấy mấy lời đồn bậy, rải rác tin vịt, nhất định sẽ đem tố cáo ra pháp luật."
Weibo của Văn Triệt vẫn luôn do đoàn đội phụ trách, viết bản thảo thông cáo là thứ Lý Nhàn sở trường nhất, lời lẽ chính đáng cảm động lòng người, muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu, bảo đảm không câu nào trùng lặp.
Anh ta giúp Văn Triệt làm sáng tỏ các loại tai tiếng, cũng không phải lần một lần hai.
Tần Chiêu nói: "Lúc trước nếu làm như vậy thì được, nhưng hôm nay trên mạng mới ra phỏng đoán khác, fans có thể tin sao? Cứ coi như fans tin đi, vậy có thể bảo đảm fan cuồng của Văn Triệt có chịu để yên không?"
Lý Nhàn chần chờ.
Lục Gia Hành lúc này mới mở mắt ra, tay gõ nhịp lên mặt bàn, "Mở một cuộc họp báo kêu phóng viên tới, để cậu ta tự mình xác nhận tuyệt đối không có liên quan gì với người trên ảnh chụp, nếu không không được chết tử tế."
"Thế thì quá độc ác! Tôi thấy anh thật tình là muốn tôi thề độc!" Văn Triệt vẫn luôn nằm ngửa ở trên sô pha xoa miệng, cậu đứng dậy tựa người trên tay vịn, khóe miệng không còn chảy máu, nhưng miệng vết thương đã sưng đỏ lên, trong mắt mông lung sương mù, oán hận nhìn Hứa Lê đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu xem di động.
Lục Gia Hành cầm bút trong tay ném lên người cậu ta, "Bớt diễn ở đây đi."
Văn Triệt buồn bực ngồi trở lại, "Anh Gia Hành, rốt cuộc anh yêu thích ai vậy?"
Lục Gia Hành chỉ thấy cậu ta ăn nói lộn xộn, ánh mắt đều không muốn chia cho một chút, hất cằm, "Cứ làm như vậy đi, đăng bài trước rồi suy nghĩ đối sách ổn thoả, lần này nếu lại xảy ra vấn đề....," anh nhìn Lý Nhàn.
Bộ dạng Lý Nhàn trung thực nói: "Tôi sẽ rời đi."
"Không, cả hai người đều phải đi."
Văn Triệt không gợn sóng giang hai tay, "Tôi không sợ đâu."
Lý Nhàn bắt lấy cánh tay cậu, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Cậu, sợ, sợ!"
Văn Triệt có bao nhiêu bản lĩnh, so người khác anh ta càng hiểu rõ, tư chất không tồi nhưng tính tình quá tùy ý, ngày thường đắc tội không ít người. Tất cả mọi thứ bây giờ đều do công ty một tay nâng đỡ, nếu không có hậu đài này, chỉ dựa vào lưu lượng thì có thể kéo dài bao lâu.
Ngô Lãng bởi vì ba lại đang nằm viện nên mấy ngày nay Lục Gia Hành thường xuyên cho anh ta nghỉ, tin tức hơi lạc hậu nhưng cũng nghe hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Anh ta là người nghĩ sao nói vậy, cũng khó chịu vì đến mức này mà Văn Triệt vẫn mang bộ dạng bình thản không thèm để ý, xông lên chất vấn: "Văn Triệt, đang êm đẹp cậu chụp Tiểu Lê Tử làm gì, cậu nhìn xem bức ảnh này đi, người không biết còn tưởng rằng cậu đang sờ lỗ tai cô ấy đấy! Rốt cuộc lúc ấy cậu nghĩ cái gì vậy?"
Anh ta chỉ là chất vấn cho sướng mồm, nói xong tất cả mọi người đều im bặt, không tự giác nhìn về phía Lục Gia Hành.
Biểu cảm đối phương đã trở nên không tốt.
Quả thực là cái hay không nói, toàn nói cái dở!
Hứa Lê vừa rồi đang chơi di động, đại đa số mọi người đều dùng một tay khác với tư thế lướt điện thoại của cô, cô là một tay cầm, một tay thao tác trên màn hình, đặc biệt nhìn rất giống nghiên cứu thư tịch gì đó.
Lúc này không ai dám ngỗ nghịch Lục Gia Hành, đều chờ anh lên tiếng.
Tầm mắt Lục Gia Hành từ bên cửa sổ trở về, không có chút tức giận nào, tự nhiên nói câu "Trẻ nhỏ đều thích chơi di động sao." Lại nhìn mọi người, "Mọi người tiếp tục đi."
"Vậy đoàn đội của các người hiện tại suy nghĩ cho kĩ bản thảo, rồi tìm luật sư, tôi sẽ liên hệ bộ phận quan hệ xã hội chuẩn bị tốt đối sách, để ngừa kẻ xấu bẻ hướng dân mạng theo hướng bất lợi." Tần Chiêu nghĩ, hỏi Lục Gia Hành, "Lục tổng, lần này hot search cần dìm xuống nữa không?"
"Không cần, lại dìm thì giống như cố tình, dân mạng cũng không phải đồ ngốc."
Tần Chiêu cũng có ý này.
Lục Gia Hành nói: "Đợi cậu ta đăng bài giải thích xong, nhất định sẽ hot một thời gian, tôi nhớ công ty hình như có người mới muốn nâng đỡ phải không, bỏ tiền mua hot search cho lên đỉnh luôn đi."
Tần Chiêu thông suốt sáng tỏ, chỉ là như vậy sẽ hao tổn của cải rất lớn, anh nhìn Lục Gia Hành.
Đối phương đã sớm nghĩ tới, nói: "Tôi gánh vác, các người cứ làm đi."
Một đám người muốn làm to chuyện bắt đầu trở nên vội vàng, Hứa Lê đang đứng bên cửa sổ bỏ tay xuống, giống như học sinh trễ giờ học vội kêu, "Xin đợi một chút."
Tần Chiêu nói: "Hứa tiểu thư, để Ngô Lãng dẫn cô đi phòng nghỉ tạm trước, hôm nay chúng ta có khả năng sẽ bận rộn một chút."
Giọng Hứa Lê không lớn, giống như do phơi nắng mặt trời ngoài cửa sổ lâu, ngọt ngào mềm mại, "Mọi người phải dùng di động của Văn Triệt đăng bài lên à, ừm...... Có thể để cho tôi mượn được không."
Vừa rồi Lý Nhàn cảm thấy tiểu cô nương này rất xinh đẹp, khác xa với đám hoa thắm liễu xanh bây giờ, khí chất rất điềm đạm, nghe cô nói chuyện cũng cảm thấy thư thái, vì thế nhẫn nại giải thích.
"Văn Triệt lưu lượng không phải bình thường, người follow Weibo là hơn một ngàn vạn, chỉ tùy tiện đăng một tấm ảnh selfie cũng sẽ lan truyền với số lượng kinh người. Nếu cô đăng sai dù chỉ một chút, bị người ta tìm ra khuyết điểm thì càng thêm phiền toái."
Tần Chiêu tỏ vẻ tán đồng, ngay cả Văn Triệt trên sô pha bị Lý Nhàn sống chết giữ chặt không cho động đậy cũng ngẩng đầu, "Đúng vậy, Tiểu Lê Tử đừng thêm phiền, để anh trai đăng một lát là xong, em sẽ không có việc đâu."
Hứa Lê ngược lại không ở kiên trì đòi nữa, chỉ là ngoảnh đầu nhìn Lục Gia Hành, ánh mắt mềm sụp sụp, còn nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Ý gì đây chứ?
Ai cũng chưa hiểu chuyện gì, Lục Gia Hành đã lên tiếng, "Đưa di động cho cô ấy."
"Lục tổng......? Việc này không phải đùa giỡn."
"Đưa cô ấy." Lục Gia Hành lặp lại một lần, giọng điệu tràn đầy ý không được xía vào.
Lý Nhàn thầm nghĩ thật là không bình thường, một tiểu nha mới có bao nhiêu, lại khiến Văn Triệt đăng ảnh chụp thì không nói, ngay cả Lục tổng cũng không cản nổi, dung túng để cô ầm ĩ.
Được rồi, ông chủ đã nói đưa thì có thể không đưa được sao.
Màn hình đã mở giao diện Weibo, Hứa Lê biểu cảm nghiêm túc, ngón tay thao tác phía trên, lại bấm bấm, rất nhanh đã trả lại, nói "Được rồi."
Đã được rồi?
Cũng chưa thấy cô đánh chữ mà.
Lý Nhàn không cho là đúng cầm di động lên xem, biểu cảm càng ngày càng nghiêm túc, tiếp đó lại là khiếp sợ, nhìn hơn mười giây, không thể tưởng tượng nói: "Thần linh ơi!"
Tần Chiêu lập tức nhận lấy di động, xem xong vui sướng đến đôi mắt đều phát sáng, "Lục tổng!"
Ngô Lãng cùng Văn Triệt cũng tới xem, xem xong Ngô Lãng hướng Hứa Lê dựng ngón cái, "Bà cô của tôi, cô nhất định phải làm nghiên cứu sinh đi, thông minh như này mà không học cao thì thật phí phạm."
Lục Gia Hành có hơi ngồi không yên, thẳng thắn ho khụ hai tiếng.
Tần Chiêu cười đem điện thoại đưa qua, "Lục tổng, ngài xem xem."
Hứa Lê cái gì cũng chưa đăng lên, chỉ là dùng Weibo của Văn Triệt bấm like cho một bài trên Weibo.
Bốn lạng bạt thiên cân khiến cho vấn đề trước mặt được giải quyết một cách dễ dàng.
Nội dung bài Weibo kia là một tin tức phổ biến trong khoảng thời gian trước khi truyền ra quy định mới: 【 Ngôi sao nam lên gameshow không cho phép đeo khuyên tai, nếu đeo yêu cầu che mosaic*. 】
(*Mosaic ảnh minh hoạ)
Lúc ấy vấn đề này còn rất hot, rất nhiều người vì idol nhà mình thích mang khuyên tai đều dốc sức bi thương kêu oan.
Hứa Lê ấn nút like này, lại kết hợp với câu nói kèm theo trong tấm ảnh mấy hôm trước của Văn Triệt, "Vành tai không có xỏ lỗ, đáng yêu quá đi.", mọi người đều sẽ liên tưởng theo chiều hướng cậu ta đăng bức ảnh kia là vì hưởng ứng chính sách phổ biến kia.
Làm sáng tỏ tai tiếng đồng thời còn giúp Văn Triệt tạo hình tượng chính diện.
Một công đôi việc, đường cùng còn gặp được kế sống, cuối cùng còn kiếm lời!
Lý Nhàn đều không cần tìm Đại V, thuỷ quân chỉnh hướng dân mạng, chỉ bằng lực lượng fans hiện giờ là có thể đem cục diện xoay ngược trở về.
Anh ta còn có thể thuận thế giúp Văn Triệt xào một đợt sóng tích cực hướng về hình tượng đã sắp đặt từ trước.
Người trong phòng đều khen ầm lên.
"Khâm phục, chúng ta lo lắng phí sức, cô chỉ động ngón tay, một cái ấn liền đem vấn đề giải quyết!!!"
"Thật lợi hại, tôi vừa nãy sao lại không nghĩ tới nhỉ!"
"Tiểu Lê Tử được lắm! Xử lý vô cùng đẹp mắt."
Văn Triệt ngửa đầu, trong lòng cho cô một like vô cùng thành tâm, còn mang theo một chút suy nghĩ xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong.
Lý Nhàn kích động xông tới, "Cô gái nhỏ, bây giờ cô còn đi học hay đã đi làm rồi? Hả? Có từng suy nghĩ tới việc vào làm trong giới giải trí không? Tiền lương bên phía chúng tôi rất đáng xem xét đấy!"
Lục Gia Hành rốt cuộc hừ một tiếng, "Tưởng cái gì, thành tích cô ấy rất tốt, miếu của cậu bao lớn mà có thể thu nhận cô ấy về dưới trướng?"
"Phải phải."
Hứa Lê vẫn luôn không màng hơn thua, chỉ là lúc nhìn về phía Lục Gia Hành, trong mắt có thêm nhiều phần mong đợi.
Khi hai người chạm mắt nhau, mặt mày Lục Gia Hành giãn ra, rất nhiều lời đều không phù hợp nữa.
Sự việc chấm dứt, nhưng còn phải giải quyết công việc phía sau, Lục Gia Hành dẫn Hứa Lê đi gặp bác sĩ tâm lý, mấy người vào thang máy vip xuống lầu.
Hứa Lê đi sau cùng, vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, "Lục tiên sinh, tôi thế nào?"
Lục Gia Hành nghiêng đầu xem cô, bước chân cũng thả chậm, anh giơ tay khẽ chạm vào chóp mũi cô, trong thanh âm cất chứa ý cười, nói: "Em chính là tiểu hồ ly."
......
Bãi đỗ xe phân ra các khu khác nhau, Văn Triệt từ nãy đã cảm thấy mình vô cùng xấu hổ, đi theo Hứa Lê nói lời tạm biệt.
Lý Nhàn không kéo được cậu ta, thở dài.
"Việc này là tôi xin lỗi em, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi đăng bức ảnh kia lên cũng không có ý gì khác." Văn Triệt dừng một chút, "Chính là ý trên mặt chữ."
Hứa Lê xua tay, "Dù sao chuyện đã được giải quyết, lần sau anh cũng không thể tuỳ tiện thế, cũng không được chụp lén tôi nữa."
Văn Triệt chợt nhớ tới Hứa Thanh Hòa, thầm nghĩ một cô gái tốt như Hứa Lê vậy mà Lục Gia Hành không biết quý trọng, lại còn muốn bao dưỡng tình nhân bên ngoài! Có bệnh!
Tầm mắt cậu lưu luyến, theo động tác của Hứa Lê nhìn thấy trên vành tai cô là khuyên tai mới xỏ, cả người ngơ ngẩn, giây tiếp theo trực tiếp bùng nổ.
Cậu xông tới cản Lục Gia Hành lại, "Anh Gia Hành! Tôi có lời muốn hỏi anh!"
Lục Gia Hành hất tay cậu ra muốn đi lên phía trước.
Văn Triệt hốc mắt đỏ ửng, hét to: "Anh là đồ biến thái, tôi chỉ khen cô ấy không xỏ khuyên đáng yêu, anh cần gì phải đến nỗi bắt cô ấy đi xỏ hả?!"
Lục Gia Hành mặc kệ cậu ta, "Tránh ra."
Văn Triệt giữ chặt cánh tay anh không buông, "Có phải cô ấy không nhớ gì cả?"
Chuyện Hứa Lê mất trí nhớ không phải bí mật, muốn đào ra thật dễ dàng, Lục Gia Hành không để bụng.
"Tôi nói cô ấy không nhớ rõ những việc trước kia." Văn Triệt cười khổ, "Chẳng lẽ anh Gia Hành cũng không nhớ rõ chính mình đã ức hiếp cô ấy đến chết như thế nào sao, bây giờ giả trang thâm tình gì chứ, hả?"
Trong trí nhớ Lục Gia Hành, Văn Triệt và Hứa Lê chưa từng gặp nhau, không có khả năng quen biết, nhưng giờ phút này, anh mẫn cảm nhận thấy được, có lẽ không hẳn là như vậy.
- -------Tác giả có lời muốn nói:
Lục Gia Hành: Không nhớ rõ đấy, ông đây cũng mất trí nhớ.