Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 2: Tiểu Lê Tử




Lục Gia Hành càng nghe càng thấy không đúng, trùng hợp bác sĩ kiểm tra phòng không thấy người tới tìm, Lục gia Hành nhíu mày "Bác sĩ, tôi..." anh chần chờ một lúc "Vợ tôi hình như có vấn đề"

Thời điểm Hứa Lê bị mang đi mọi người hai bên nhìn, tựa hồ xem xét "người vợ" trong miệng anh ta.

Kiểm tra kết quả bên trong, lại ngoài ý liệu---mất trí nhớ.

Lúc đó hai bên cha mẹ đã tới, nghe thấy kết quả này hai vị Hứa gia thiếu chút nữa té xỉu. Bác sĩ giải thích " Mất trí nhớ phân ra nhiều loại, nguyên nhân cũng khác nhau. Chúng tôi đã làm thí nghiệm, cô ấy là phân ly tính mất trí nhớ thường thấy, chính là những kí ức thường thức thì còn nhưng người cùng những việc lúc trước thì hoàn toàn mờ mịt, càng không nhớ rõ bản thân."

Hứa Trạch gỡ mắt kính tơ vàng xuống, dụi mắt rồi lại đeo lên, hỏi "Con gái tôi rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, tại sao lại bị như vậy?"

"Di chứng của tai nạn, chắc do từ trên lầu ngã xuống, thân thể tuy rằng không có gì đáng ngại nhưng tinh thần đã chịu kinh hách, dẫn tới mất trí nhớ".Bác sĩ giải thích "Việc này giống như chúng ta lên sân khấu hát, bởi vì hồi hộp nên quên mất lời ca, tuy nhiên loại mất trí nhớ này không cần quá mức lo lắng,quá một đoạn thời gian sẽ chậm rãi phục hồi"

Nghe đến đó cuối cùng tâm trạng hai người già mới có thể hoà hoãn lại.

Hứa Trạch hỏi:"Thật sự sẽ hồi phục sao?"

"Tôi hiểu tâm tình của mọi người, nhưng phải từ từ mới có thể được" Bác sĩ an ủi.

Băng gạc trên đầu đã thay thuốc, Hứa Lê chậm rãi từ trong phòng bên ra, vừa rồi bác sĩ đã giảng giải cho cô nửa ngày, lại cho cô xem thông tin chính mình trước đây, nhưng cô vẫn mơ mơ hồ hồ.

"Lê tử" Hứa Trạch nhìn con gái mình vội vàng muốn ôm vào lòng.

Hứa Lê theo bản năng tránh đi:"Thúc thúc, ngài thỉnh tự trọng"

Phía sau mẹ Hứa thấy vậy liền oà khóc "Lê tử, con không nhớ rõ ba mẹ sao? Con mau nhìn kĩ xem, trong phòng này con nhớ được ai không?"

Việc con gái từ trên lầu nhảy xuống bọn họ trên đường trở về đã biết, tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là con khoẻ mạnh.

Hứa Lê gãi gãi mặt, vẫn đứng đó mờ mịt.

Nhìn thấy tình hình này, Lục Chấn Đông rốt cuộc không thể nhẫn nại, mạnh mẽ đứng dậy cho con trai mình một cái tát, trách cứ "Xem mày làm chuyện tốt gì đi"

Một tiếng giòn vang, trong phòng tức khắc an tĩnh.

Hứa Lê đầu ong ong, cảm thấy sự việc này giống như đã từng quen. Triệu Đình đứng phía trước Lục Gia Hành, giang hai tay như gà mái che chở "Là nó đẩy người từ trên lầu xuống sao? Ông chỉ biết trách con, cái gì cũng đều tại con. Có phải ông thấy tiểu tâm can của tôi không nên được sinh ra?"

Hai vị nhà Hứa gia thấy thế bèn lại khuyên bảo. Lục Chấn Đông một bên khuyên bảo vợ, một bên nói xin lỗi thông gia.

"Ai... Người nhà bệnh nhân..."Bác sĩ vài lần mở miệng đều nói không được.

Hứa gia và Lục gia hai nhà kết giao từ lâu đã định cho hai đứa trẻ đính ước. Chỉ có một chuyện là con trai nhà Lục gia sinh ra đã lâu mà Hứa gia 7 năm vẫn chưa thấy sinh.

Cũng may mong trăng, mong sao cuối cùng cũng mong ra tiểu công chúa ---Hứa Lê. Đáng tiếc Lục Gia Hành căn bản không tha thiết cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Thân là Thái tử gia tập đoàn Đông Thượng, Lục Gia Hành chịu sự giáo dục nghiêm khắc của gia tộc mà lớn lên, nuôi dưỡng nên tính khí tự phụ kiêu căng, thanh xuân phản nghịch, nhiễm chút tính công tử bất cần đời.

Mười tám tuổi cầm bình rượu đánh lộn ở quán bar, gây chuyện nên bị đưa sang Anh, ai ngờ hắn ở nước ngoài chơi đua xe tới mức hô mưa gọi gió. Vài năm sau Lục Chấn Đông phái người áp giải hắn về nước, bắt ép phải bỏ đua xe, hai cha con đến bây giờ vẫn còn ngăn cách.

Lục Gia Hành rốt cuộc đối với trưởng bối vẫn tôn kính, đành chịu sự sắp xếp đi giao thiệp, sinh hoạt, làm việc ở công ty, cư xử với người khác đều khéo léo hoà khí, duy chỉ đối với Hứa Lê---làm cả người bực tức.

Bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lắng, gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng, làm sợi tóc mềm mại của thiếu nữ bay lên hạ xuống. Hứa Lê nghiêng đầu nhìn người con trai đang dựa vào tường, đối phương nhìn chằm chằm vào một chỗ vô cùng buồn tẻ, thần sắc nhàn nhạt.

Dường như cảm giác được điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Hứa Lê ngửa đầu nhìn Lục Gia Hành:"Anh tên là Lục Gia Hành"

Vừa nãy bác sĩ có nói qua cô một lần liền nhớ kỹ.

Anh chàng hừ nhẹ:"Cô không biết?"

"Tôi..." Hứa Lê cúi đầu, nỗ lực hồi tưởng.

Trước mắt bỗng tối sầm, là Lục Gia Hành đè bả vai cô xoay người lại---cô bị kẹp giữa bức tường và một người đàn ông.

Ầm ĩ trong phòng trở thành một góc an tĩnh.

Hắn nghiêng đầu:"Nói cái gì, lớn tiếng chút"

Hứa Lê nhìn cánh tay rắn chắc, sau một lúc mới bừng tỉnh: "...Lục tiên sinh, anh sát gần tôi quá"

Lục tiên sinh???

Trong lòng hắn dâng lên một chút tà ác nho nhỏ, hoặc do lúc trước vừa nhận một cái tát làm hắn rất khó chịu, Lục Gia Hành đưa hai chống phía trên đầu cô.

Hắn lại áp sát lại,"Hứa Lê, lúc cô bò lên giường tôi sao không gọi là Lục tiên sinh"

Thanh âm người đàn ông trầm thấp mát lạnh. Hứa Lê lòng bàn chân toát mồ hôi, trên mặt đỏ ửng, có vẻ vụng về bất kham.

Thời gian như đọng lại ở giây phút này. Một hồi lâu, trên đỉnh đầu phát ra tiếng cười hiểu rõ, Lục Gia Hành không để tâm nói thầm"Đúng là mất trí nhớ a"

Hứa Lê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú, lời nói tuỳ tiện vừa nãy tựa như bông thấm thuốc, sát ở trên miệng vết thương, trong đau đớn mang theo chút ngứa.

Giá trị nhan sắc phù hợp thẩm mĩ, nhưng tính cách lại chẳng ra gì.

Hứa Lê không có chỗ để trốn, đành phải dính sát trên tường nhón chân, cô nâng cằm, ánh mắt đơn thuần lại phẳng lặng:"Hiểu lầm rồi Lục Tiên sinh, là trên người ngài mùi quá nồng."

Trong phòng tiếp tục ầm ĩ, hoà cùng tiếng ve tháng sáu bên ngoài.

Rửa ruột nên hai ngày không thể tắm rửa, Lục thiếu mím môi, tức khắc cảm thấy chính mình đúng thật là bốc mùi. Lục Gia Hành trầm mặc vài giây, giữa mày hiện lên vẻ châm chọc:"Hứa Lê, cô lại tính lạt mềm buộc chặt lần nữa xem"

Hứa Lê còn chưa nghĩ ra trong 4 chữ"Lạt mềm buộc chặt " là ý gì, Lục Gia Hành bỗng rùng mình, muốn ngã vào người cô, thì tay hắn vững vàng chống lên tường.

Huyệt Thái dương của Lục Gia Hành như muốn nở hoa, một lỗ hổng thấm ra máu. Cùng lúc đó, Lục Chấn Đông nổi giận "Mày phát điên sao, ở đây là đâu mà dám làm thế"

Triệu Đình không cảm thấy vậy, đẩy con trai ra nhìn kĩ "Bị thương rồi? Mẹ không ném con, là ba con ném! Bác sĩ mau nhìn con trai tôi một chút. Không cần dùng phẫu thuật, nếu khuôn mặt anh tuấn này để lại sẹo, đi công ty họp lại bị đám người kia nói này nọ. Đau không? Ai da mẹ nói vừa nãy sao lại không né chứ. Tại sao con lại không né?"

Lục Gia Hành vừa đi, bình tĩnh nói"Bởi vì trên huyệt thái dương không có mắt"

Hứa Lê chớp mắt một cái không nhịn nổi cười, cô xoay người nhặt trên mặt đất một cái kẹp màu đen, thứ này một đường cong bay tới, nếu vừa nãy Lục Gia Hành né được, thì sẽ trúng cô.

Hứa Trạch cho rằng con gái không đứng vững nên đi tới đỡ, Hứa Lê theo bản năng trốn tránh cách xa ông một chút. Sắc mặt Hứa Trạch khó coi:"Không phải đã nói với con rồi sao, ba là ba con mà, sao lại còn như vậy?"

"Đây là phản ứng bình thường thôi."Bác sĩ rốt cuộc chen ngang nói.

"Bình thường sao?" Hứa Trạch hỏi lại, con gái bài xích câu nệ với mình, làm ông không thể chịu được.

Bác sĩ chỉ vào chính mình"Bây giờ tôi nói tôi với ngài là anh em ruột, ngài tin không?"

Hứa Trạch cảm thấy hoang mang"Chúng ta sao có thể là anh em được"

Bác sĩ nghiêm túc:"Tôi nói ngài mất trí nhớ nên đã quên mất tôi chính là anh em của ngài "

Hứa Trạch há miệng, không còn gì để nói.

"Cho nên vì vậy đối với cô ấy mất trí nhớ, quên hết mọi người và sự việc, trong lòng cô ấy cũng như không phát sinh chuyện gì "Tiếng bác sĩ thong dong bình tĩnh"Người nhà không nên quá mức nóng vội,việc chúng ta có thể làm chỉ có thể nói cho cô ấy biết còn việc tiếp thu bao nhiêu còn dựa vào chính cô ấy"

Ngụ ý là từ góc độ của Hứa Lê, thế giới trắng tinh làm lại từ đầu.

Hứa Trạch lấy tay che mặt, làm nghề dạy học nhiều năm như vậy, đạo lý này không phải không nghĩ ra, chỉ là khi chính mình gặp phải, thật sự rất khó tiếp nhận. Vợ ông an ủi"Sẽ tốt, sẽ tốt thôi, Lê tử của chúng ta lúc năm tuổi có thể thuộc trăm bài thơ Đường, ai cũng khen trí nhớ tốt, nó nhất định sẽ nhớ lại chúng ta"

Lúc Hứa Lê bị tai nạn, Lục Chấn Đông đang ở Hàng Châu kiểm tra buôn bán.Triệu Đình không dám nói dối, lại sợ con trai bị mắng, qua điện thoại chỉ nói hai đứa bị thương nhẹ, Lục Chấn Đông trở về gặp phải cục diện rối tinh rối mù.

Triệu Đình xót con trai, mời mấy chuyên gia kiểm tra cho Lục Gia Hành, còn điều bảo mẫu từ nhà tới chăm sóc, còn bên Hứa Lê, hầu như bỏ mặc.

Về lý về tình, Lục Chấn Đông đều cảm thấy tối tăm mặt mũi, xem người bên Hứa gia khó chịu, con trai lại một bộ dáng không liên quan tới mình, ông lại răn dạy một hồi"Lục Gia Hành mày nhìn xem đây là vợ mày, lúc xảy ra chuyện thì mày đang ở đâu? Ở nước ngoài như thế nào tao mặc kệ,đã trở lại rồi kết hôn, thì cũng đừng lưu luyến đua xe nữa, làm chồng đàng hoàng cho tao xem. Lúc vợ nằm trên giường bệnh mày đang làm gì?Được, Được lắm!Mày cút đi đừng ở chỗ này chướng mắt tao!"

Sau khi nghe xong, Lục Gia Hành đang nhắm mắt dựa vào tường đẩy cử, không chút thay đổi đi ra ngoài.

Thư kí cùng tài xế vẫn luôn chờ bên ngoài không dám vào, khẽ gọi một tiếng "Tiểu Lục tổng".Cuối cùng cũng không dám đi theo.

Suy xét đến việc Hứa Lê còn đi học, người lớn hai nhà chỉ cho hai người đăng kí, đối với bên ngoài không nói gì.Cho nên lần này Lục Chấn Đông tới bệnh viện cũng chỉ đem theo cấp dưới thân cận.

Nhưng nhìn tình hình này, ai cũng không dám đi vào.

Chỗ ngoặt trong bóng tối nhảy ra một người, Lục Gia Hành vẻ mặt mỏi mệt tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại nói "Bây giờ xuất viện"

Ngô Lãng chạy chậm hai bước theo sau, "Gì, cậu xuất viện bây giờ á?"Thấy đối phương không nói chuyện, hắn gãi đầu,"Chú Lục nói chuyện khó nghe quá, căn bản không biết tình hình, cậu hôm nay truyền dịch cả ngày, khó chịu vô cùng, vậy mà còn không yên tâm chạy tới thăm tiểu Lê tử, nếu không phải nhờ cậu, cô ấy chạy đi đâu còn không biết"

Ngô Lãng buồn rầu, cảm thấy được gì đó không đúng thì Lục Gia Hành đã dừng lại nhìn hắn.

"Tôi vừa nãy lúc chờ cậu không cẩn thận nghe thấy,hai tên cấp dưới của chú Lục thật hung dữ, tôi vừa qua liền trừng mắt"Ngô Lãng sờ mũi "Cậu thật sự không chờ Lê tử sao, tôi vừa từ ngoài của nhìn cô ấy, rất đáng thương đấy"

Lục Gia Hành đi về phía trước, quay đầu bước vào hành lang tối sầm.

"...Tiểu Lê tử thật sự đã quên mất cậu sao?" Ngô Lãng từ thời đi học đã đi theo Lục Gia Hành quậy phá, biết tính tình hắn ta, cũng là số ít biết hắn cùng Hứa Lê đã kết hôn cho nên mới nói nhiều như vậy, cuối cùng không nhịn được khẽ nói thầm "Không thể nào, lúc trước theo đuổi cậu mạnh mẽ như vậy, bây giờ nói quên là quên luôn. Phụ nữ quả nhiên tuyệt tình"

Lục Gia Hành sắc mặt lạnh lẽo, sau một lúc mới thốt ra một câu"Nói nhiều quá"

Ngày hôm sau, Lục gia mời vài vị chuyên gia thâm niên thần kinh nội khoa trong nước tiến hành hội chẩn cho Hứa Lê, kết quả cùng lúc trước không hơn kém bao nhiêu. Cô ngoài trên đầu cùng người có trầy da bên ngoài, còn lại rất khoẻ mạnh.

Không có phương pháp trị liệu đặc biệt,trước mắt chỉ có thể tham gia tu dưỡng tại nhà, đến bệnh viện kiểm tra định kì.

Hai vợ chồng Hứa gia cầm ảnh chụp kể cho cô chuyện trước đây, Hứa Lê từ từ cũng có thể tiếp thu. Trường học gọi điện tới thúc dục, bọn học vốn đưa học sinh tiến hành giao lưu học thuật ở Hàn Quốc, lại tự dưng biến mất, dĩ nhiên là phải nói lí lẽ.

Trách nhiệm người làm thầy không thể bỏ mặc, nhưng để Hứa Lê như vậy thì không yên tâm, Hứa Trạch không còn cách nào đành gọi cho Lục gia.

***

"Hàng ti" là hạng mục của Lục Gia Hàng nhận, hắn mới vào công ty, Lục Chấn Đông sợ hắn căn cơ yếu không làm mọi người tin phục, cho hắn nhận một hạng mục nhỏ.Một mặt do đám người trong hội đồng quản trị như sói như hổ nhìn chằm chằm, mặt khác là muốn rèn luyện đứa con trai hư hỏng của mình.

Hạng mục "Hàng ti" nho nhỏ, xem ngày thường đều không báo lên trên, chính là có người liên tiếp ngáng chân, mấy lão già nói ra nói vào.

Lục Gia Hành vừa mới đi ra từ phòng họp đã bị gọi lại, hắn xoa huyệt thái dương quay đầu lại, thấy rõ là ai liền cung kính cúi đầu "Lục tổng".

Lục Chấn Đông nhìn huyệt thái dương có vết thương nhàn nhạt, cũng không muốn con quá áp lực, thở dài "Buổi chiều con đành thời gian đón Hứa Lê về đi"

Lục Gia Hành thấy cái trán lúc nãy đau giờ lại càng đau, mặt nặng " Việc này còn phiền Lục tổng tự mình tới thông báo"