Sáng hôm sau, chúng tôi đến trường. Mà không biết thế quái nào lại có thêm hai thằng con trai đi cùng. Hai đứa chúng nó thuộc hạng trai đẹp nên đi đâu mọi người nhìn đến đó. Chủ yếu là ngắm trai thôi, thậm chí là mấy đứa bánh bèo còn xì xầm nhức cả tai. Nào là:
- Ê, hai anh kia cao quá
- Anh kia dễ thương quá
- Anh kia lạnh lùng trông cool quá đi mất!
- Cái anh đeo kính kia đẹp trai thiệt.
Không biết chúng nó bị gì mà lại lên cơn xì xầm bàn tán như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại thì hai tên này cũng đẹp trai. Chết tiệt, vì thế giới này có trai đẹp quá mức nên cũng có những thằng con trai xấu quá thể đến nỗi chẳng ma nào thèm. Tại sao bọn họ không hợp lại rồi chia thành từng phần cho đều ấy nhể? Như vậy thì sẽ bớt được mấy đứa con gái ế và hám trai, như vậy lợi quá còn gì!
- Minh Tuệ, mình đi trước đi, để hai tên này lại đây cho khỏe._ Thảo xì xầm với tôi
- Ê ê tuyệt đối không được. Mấy bà định để tụi tôi xử lý với đám con gái này à? Tuyệt đối không!_ Minh. Sao cái tên này thính tai thế không biết
- Chứ giờ ông tính sao đây? Chẳng lẽ tụi tôi ở đây nghe chúng nó xì xầm bàn tán à?_ tôi
- Không biết. Nghĩ cách đi._ Minh!! Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?
- A, Minh. Đi lẹ lên không con bồ ông nó chờ._ Thảo nói to, cố ý cho mấy đứa con gái nghe
- Ừ đúng rồi. Hôm nay... ờ... à... Khanh nó đợi ông đó._ xin lỗi những người tên Khanh nhé! Mà chắc chả cần đâu. Được làm "bạn gái" trai đẹp thì chắc cũng không sao đâu ha.
Như được vớ được vàng, ông Minh chạy luôn. Hở, hình như vẫn còn nghe tiếng bàn tán. Tôi nhìn Thảo, nó nhún vai bất lực. Tôi quay hướng về tiếng xì xầm... thì ra là học sinh chuyển trường Nam. Hắn đứng trân ra đấy, khuôn mặt tội nghiệp cứ như là bị ám ảnh ấy. Nhìn hơi tội. Haizz, đành vậy. Đã mang tiếng giúp rồi thì làm cho trót. Suy nghĩ được một chút quay qua đã không thấy Thảo đâu. Con nhỏ bỏ bạn này! Thôi vậy, đành nghĩ cách. Chiêu hồi nãy đã dùng rồi, không thể sử dụng lần hai. Đành vậy!
- Anh hai ơi! Tiểu Khê sắp trễ rồi._ giả bộ làm em gái vậy. Đám con gái ngớ người ngạc nhiên, hắn cũng không kém. Vào tròng rồi.
- Đi mau đi anh, trễ giờ học đó._ tôi kéo tay hắn đi, mặt ngây thơ dễ thương. Công nhận dạo này tôi cũng ATSM thiệt
Kéo hắn đi được một đoạn xa, tôi thả tay hắn ra, quát:
- Đứng đó làm gì? Sắp trễ học rồi đấy!
- ... ừ, sắp trễ thật._ hắn nhìn vào cái đồng hồ đắt tiền của mình mà phán với tôi- tôi thực sự rất bất ngờ vì bị cậu nắm tay hai lần đấy.
- Có sao đâu. Vì chúng ta là bạn bè mà. Cậu thấy Minh không? Vì chúng tôi là bạn bè, nên chúng tôi có thể qua nhà nhau, ngủ chung hay thậm chí là vào phòng của nhau. Cậu không thấy à?
- Cái khái niệm bạn bè của cậu độc đáo quá nhể?_ hắn
- Đương nhiên rồi. Ai cũng nói thế.
Chúng tôi rơi vào khoảng lặng, bước tới trường. Đằng nào thì trễ rồi thì thôi, chút nữa cũng chả sao. Hai người, tôi đi trước, hắn đi sau. Đến gần những cây lavender, tôi nhìn vào, lên tiếng:
- Cậu thấy những cây lavender này có gì đặc biệt không?
- Nó có mùi hương rất tinh khiết và dễ chịu.
- Thế à? Tôi thì thấy ý nghĩa của nó rất đặc biệt.
- Sự ngờ vực?_ hắn hỏi tôi
- Cậu đang bôi nhọ loài hoa tôi thích đấy à?_ tôi nhíu mày hỏi hắn
- Không, tôi đọc được trong một câu chuyện ngắn của bộ luật HTT._ hắn giải thích với tôi
- Thế á? Tôi thì nghĩ nó mang ý nghĩa sâu xa hơn. Lavender mang một vẻ đẹp sang trọng, rất 'Tây Tây'; được gọi là herb of love (thảo dược tình yêu) tượng trưng cho sự thủy chung trong tình yêu và trung thành trong tình bạn. Nó còn mang ý nghĩa là chờ đợi tình yêu. Cậu thấy hay không? Một ngày nào đó tôi sẽ mua một bãi đất, xây một căn nhà nhỏ và xung quanh là một vùng oải hương rộng lớn.
- Hoang đường.
- Sao lại là hoang đường? Tuy là bây giờ tôi nghèo thật, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ để dành tiền và làm điều đó._ tôi cãi với hắn
- Chúc may mắn. À mà tôi nói với cậu luôn là đã hết tiết 1. Cậu mà đến trễ nữa là đuổi học như chơi._ hắn khuyến cáo tôi
- Gì? Hết rồi hả?? Trễ giờ rồi kìa!!! Á!!_ tôi hoảng hốt chạy vội. Hắn chạy cùng hàng với tôi, bộ dạng bình thản, nở nụ cười đểu. Nhìn muốn vả một phát thật...