Trong bữa ăn Yên Phương hoãn toãn thấy không thoải mái. Tuy là đang ăn nhưng cô có cảm giác ánh mắt của Huỳnh Vỹ Phong cứ nhìn về phía cô
Cô không khỏi ngạc nhiên. Quả thật cô và anh chưa gặp nhau lần nào, cô cũng không thiếu nợ anh.
Anh nhìn cô như thế làm gì.
Cô cuối gầm mặt ăn không dám ngẩng đầu lên. Cô sợ, sợ ngẩng đầu lên sẽ chạm phải cặp mắt đẹp như có điện của anh
Anh dùng cơm nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về cô
Nhìn gương mặt ngây thơ như không vương chút bụi đời của cô khiến anh không khỏi yêu thương. Nhưng trong cặp mắt của cô luôn có sự cô đơn và xa vắng
Anh muốn đưa tay ôm ngay thân hình nhỏ bé của cô vào lòng
Mẫn Nhược La bước vào nhà hàng tâm không khỏi vui mừng. Không ngờ giờ này còn được gặp Huỳnh Vỹ Phong tại đây
Cô uyễn chuyển đi lại bạn của anh. Cô vui mừng mỉm cười với anh
“ Anh Vỹ Phong. Thật trùng hợp “
Anh ngước lên nhìn cô một cái nhẹ gật đầu
“ Thật trùng hợp “
Cô nhin qua nhìn thấy Tô Viễn hơi ngạc nhiên rồi cũng nhẹ gật đầu
“ Chào Tô Viễn “ Lướt qua kế bên thấy có cô gái ngồi cạnh Tô Viễn cô hỏi tiếp
“ Cô gái này là.. bạn gái cậu à “
Huỳnh Vỹ Phong hơi khó chịu khi nghe câu hỏi của Nhược La. Anh cau mày nhìn lướt qua Yên Phương rồi quơ tay cầm ly rượu uống một hơi
Yên Phương hơi bối rối khi nghe cô nói vậy vội vàng ngước lên giải thích
“ Không phải đâu. Tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi “
Tô Viễn khẽ cười khi nghe câu trả lời của cô trong ánh mắt hiện lên tia u buồn mà không ai nhận thấy
“ Đúng vậy chúng tôi chỉ là bạn bè thân thiết thôi “
Anh cười nhẹ trả lời thắc mắc của mọi người. Tuy đã biết trước câu trả lời nhưng khi nghe hai người đều nói vậy thật không khiển anh nhẹ lòng
“ Tô Viễn xem ra tôi hiểu lầm rồi. Cho tôi xin lỗi nha
Vừa nhìn Tô Viễn vừa nói rồi nhìn qua Yên Phương mỉm cười
“ À còn cô nữa “
Yên Phương khẽ mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ gật đầu
Mẫn Nhược La nhẹ mỉm cười nhìn Huỳnh Vỹ Phong nhẹ nhàng nói
“ Em có thể ngồi chung không “
“ Tùy em “
Nhận được câu trả lời của anh Mẫn Nhược La nở nụ cười đẹp như hoa rồi nhẹ kéo ghế ngồi xuống kế bên Huỳnh Vỹ Phong
Mẫn Nhược La vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với Huỳnh Vỹ Phong. Huỳnh Vỹ Phong vẫn lầm lì không buồn nói chuyện mắt vẫn lâu lâu liếc về hướng của Yên Phương vẫn cúi gầm mặt không nói gì.
Lâu lâu cô bưng ly rượu lên nhấm nháp. Mẫn Nhược La vẫn líu lo như chim hót nói không ngừng
Cô quay qua mỉm cười đưa ly rượu lên nhìn Huỳnh Vỹ Phong cười nói
“ Vỹ Phong chúc mừng đĩa nhạc cũa anh đạt kỉ lục “
Anh mỉm cười đưa ly rượu lên cụng ly với Mẫn Nhược La như không để tâm đến lời chúc của Mẫn Nhược La là mấy.
Tô Viễn mở cặp mắt ngưỡng mộ nhìn anh
“ Đó là kỉ lục trong giới nghệ sỹ hiện nay đó. Anh thật giỏi Vỹ Phong “
Huỳnh Vỹ Phong nở nụ cười nhẹ nhàng nói
“ Có gì đâu mà giỏi chứ”
Tô Viễn tiếp tục nói
“ Anh Vỹ Phong vừa tài giỏi, đẹp trai nổi tiếng nếu cô gái nào mà được anh yêu chắc hạnh phúc “
Mẫn Nhược La nở nụ cười tươi như hoa nhìn về hướng Huỳnh Vỹ Phong với cặp mắt đưa tình không khỏi ngưỡng mộ
Yên Phương từ nãy giờ không nói gì, lâu lâu nở nụ cười miễn cưỡng để phụ họa với mọi người
Huỳnh Vỹ Phong im lặng liếc nhìn cô trong lõng dâng lên một cảm xúc lạ
“ Tô Viễn cô bạn này của anh co vẻ ít nói quá! “
Mẫn Nhược La nhìn về phía Yên Phương mỉm cười nói
“ Đúng vậy! Tính cô ấy nhút nhát lắm! “
Tô Viễn nhìn cô trong mắt hiện lên tia ôn nhu
“ Anh Tô Viễn này… “
Yên Phương nhẹ nhàng mắng anh. Quả thật là cô ít nói, đặt biệt là với người lạ.
Với lại những người này lại là thần tượng nổi tiếng nên cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với họ lắm nên cũng cố tình giữ khoảng cách. Nhưng Tô Viễn lại nói cô là nhút nhát thật khiển cô không khỏi ngại ngùng
Huỳnh Vỹ Phong cau mày nhìn hai người lòng không khỏi khó chịu. Họ thân thiết như thế làm gì kia chứ
Yên Phương dịu dàng nhìn Mẫn Nhược La
“ Thật ra em không phải nhút nhát đâu chị chị đừng nghe anh Tô Viễn nói bậy. Em rất ngưỡng mộ chị đó chứ. Chị vừa đẹp vừa tài giỏi ai mà không thích. Được gần chị em vui quá nên không biết nói gì hết “
Nghe Yên Phương nói vậy Mẫn Nhược La có vẻ rất vui thích. Được tâng bốc như vậy ai mà không thích cơ chứ
“ Vậy à! Cám ơn em quá khen “
Như đã lấy được lòng của Mẫn Nhược La cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm
Cô nhẹ nhàng nhìn qua Huỳnh Vỹ Phong bất chợt anh nhin cô làm cô giật thót lên. Nãy giờ cô cố ý tránh không nhìn anh nhưng vô tình chạm mắt nhau như vậy cô thấy hơi hoảng nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại
Nhìn Mẫn Nhược La cô cười cười. Cô bồi thêm một câu mà mình không nên nói chút nào
“ Thật ra em thấy chị với anh ấy cũng xứng đôi lắm chứ. Ngoại hình xuất chúng, lại tài năng thật đúng là trời sinh một cặp nha “
Huỳnh Vỹ Phong âm trầm nhìn cô, không thể khó chịu cô cứ như vậy mà gán ghép anh cho người khác. Cô gái này thật biết cách chọc anh mà
Thấy anh âm trầm đưa cặp mắt sắc như dao nhìn cô khiến cô cứng họng im lặng không dám nói nữa
Mẫn Nhược La thì ngược lại khi nghe tâm không thể không vui vẻ trong lòng thầm khen Yên Phương thật biết cách nói chuyện
Đưa cặp mắt ái mộ và yêu thương về Huỳnh Vỹ Phong thấy anh im lặng âm trầm không nói gì.Cô cũng cục hứng không thèm nói nữa