Quá Khứ Chôn Vùi

Chương 22




Anh nhìn cô. Cô cảm thấy không thoải mái

Mới vừa rồi không phải đang biểu diễn sao  . Sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này

Cô không khỏi ngạc nhiên 

Chắc anh ta cũng có tâm sự nên mới chạy đến nơi này. Làm người nổi tiếng và có tiền cũng có lúc không vui mà

Quay qua lén nhìn anh bỗng dưng anh cũng quay qua nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau 

Nhìn vào đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh cô thoáng giật minh vội quay qua hướng  khác 

Anh nhin lước qua cô một cái rồi hướng nhìn về biển

Bầu không khí có vẻ ngượng ngùng và ngột ngạt. Hút vơi hết điếu thuốc cô đứng dậy quay qua nhìn anh nói “ Cám ơn “ rồi nhanh chóng quay người rời đi

Anh nhìn cô thâm trầm. Quay qua nắm tay cô lại 

Cô thoáng giật mình rút tay ra. Anh vẫn nhìn cô rồi lên tiếng 

“ Tối thế này khó bắt xe lắm hay tôi đưa cô về “

Anh là một ngôi sao lớn cớ còn cô là một người bình thường. Không hiểu sao anh lại như vậy anh không sợ cô gây rắc rối cho anh hay sao

“ Không sao đâu! Tôi tự về được, như vậy phiền anh lắm “

Cô nhìn anh tỏ ý biết ơn nói 

“ Nhưng giờ này ngoài đường nguy hiểm lắm. Để tôi đưa cô về “ 

Anh gằn giọng nói. Tỏ vẻ như không muốn cô từ chối 

“ Nhưng mà … “ cô ấp úng rồi nói tiếp “ Tôi thấy không tiện “ rồi nhanh chóng quay người rời đi 

Anh tức giận nhìn cô. Cô gái này thật không biết điều. 

Bao nhiêu người muốn đi nhờ xe anh mà không được còn cô thì lại một mực từ chối 

Thật là đáng giận. Anh nhanh chóng chạy theo cô nắm tay cô quay người cô lại đối mặt với mình gằn giọng nói 

“ Cô sợ tôi?” 

Cô giật mình khi nghe anh nói vậy. Có lẽ do anh nói đúng nên cô chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh

“ Không có.. tôi sao phải sợ anh “ Cô ấp úng nói 

Nhin biểu hiện của cô anh không khỏi tức giận. Dáng vẻ đó không sợ anh thì là gì 

Hai người im lặng bỗng điện thoại Yên Phương reo. Yên Phương không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Tiếng chuông điện thoại như cắt đứt sự ngại ngùng của hai người

“ A lô “ 

Yên Phương bắt máy 

Bên kia đầu đây là Tô Viễn anh lo lắng hỏi 

“ Yên Phương em ở đâu vậy? Sao giờ này mà còn ở ngoài đường vậy?” 

Anh đến nhà phát hiện cô không có ở nhà không khỏi lo lắng liền gọi điện cho cô 

“ Em đang ở bờ biển.Anh đến chở em về được không? “ 

Cô vừa nói vừa nhìn về phía Vỹ Phong thấy mặt anh như đen lại cô không khỏi hồi hộp

“ Được rồi! Anh đến liền “ 

Bất giác cô thở phào nhẹ nhàng nhìn Vỹ Phong cô cô gắng lên tiếng

“ Bạn tôi cũng đã tới rồi. Cám ơn anh đã có ý giúp đỡ tôi đi trước đây  “ Vừa nói cô xoay người về hướng bờ đi lên 

Anh mặt mày đen thui nhìn cô. Anh vì cô mà không ngại chạy đến nơi này, có ý tốt muốn đưa cô về mà không ngờ cô từ chối 

Tay anh nắm chặt thành quyền cố kiềm nén để không phát hỏa với cô 

Anh vẫn đứng đó mắt nhìn về hướng cô đang đi lên bờ. 

Sau một hồi anh thấy một người con trai chạy chiếc mô tô tới. Tâm trạng anh như kích động bước nhanh về phía hai người. Anh muốn xem người con trai đó là ai

Giả vờ trở về xe mình, mắt vẫn thủy chung nhìn về phía Yên Phương cách đó không xa 

Yên Phương chợt giật mình khi nghe tiếng bước chân của anh, mặt cũng không dám quay lại 

Bỗng Tô Viễn như không nhìn thấy vẻ khác lạ của Yên Phương  lên tiếng

“ Anh Vỹ Phong, là anh à! Sao giờ này mà anh ở đây?

Tô Viễn ngạc nhiên khi thấy Huỳnh Vỹ Phong xuất hiện ở đây hỏi

“ À tôi có việc nên đi ngang đây “ 

Huỳnh Vỹ Phong cố gắng chống chế không nói ra lý do

Tô Viễn quay qua nói với Yên Phương

“ Yên Phương đây là Huỳnh Vỹ Phong. Ca sĩ đang hot hiện nay, chắc em biết anh ta hả “

Yên Phương nhẹ nhàng nhìn thoáng lên Huỳnh Vỹ Phong rồi nhẹ nhàng gật đầu 

“ Em biết “ 

Huỳnh Vỹ Phong âm trầm nhìn cô giả vờ quay qua hỏi Tô Viễn 

“ Cô ấy là … “

“ Cô ấy là bạn em “ 

Như hiểu được ý anh Tô Viễn trả lời 

“ Mà em có việc phải đi trước nha “

Nói rồi anh quay qua nhìn Yên Phương quan tâm hỏi  

“ Em ăn gì chưa? “

Yên Phương khẽ lắc đầu 

“ Vẫn chưa. Từ trưa giờ em không ăn gì “

Nghe Tô Viễn nhắc cô mới chợt nhớ. Có cảm giác đói đói