Quá Khí Minh Tinh

Chương 45




“Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác?”

Thanh âm Tiết Tầm cực kỳ bình tĩnh.

Nói ra lời nói đã kìm nén từ rất lâu, thời điểm Văn Diễn Vũ thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Tiết Tầm sẽ trả lời như vậy.

Còn có? Còn cần nói thêm gì khác nữa sao?

“Vậy quấy rầy rồi, em đi trước.”

Tiết Tầm không ngăn cản hắn, Văn Diễn Vũ từ từ hướng đến phía thang máy, thời điểm định bước vào, nghe thấy Tiết Tầm ở phía sau hắn vội nói: “Chờ đã.”

Bước chân dừng lại.

“Đi bày tỏ cùng người khác, ngay cả một câu yêu thích cũng không nói ra được? Văn Diễn Vũ, ngay cả tỏ tình cũng phải xoắn xuýt một vòng lớn như thế, em cũng quá keo kiệt.” Giọng nói giễu cợt.

Bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc Tiết Tầm vẫn hờ hững như trước, khóe môi vẫn không hề kéo ra nụ cười.

Áo sơ mơ trắng tinh xảo, ống tay áo cẩn thận bẻ lên, tao nhã mà anh tuấn, dáng người cao to thẳng tắp đứng, dưới bóng tối ngũ quan hiện ra cực kỳ thâm thúy mê người, gần trong gang tấc, xa tận chân trời.

Trong nháy mắt hoảng hốt, Văn Diễn Vũ nhớ đến thời điểm lần đầu tiên mình gặp Tiết Tầm.

Người nam nhân được hàng ngàn người quý trọng yêu mến kia hơi nhíu mày, cong lên khóe môi, nhìn mình, nhẹ giọng nói nhỏ: “Tôi nhớ.”

Tiết Tầm thoạt nhìn vẫn như cũ, cường đại không chê vào đâu được, thế nhưng so với khi đó, một chút khác biệt nhỏ lại khiến Văn Diễn Vũ cứng đờ.

—— nó cảm thấy rất đau.

—— em nói chia tay vậy thì chia tay đi, tình cảm của tôi cũng không phải đem đến cho em tùy ý chà đạp, em không muốn, sẽ có người muốn.

Lại một lần nữa nhớ lại.

Trái tim quặng đau.

Đứng đối diện với Tiết Tầm, Văn Diễn Vũ mở miệng, ánh mắt không né tránh nữa, ngữ khí cũng không còn do dự, nhanh chóng dứt khoát lặp lại lời nói vừa rồi: “Xin lỗi, em gạt anh. Tiết Tầm, em thích anh.”

Trong hành lang trống rỗng, bởi vì quá yên tĩnh, thanh thanh Văn Diễn Vũ đặc biệt rõ ràng truyền tới trong tai Tiết Tầm.

Lời nói y tha thiết được nghe, nhẹ nhàng như vậy được Văn Diễn Vũ nói ra khỏi miệng.

Cơ hồ có chút không chân thực.

Nếu như nghe thấy chính miệng Văn Diễn Vũ nói ra câu nói này sớm hơn một tháng, sẽ mừng rỡ đến mức nào, Tiết Tầm có thể tưởng tượng được, nhưng giờ phút này, lại nháy mắt trầm mặc.

Y thậm chí cảm thấy có chút đáng thương, chỉ vào lúc này, trường hợp này, em ấy mới nói ra được sao?

Như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?

Ý niệm trong đầu vẫn mãi chậm rãi xoay vòng, Tiết Tầm nhớ mình sắp bắt đầu nghi thức đính hôn, lại nhìn thấy Văn Diễn Vũ ung dung bình tĩnh, không hề thấp thỏm, thần sắc dường như cái gì cũng không hề lo lắng.

Trong nháy mắt, cảm xúc Tiết Tầm trở nên mất khống chế, tiến lên hai bước, kéo vai Văn Diễn Vũ qua, Tiết Tầm bỗng nhiên nói: “Văn Diễn Vũ, em làm sao khiến tôi tin tưởng em được.”

Y nhìn đôi mắt Văn Diễn Vũ, đôi mắt đen kịt bỗng nhiên khẽ lay động, ngữ khí cũng dần dần kịch liệt hơn: “Văn Diễn Vũ, nói cho tôi biết, ngày hôm nay vào lúc này em đến đây nó với tôi những lời này rốt cuộc là có ý gì?”

“Em chỉ là..”

“Đủ rồi.” Tiết Tầm thô bạo đánh gãy, “Em muốn thế nào? Muốn tôi bây giờ hủy bỏ hôn ước? Muốn tôi bỏ mặc Đới Kỳ? Muốn tôi giải thích với truyền thông?”

—— hiện tại chạy tới đây nói với y những lời này, duy nhất cũng chỉ vì những lý do ấy.

Không ngờ Tiết Tầm sẽ nói như vậy, Văn Diễn Vũ thần sắc cứng đờ, muốn giải thích lại cảm thấy không thể nào nói nổi.

Có lẽ đến tận bây giờ mới cảm thấy chính mình đê tiện đến mức nào, rõ ràng trước đó đã nói chia tay, khi nhìn thấy đối phương đính hôn liền không nhịn được chạy đến, mãi đến tận khi bị Lục Nguyên túm tới, tâm lý vẫn ướt ao mơ hồ.

Đúng, hắn không hy vọng Tiết Tầm cùng nữ nhân khác đính hôn hay kết hôn, một chút cũng không hy vọng.

Nhưng mà… Không nói ra được.

Rũ mắt, Văn Diễn Vũ nói: “Em chỉ muốn đến nói rõ với anh mà thôi, không có ý tứ gì khác.”

“Văn Diễn Vũ, là em nói muốn chia tay, là em nói em không thích tôi…” Tiết Tầm chậm rãi bình phục tâm tình, “Em có phải nắm chắc tôi yêu em, cho nên vô luận em đối xử với tôi thế nào, thương tổn tôi bao nhiêu đều không sao ư, chỉ đến nói một câu em thích tôi, có thể khiến tôi quên đi tất cả, cam tâm tình nguyện trở về bên em, đối xử tốt với em vô điều kiện?”

“Em không có nghĩ như vậy.”

“Tôi không cần biết em có thật sự nghĩ như vậy hay không, nhưng hành động em đang làm không phải đã minh chứng tất cả rồi sao?”

Văn Diễn Vũ mím môi, không hề trả lời.

“Tình cảm của tôi không hề bọt bèo như em vẫn nghĩ…” Tiết Tầm cười cười, cười đến băng lãnh: “Văn Diễn Vũ, tôi không muốn hình dung em như vậy, nhưng mà, những việc hôm nay em làm, thật sự… Rất ti tiện.”

Cho dù những lời khó nghe đến thế nào, Văn Diễn Vũ cũng không phải chưa từng nghe qua, chỉ là từ trong miệng Tiết Tầm nói ra, lực sát thương lại cơ hồ lớn đến đến làm cho hắn không thể chịu đựng được nữa.

Hắn vẫn cho rằng, trong miệng Tiết Tầm sẽ chỉ nói ra khiêu khích, ôn tồn, thậm chí là bất đắc dĩ.

Tiết Tầm sẽ nói “Câu dẫn khiêu khích kỳ thực không khó chút nào...”, sẽ nói “Văn Diễn Vũ, anh rất nhớ em”, cũng sẽ nói “Anh làm tất cả, đều là anh tự nguyện, em không cần cảm thấy hổ thẹn hay gì khác” …

Không ngờ, lại nói lời đả thương người khác, cũng nhanh chóng dứt khoát.

Tiết Tầm quay người rời đi.

Văn Diễn Vũ dưới cơn cuống quít, bắt được ống tay áo sơ mi của Tiết Tầm: “Tiết Tầm.”

“Còn có chuyện gì? Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, tôi còn phải trở về.”

Thanh âm thiếu kiên nhẫn khiến Văn Diễn Vũ đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn, dướt cơn cấp bách, hắn thậm chí không biết nên nói cái gì mới thích hợp, không thể làm gì khác hơn là đem những gì mình đang nghĩ trong lòng nói hết ra.

“Tiết Tầm, không phải vì em không muốn anh đính hôn mới nói, em thật sự thích anh, thật sự…”

Vẫn là câu nói này, lời giải thích cũng giống nhau.

Tiết Tầm ở trong lòng cười khổ, Văn Diễn Vũ, lời nói như vậy đã hoàn toàn không lay chuyển được y rồi, cho dù y tin thì có thể làm thế nào, nói chia tay liền chia tay, nói thích liền muốn quay lại, quá mức yếu đuối, không chịu đựng nổi áp lực, đừng nói lay chuyển được y, e rằng ngay cả bản thân mình Văn Diễn Vũ cũng không nhúc nhích được, hắn căn bản không biết cái gì mới là quan trọng nhất.

“Văn Diễn Vũ, câu nói này, tôi hiện tại đã không cần.”

Tiết Tầm quyết tâm đem cánh tay Văn Diễn Vũ buông xuống, không quay lại đầu, từng bước một đi tới cuối hành lang.

Đẩy cửa ra, bước vào hội trường đính hôn sáng ngời chói mắt, nơi đó có người nhà của y, có đồng nghiệp của y, còn có… hôn thê của y.

Bỗng chốc chìm vào bóng đêm

Văn Diễn Vũ đứng một cách vô cùng yên tĩnh, cánh tay bị bỏ lại vẫn cứ duy trì tư thế cũ, ngay cả ngón tay cũng hơi uốn lượn, đốt ngón tay trắng bệnh, dường như có chút cứng ngắc, khuôn mặt thanh tú dần dần tái lại.

Thẳng đến lúc này, Văn Diễn Vũ mới phát hiện mình mình không thể nói gì được nữa.

Cảm giác vô lực sâu sắc lan tràn tới.

“Diễn Vũ, Diễn Vũ, cậu làm sao vậy? Có phải lúc nãy cậu vẫn chưa nói rõ ràng với A Tầm không? Tại sao cậu ấy cứ như vậy rời đi, có cần tôi kêu cậu ấy quay lại lần nữa?”

Văn Diễn Vũ bỏ ra nụ cười, thấp giọng: “Không cần.”

Lướt mắt lên mặt Văn Diễn Vũ, Lục Nguyên bỗng nhiên im bặt, hồi lâu mới nói: “Diễn Vũ, sắc mặt của cậu thật là khó xem.”

“Tôi không sao.” Văn Diễn Vũ cắn cắn môi, “Tôi đi trước.”

Lục Nguyên nhìn bộ dáng Văn Diễn Vũ, bỗng nhiên lo lắng: “Diễn Vũ, tôi đưa cậu đi.”

Văn Diễn Vũ lắc đầu: “Không cần, một mình tôi đi được rồi.”

Bỗng nhiên, một trận tiếng hoan hô điếc tai nhức óc từ trong hội trường, truyền ra.

Người điều hành buổi lễ cao giọng đọc diễn văn, ngay sau đó là âm thanh mở champagne, âm thanh mọi người chúc phúc, ban nhạc vừa tấu lên khúc ca đám cưới, lan rộng cả một bầu trời.

Vậy mà, dường như có chút chói tai.

Cố chấp uyển chuyện từ chối lời đề nghị của Lục Nguyên, Văn Diễn Vũ bước xuống cầu thang, từng bước từng bước, tốc độ xuống lầu, có thể dùng chạy trối chết để hình dung.

Văn Diễn Vũ ôm chặt trái tim đã gần như bị xé rách, đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Đúng, hắn quả nhật quá nhu nhược, cũng không đủ sức gánh vác trách nhiệm, hắn không xứng với Tiết Tầm.

Cho nên, Tiết Tầm lựa chọn buông tay?

Thời khắc này lên, Văn Diễn Vũ mới chính thức biết được, Tiết Tầm đã thật sự chia tay với hắn, năm tháng sau này, con đường vô luận tốt hay xấu, dễ dàng hay khó khăn, đều không còn Tiết Tầm.

*******************************************************************************

Hội trường đính hôn.

Đới Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay, liếc mắt nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng xác định tại một chỗ, khóe miệng đầy ý cười.

“Anh đã đến rồi, vậy bắt đầu đi.”

“Ừ, được.” Tiết Tầm bước chậm đi tới, khóe môi hơi khô.

Do dự một chút, Đới Kỳ vẫn không nhịn được nói: “Em vốn cho rằng… Anh sẽ cứ như vậy bỏ chạy.”

Tiết Tầm cười cười: “Làm sao có thể, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Cô dâu tương lai, thay đổi váy cưới của em đi, anh đi gọi MC chuẩn bị bắt đầu..”

Đại lễ đính hôn đúng giờ cử hành, không quá sớm, cũng không quá muộn.

Nghi thức đã xong, toàn hội trường tiến đến mời rượi Tiết Tầm.

Tiết Tầm ai đến cũng không cự tuyệt, một ly lại thêm một ly, những lần uống sau, Đới Kỳ nhìn không được nữa, giúp Tiết Tầm cản lại nửa chén, mượn cớ đưa Tiết Tầm đến phòng thay đồ nghỉ ngơi.

Còn phải chiêu đãi khách mời và truyền thông, Đới Kỳ tìm Lục Nguyên đến chăm sóc Tiết Tầm, liền vội vã trở về hội trường.

Lục Nguyên lắc lắc Tiết Tầm, mới phát hiện Tiết Tầm không hề say, không những không say, ánh mắt còn tỉnh táo đến mức gần như băng lãnh.

“A Tầm?”

Ngón tay Tiết Tầm đè lên huyệt thái dương hỏi: “Chuyện gì?”

“Hôm nay… Là lỗi của tôi.”

Tiết Tầm đương nhiên biết cậu ta muốn nói cái gì, thanh âm trầm thấp mang theo vô lực nhàn nhạt: “Không liên quan đến cậu.”

“Không phải, tôi muốn nói, Diễn Vũ là do tôi kéo tới. Vừa nãy ở dưới lầu, nhìn thấy cậu ấy đứng bên ngoài, nhất thời kích động tôi liền… Là tôi suy nghĩ không chu đáo, xin lỗi.”