Quá Khí Minh Tinh

Chương 26




“Trên lý thuyết, xuất viện sau hai thì cũng có thể, bất quá thân thể Văn tiên sinh thiếu dinh dưỡng và thiếu nghỉ ngơi trong thời gian dài, sau này vẫn nên chú ý nhiều hơn, đặc biệt là mức độ làm việc, không thể để bản thân quá mệt mỏi.”

Tiết Tầm gật đầu, làm tốt thủ tục xuất viện.

Trở lại phòng bệnh, Văn Diễn Vũ đang đứng phía trong, trước cửa sổ đọc kịch bản, cúi thấp đầu, bóng lưng có chút cô đơn.

“Sáng mai chúng ta sẽ quay về phim trường, em thật sự không sao rồi chứ?”

Văn Diễn Vũ quay đầu lại, buông xuống kịch bản, “Không sao, vốn đã nghỉ ngơi nhiều, bây giờ không còn cảm giác mệt mỏi nữa.”

Tiết Tầm giống như vô ý mà nói: “Còn nữa, sáng mai sẽ có trợ lý của em đến.”

“Trợ lý?”

“Quản lý của em đã tới, tôi và cô ta đã nói chuyện qua, cô ta đồng ý em chuyển qua công ty giải trí Cảnh Thành. Cho nên, đây là người mà công ty gửi đến cho em.”

Nói xong, Tiết Tầm vốn tưởng Văn Diễn Vũ sẽ kinh ngạc, sẽ chất vấn, hay ít nhất sẽ làm gì đó, không ngờ Văn Diễn Vũ chỉ là nhìn y, nhàn nhạt nói một tiếng “Ồ”.

Tiết Tầm đi tới cầm lấy kịch bản của Văn Diễn Vũ, màu đen của bút mực đánh dấu rất nhiều trên đó

Giơ lên kịch bản, Tiết Tầm nhìn Văn Diễn Vũ cười cười: “Nếu như không có chuyện gì, tôi có thể cùng em tập diễn.”

Phần diễn của Lý Dục và Triệu Khuông Dận hầu như là ở đoạn cuối phim, đều là những đoạn đối thoại cảm xúc dâng trào gợn sóng, đây cũng là toàn bộ đoạn cao trào kịch tính lớn nhất của bộ phim.

Lời kịch đương nhiên đều đã học thuộc lòng, rất nhanh, hai người đứng trong phòng bệnh nhập vai

Văn Diễn Vũ đoan chính đứng, bàn tay nắm chặt trong lớp áo, thần sắc mệt mỏi: “Một là vị vua khai quốc anh minh khí thế ngút trời, một là kẻ chịu tội nhu nhược vong quốc, như chim yến tước thiên nga, bệ hạ cùng tội thần nói chuyện, cần gì phải tránh tai mắt của người khác?”

Tiết Tầm thần sắc cũng trong nháy mắt thay đổi, ngũ quan tuy giống nhau nhưng khí thế lúc này tỏa ra tuyệt nhiên bất đồng.

Vầng trán vi ngưng, khí thế bá đạo không ai có thể chạm vào được.

Âm sắc của y giống như càng thêm chất phác mạnh mẽ: “Lý Dục… Trẫm chờ ngày này đã rất lâu, ngươi rốt cục cũng đến. Trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi giết nhầm tướng tài Lâm Nhân Triệu, là vì bất nhân, bức tử trung thần Phan Hữu, là vì không khôn ngoan, ngươi sợ chết không dám thượng triều, bức trẫm làm lớn chuyện, là vì bất nghĩa, ngươi, một tên bất nhân bất nghĩa ngu dốt, ngươi nói trẫm có nên giết ngươi hay không?”

Văn Diễn Vũ hơi cuộn lên mí mắt, không biểu tình thái độ gì

“Dục gia chi tội, hoạn nạn không từ.” “欲加之罪, 何患无辞.”

Chốc lát lặng im, Văn Diễn Vũ nhấc lên khóe mắt, đôi con ngươi nhàn nhạt chậm rãi nhìn thẳng Tiết Tầm.

“Làm đế vương, Lý Dục ta xác thực không bằng ngươi, nhưng ngươi giàn cảnh vu hại ta, dụ ta giết nhầm trung lương (người trung thành), ta vốn không biết cũng không hiểu rõ, làm như ý của ngươi, thế nhưng, ngươi như vậy thắng ta không cảm thấy xấu xa sao? Ngươi luôn mồm luôn miệng nói bởi vì ta không phụng chiếu mà phạt ta. Là vì chuyện này? Hay là bởi vì ích kỷ của riêng ngươi!”

Tiết Tầm thế nhưng dần dần nở nụ cười, trong nụ cười mang theo ý tứ trào phúng: “Lý Dục, ngươi biết vì sao ngươi không bằng trẫm không? Chính là điểm này. Ngươi là một văn nhân, những chuyện ngươi ngươi muốn so đo quá nhiều. Mà trẫm lại không như vậy, điều trẫm phải làm chỉ là thống nhất thiên hạ, chỉ cần giúp lê dân bách tính khỏi phải chịu nỗi khổ bị chinh phạt, mọi người sẽ tôn trẫm lên làm hiền quân, không ai để ý cái gì thiên hạ đại nghĩa. Nói đến thi từ ca phú trẫm không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ, ngươi là tù nhân của trẫm.

Rõ ràng Tiết Tầm chỉ đang đọc lời kịch, Văn Diễn Vũ thế nhưng lại vì những từ ngữ ấy mà cảm thấy một tia xấu hổ.

Đương kim Hoàng đế bị kẻ vong quốc cười nhạo không biết xấu hổ.

Người thất bại bị người thành công cười nhạo không biết đê hèn

Chẳng biết vì sao, thời gian xóa mòn khí thế vốn không có bao nhiêu trong người.

Không phải mình diễn không tốt, không phải mình không thể diễn đặc sắc nhân vật này, mình không phải là phế vật liên lụy đến cả đoàn phim, mình chỉ, mình chỉ phải

Nỗi thống khổ không có cách nào tự bào chữa giãy dụa từ trong đôi mắt toát ra, ánh mắt phẫn hận nhuộm đen các loại cảm xúc mãnh liệt, phảng phất như không thể kìm nén được nữa, cuối cùng tỏa ra ánh sáng lung linh.

Tiết Tầm run lên vài giây, suýt chút nữa ngay cả lời thoại cũng quên đọc

“Hà tất dùng ánh mắt như thế nhìn ta. Lý Dục, ngươi không phải tinh thông thơ văn, tài hoa xuất chúng sao, vậy thì dùng tình cảnh hiện tại của ngươi làm thành một bài ca thật tốt xem nào.”

Văn Diễn Vũ khép hờ đôi mắt, che giấu cảm giác xấu hổ mệt mỏi tràn ngập

Một lúc lâu, kéo kéo khóe miệng, chậm rãi ngâm:

“… Bốn mươi năm đến quốc gia này,

ba ngàn dặm mà sơn hà.

Phượng các long lâu sánh ngang với trời cao, quỳnh hoa đá ngọc yên la.

Chưa bao giờ biết qua khí giới. (chiến tranh)

Đến khi phải bắt trung thần làm tù binh, trẫm, thắt lưng mỏi mệt, tóc mai làm hao mòn.

Ngày rời đi, về với đền miếu chùa chiền, cung đình tấu khúc biệt ly, cung nữ rơi lệ…”

“… Bệ hạ lập tức lấy được thiên hạ, ý chí kiên định mở rộng bản đồ, cầm trên tay chỉ là kiếm,

tội thần không có bản lãnh này, không thể lập tức tranh thiên hạ,

bây giờ quốc gia đã mất, cái gì cũng không có, ta tất cả đều chịu thua,

không cần nói ta thua có bao nhiêu thảm hại, ít nhất ta đã cố hết sức, ta không phải hôn quân, ta sẽ không thoái nhượng…

Ít nhất, trong tay ta còn có cây bút… Đại Tống trăm năm sau này, có lẽ tính mạng của ta cũng sẽ theo nó trường tồn…”

Lời kịch như vậy, khiến bầu không khí giữa Tiết Tầm và Văn Diễn Vũ có chút nặng nề.

Tiết Tầm đem kịch bản thả xuống, vỗ vỗ vào vai Văn Diễn Vũ, “Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, nghỉ sớm một chút.” Nói xong đi đến chiếc giường sát vách.

“Chờ đã…”

Nghe thấy âm thanh Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm quay đầu lại.

Còn không chờ nhìn rõ, đã phát hiện Văn Diễn Vũ đột nhiên bước nhanh tới gần, đôi môi phủ lên hắn.

Tiết Tầm toàn bộ cứng đờ, thân thể đã phản ứng trước não, ôm chặt lấy Văn Diễn Vũ, làm sâu hơn nụ hôn này.

Bị đè nén quá lâu, rất khó có thể kiềm chế được.

Thuận thế vòng tay ôm eo Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm đem hắn chặt chẽ đè lên tường, giống như hóa thành thú, kịch liệt hôn môi.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, âm thanh gắn bó dây dưa mập mờ khiến người ta run sợ.

Kề sát bờ môi nóng bỏng, Tiết Tầm dùng lực rất lớn, giống như muốn đem Văn Diễn Vũ nuốt chửng.

Rõ ràng hôn kịch liệt như vậy, thế nhưng lại mơ hồ lộ ra ôn nhu dịu dàng, thương tiếc cẩn thận.

Kế tiếp giống như nước chảy mây bay, ngón tay Tiết Tầm linh hoạt luồn vào trong khuy áo của Văn Diễn Vũ, hô hấp khó khăn, xương quai xanh sạch sẽ cùng da thịt trắng noãn tản ra mùi vị mê hoặc.

Thân thể đang thừa nhận hôn môi của Văn Diễn Vũ thoáng chốc cứng đờ.

Tiết Tầm hơi ngưng lại, hắn rất muốn thuyết phục chính mình hãy quên đi, nhưng thần trí một khi đã tỉnh táo, cho dù muốn giả bộ hồ đồ cũng không thể làm được.

Lưu luyến kết thúc nụ hôn dài, nắm lấy tay Văn Diễn Vũ đồng thời buông ra.

Tiết Tầm giống như mới tìm lại được âm điệu, khàn khàn hỏi: “Tại sao?”

Văn Diễn Vũ dựa vào trên tường, nghiêng đầu nhẹ nhàng thở dốc, bởi vì hôn môi kịch liệt, hai má hiện lên màu sắc ửng đỏ,đôi môi nhạt màu bị mút mạnh cũng có chút sưng tấy, bên trong cổ áo sơ mi một mảng da thịt căng mịn trắng nỏn lấp ló như mời gọi, kích thích triệt để thần kinh Tiết Tầm.

Thế nhưng, thân thể càng nóng, tâm tình càng lạnh.

Văn Diễn Vũ chủ động, đối Tiết Tầm mà nói, dường như là chuyện đến nghĩ cũng không dám nghĩ, thế nhưng chuyện này phát sinh sai thời điểm, không những không khiến y cảm thấy hưng phấn vui sướng, ngược lại thay vào đó, là cảm giác bất an sâu sắc và đau lòng.

“Anh không yêu tôi sao?”

Văn Diễn Vũ quay đầu nhìn Tiết Tầm, lẳng lặng nở nụ cười, ánh nhìn cô đơn chuyển động trong đôi mắt màu hổ phách.

“Tôi sẽ không phản kháng, tại sao không làm đi?”

Cúi đầu, ngón tay thon dài tinh tế men theo cúc áo lúc nãy còn sót lại, tiếp tục gỡ bỏ.

Tiết Tầm nhắm hai mắt, cau mày đè lại bàn tay đang mở áo của Văn Diễn Vũ, chậm rãi nhếch miệng.

“Được rồi. Văn Diễn Vũ, em rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào em cho rằng tôi yêu em, chỉ vì lên giường với em thôi sao? Nếu như chỉ là vì chuyện này, tôi tùy tiện đi đâu cũng có thể tìm được người so với em càng đẹp hơn càng nghe lời hơn, cần gì phải cùng em giả tạo hao tổn tâm tư thời gian nhiều như vậy?”

Văn Diễn Vũ thả tay xuống, trả lời: “Tôi biết.”

“Vậy tại sao em còn muốn…?”

“… Tôi không thể cho anh bất kỳ cái gì khác được.”

Trong nháy mắt, Tiết Tầm minh bạch.

Văn Diễn Vũ muốn báo đáp, bởi vì không cách nào đáp lại tình cảm của y, cho nên thà rằng thuyết phục bản thân lên giường.

Đối xử với tình cảm của y như thế, Tiết Tầm hẳn phải tức giận, nhưng lúc này, y lại chỉ cảm thấy đau lòng.

Vì chính mình, càng vì Văn Diễn Vũ.

“Văn Diễn Vũ, em làm như thế, rốt cuộc là đang làm nhục tôi, hay là… Sỉ nhục chính em?”

Tiết Tầm giơ ngón tay lên, từng đốt ngón tay xinh đẹp lướt qua gò má Văn Diễn Vũ, thanh âm mang theo mệt mỏi.

“Có một số việc không cần nói ra tôi cũng sẽ làm, chuyện này không có nghĩa là vì tôi yêu em mà mong em đáp lại. Tôi làm tất cả, đều là do tôi tự nguyện, em không cần cảm thấy áy náy hay gì cả.”

Giống như kẻ si ngốc giải thích càng khiến Tiết Tầm cảm thấy buồn bực hơn.

Ngón tay trượt tới cổ áo sơ mi, Tiết Tầm cúi đầu đem những cúc áo đã bị cởi ra, từng cái từng cái thắt lại.

Hôn nhẹ lên tóc mái Văn Diễn Vũ, che giấu âm u nơi đáy mắt, cong khóe miệng tươi cười: “Tôi sẽ đợi đến ngày em cam tâm tình nguyện. Còn bây giờ, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”

Thả Văn Diễn Vũ ra, Tiết Tầm quay người, đi  đến chiếc giường ngủ sát vách.

Đưa lưng về phía mặt tường, Văn Diễn Vũ dùng mu bàn tay che lại môi, ánh mắt ngơ ngác.

Kéo ra rèm cửa sổ trong phòng bệnh, dưới ánh đèn sáng mờ ảo, từ góc độ của Văn Diễn Vũ chỉ có thể nhìn thấy một nửa tấm lưng Tiết Tầm.

Chỉ bằng khoảng cách một hành lang nhỏ, bây giờ đã bị thái độ của của hắn, mạnh mẽ kéo thành vô hạn xa xôi.

Túc trực trong bệnh viện không phải là trải nghiệm gì tốt đẹp, nhưng Tiết Tầm vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, cho dù biết hắn cái gì cũng không thể đáp lại.

Tiết Tầm nói hắn không cần để ý, nhưng hắn làm sao có thể làm được?

Tại sao phải đối xử với hắn tốt như vậy?

Thời gian tám năm qua, hắn đã quen sinh hoạt cô đơn một mình.

Học được nhiều nhất chính là lời cảm ơn, hắn biết rõ, trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ, sẽ không một ai không lý do đối xử tốt mới mình, hắn không cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ người ta đối xử tốt, những chuyện khác hắn cũng có thể đáp trả được, nhưng cố tình thứ Tiết Tầm muốn hắn không thể cho.

Có thể tiếp nhận được ôm ấp của Tiết Tầm, lại không thể nào tiếp thu được tình yêu của y.

Rõ ràng là loại tình yêu không nhận được chúc phúc, tại sao Tiết Tầm có thể cương quyết như thế, giống như cây ngay không sợ chết đứng?

Thật sự hâm mộ, ước ao có thể mạnh mẽ như y.

Cha, người có thể cho con một chút dũng khí của người, để con có can đảm lựa chọn và quyết định hay không…