Quá Khí Minh Tinh

Chương 22




Hình ảnh về trang phục diễn rất nhanh được công bố ra ngoài, tự nhiên xuất hiện một hồi tranh luận như thường lệ, mà chuyện này không có gì đáng nói, những lời bình ủng hộ hay khen chê lẫn lộn, đều là con đường quen thuộc phải đi qua.

Quá trình quay phim vẫn đúng như thời hạn đã sắp xếp mà tiến hành, trong đoàn phim đều là những diễn viên lão luyện, từng được rèn luyện rất tốt, giảm thiểu tối đa số lần phạm sai lầm.

So với [Lạc đường] của Lục Nguyên không giống nhau, [quân thần] được coi là tác phẩm truyền hình bom tấn của quốc gia, là quốc sản.

Tác phẩm này bao gồm  mọi thứ, địa vị, diễn viên, hình ảnh đều phải yêu cầu nghiêm khắc, dù sao phim truyền hình không giống điện ảnh có thể áp dụng những chiêu trò gian lận chia cắt hậu kỳ phức tạp, đặc biệt đây lại là phim lịch sử, cần diễn đạt mạnh mẽ thẳng thắng, cố gắng đạt đến chân thực, cho nên phim trường sẽ có rất nhiều ống kính, những ống kính này muốn quay hoàn mỹ cũng phải cần diễn viên phải diễn đi diễn lại nhiều lần, trong đó tuyệt đối không thể xuất hiện chút sai lầm nào.

Cho nên trước đó Văn Diễn Vũ cơ hồ đem kịch bản học đến thuộc làu làu, mãi đến tận đêm trước khi dọn đến phim trường hắn còn cầm kịch bản tỉ mỉ nghiên cứu.

Kỳ thật, hắn không phải là kiểu diễn viên chăm chỉ, thế nhưng trách nhiệm tối thiểu hắn vẫn sẽ thực hiện.

Phim trường quay chụp được xác định tại một tòa thành điện ảnh mới xây xong, tất cả diễn viên đều được yêu cầu trong khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi tại vùng phụ cận, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được rời đi, đương nhiên loại yêu cầu này chỉ hướng đến những tiểu diễn viên không có quyền không có thế như Văn Diễn Vũ.

Đi dạo loanh quanh trong vùng phụ cận thành điện ảnh một chút, thả lỏng tâm tình, Văn Diễn Vũ mới trở về gian phòng của chính mình.

Ở một tiệm cà phê cách đó không xa, có bóng dáng hai người yên lặng ngồi nơi góc khuất, dựa vào cửa sổ.

“Anh ta chính là đối tượng anh nghiêm túc muốn chung sống cả đời?” Tháo kính mác xuống, ánh mắt lãnh diễm của ảnh hậu dời khỏi thân ảnh đơn bạc ngoài cửa sổ.

Tiết Tầm chống đỡ cằm, ánh mắt ôn nhu mang theo nụ cười trả lời: “Hiện tại cũng đâu tính là quá sớm chứ, không phải chính em cũng đã dự định sẽ kết hôn rồi sao.”

Ánh mắt lạnh lùng tinh xảo của Đới Kỳ chậm rãi vụt qua, nàng cúi đầu mặc cho tóc dài lướt xuống hai bả vai thon nhỏ, dắt khóe miệng cười nhạt: “Cũng phải. Trước đây anh luôn chê em tính khí cao ngạo, cho nên bây giờ muốn tìm một người tính cách ôn hòa sao? Bất quá, khi đó em thật sự không ngờ anh sẽ thích một nam nhân.”

Nghe vậy, Tiết Tầm lắc đầu cười khổ: “Tính cách ôn hòa? Nếu tính cách em ấy thật sự ôn hòa anh cũng sẽ không đau đầu thành như vậy, ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng trong xương tủy so với ai khác đều bướng bỉnh cố chấp hơn vạn lần.”

“Về phần em ấy là nam nhân… Từ đầu anh chỉ đơn giản là thích người này, không liên quan gì đến giới tính.”

Bồi bàn đem đến cà phê, không khí nhanh chóng trở nên trong trẻo thơm lịm.

Đới Kỳ nhẹ nhàng khuấy cà phê, đường rất nhanh hòa tan trong ly, tản ra từng gợn sóng hình tròn.

“A Kỳ, những năm này, em trải qua tốt chứ.”

Đới Kỳ cười khẽ: “Không phải đều có thể thấy hết được trong tạp chí tin tức rồi sao, em rất tốt. Nữ minh tinh cùng nam minh tinh không giống nhau, em cũng đã không còn trẻ, hiện tại chuyện quan trọng nhất nên làm là tìm một người nào đó trao thân gửi phận, đương nhiên tốt nhất là có thể gả vào một gia đình giàu có… Ha ha, bây giờ nhớ lại, chúng ta lúc còn trẻ cũng thật là ấu trĩ, cùng nhau bất cẩn như vậy, chia tay cũng đơn giản như vậy, năm đó nếu như không phải…”

“Hiện tại nhắc đến chuyện này làm gì?” Tiết Tầm bất động thanh sắc đánh gãy, biểu tình ẩn ở trong bóng tối thấy không rõ lắm.

“Được, không đề cập nữa… Nói đi, gọi em ra ngoài làm gì? Chắc chắn không chỉ là muốn để em nhìn người yêu của anh thôi đúng không.”

Tiết Tầm cúi đầu nhấp một hớp cà phê, khuôn mặt phản chiếu lên kính, hoàn mỹ như trước, tựa hồ dấu vết thời gian hoàn toàn không lưu lại chút gì lên người y.

“Văn Diễn Vũ, em ấy trước đây đã sa sút một thời gian dài… Thời điểm diễn chung với nhau, nhờ em chăm sóc em ấy một chút.”

Những tác phẩm điện ảnh nhiều tập nói về lịch sử cỡ lớn như thế này, Văn Diễn Vũ e rằng xưa nay chưa từng diễn qua, tinh thần sa sút biếng nhác nhiều năm như vậy, vừa bắt đầu diễn không tốt là chuyện rất bình thường, nếu như lại giống như [ lạc đường ], Liên lão chỉ sợ sẽ trực tiếp thay người.

Trầm mặc chốc lát, Đới Kỳ hỏi: “Tại sao anh lại không tự mình giúp anh ấy?”

Tiết Tầm thân thể thả lỏng dựa vào về lưng ghế phía sau, cười đến càng ngày càng đắng chát: “Em ấy vẫn luôn bài xích anh, anh muốn đến gần em ấy cũng chỉ có thể dùng kế kích tướng, mà… Anh không muốn ép em ấy quá gấp, em ấy rất có thiên phú, anh đây có thể bảo đảm.”

“Em đây cũng biết, con trai của Văn Việt sao có thể yếu kém được chứ, anh ta cho dù chỉ thừa kế một phần nhỏ thiên phú của cha thì cũng đã đủ để ứng phó cái vòng giải trí này.” Dừng một chút, âm thanh Đới Kỳ mang theo mấy phần hoảng hốt, “… Tiết Tầm, anh, anh là thật sao, rất… Yêu anh ta?”

Tiết Tầm trầm mặc gật gật đầu.

“Được, em đáp ứng anh.” Uống một hơi cạn sạch ly cà phê, Đới Kỳ cười nói, lại rất có loại ý tứ hàm xúc nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Tầm, tuy rằng hiện tại nói ra những lời này có chút không đúng lúc, thế nhưng em vẫn muốn nói, người được anh yêu lúc này cũng thật là quá may mắn.”

Xuyên qua cửa sổ nhìn Đới Kỳ lưu loát nhấc lên túi xách rời khỏi tiệm cà phê, ngồi vào chiếc xe trợ lý mới lái tới, Tiết Tầm uống cà phê suy nghĩ, e rằng, vừa nãy điều Đới Kỳ chân chính muốn làm chính là đem ly cà phê kia tạt thẳng lên trên mặt mình đi.

Thế nhưng, nếu như chỉ vì chút ấy  mà không tuyệt tình phũ phàng triệt dứt khoát, tơ lòng rối bời sẽ không triệt để đứt rời, để người khác mông lung hy vọng, có thể kết quả sẽ càng thảm hại hơn.

Huống chi, Đới Kỳ thật sự là một cô gái tốt, kỹ năng diễn xuất cũng như nhân phẩm, đều không tệ.

Ngày hôm sau chính là ngày quay phim chính thức đầu tiên, trước đó, Liên đạo diễn đã phát ra một phim tài liệu vô cùng dài, là liên quan với [ quân thần ] sở dĩ muốn nhắc lại cho mọi người những sự kiện chủ yếu trong thời đại này, nhưng không phải là tự mình đơn độc giảng giải, mà đây là nghĩa vụ của diễn viên chính.

Nghỉ ngơi xong, sau thời gian thanh thản này sẽ bắt đầu chuỗi ngày quay phim liên tục, tuy phim truyền hình không cần nhất định phải tiến hành quay dựa theo quy trình kịch bản từ đầu đến cuối, nhưng đối với diễn viên mới bắt đầu nhập diễn thì  vẫn nên xem tình hình đối thoại của bạn diễn trước để tập nhập vai.

Quay xong vài cảnh, Văn Diễn Vũ trung bình NG chừng mười lần, chuyện này thực sự không phải là chuyện tốt gì, cũng may là số lần NG của hắn cũng từ từ giảm bớt, còn duy trì ở phạm vi mà Liên đạo có thể chịu đựng được.

NG: Not good

Lần này không còn cảm giác chướng ngại tâm lý, mà vấn đề đến từ chính bản thân hắn.

Đã từ lâu không còn là một minh tinh điện ảnh, đứng trước màn ảnh, cảm giác không bắt giữ được ống kính, không thu hút được ánh nhìn, rất dễ phạm sai lầm.

Những thứ này đều từ kinh nghiệm quay phim mà tích lũy được, yêu cầu lại đơn giản, chỉ cần thời gian, thế nhưng không chắc người khác sẽ cho bạn thời gian để thích ứng, giới giải trí là một nơi cực kỳ tàn khốc.

Văn Diễn Vũ vốn dĩ không tính là diễn viên mới, chỉ là kinh nghiệm quá khứ của hắn đã bị thời gian bào mòn đến chỉ còn dư lại vài vết tích nhàn nhạt.

Kế tiếp là phân đoạn đối diễn với Đới Kỳ.

Bởi vì [ quân thần ] là phim truyền hình đến giai đoạn hậu kỳ sẽ phối âm lồng tiếng, cho nên Văn Diễn Vũ đọc lời thoại cũng không cần phải chú ý quá nhiều, hắn trọng điểm chỉ cần chú ý cảm xúc diễn xuất ở vẻ mặt và động tác.

Đơn giản vào vị trí diễn cảnh vừa đi vừa trò chuyện, bắt đầu quay phim.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bữa…

Gay go rồi, bước thứ năm giẫm sai vị trí…

Trong nháy mắt, Đới Kỳ đang nói lời kịch đột nhiên bất động thanh sắc thoáng dời bước, khép hờ 2 giây.

Mà ngay trong hai giây ngắn ngủi đó, Văn Diễn Vũ đã đi bước thứ sáu, một lần nữa đúng vị trí bắt kịp màn ảnh.

Trợ lý đạo diễn ban đầu vốn định hộ “Cắt” nhưng sau đó lại thả tay xuống, tiếp tục quay phim.

Đóng xong vài cảnh nữa rồi quay trở lại phòng nghỉ, Văn Diễn Vũ uống hai ngụm nước.

Bởi vì không có cảnh quay nên Tiết Tầm không có ở đây, vai chính trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn Văn Diễn Vũ, rất nhiều nhân viên cùng trợ lý đều vây quanh Đới Kỳ. Nhiệt độ trong phòng hạ xuống còn hơn hai mươi độ, diễn viên mặc quần áo cổ trang viên đều có chút không chịu nổi, phía bên Đới  Kỳ trợ lý liên tục đưa qua nước, dưa hấu cùng quạt gió, ân cần chăm sóc không ngừng, làm nổi bật Văn Diễn Vũ bên cạnh cực kỳ đơn độc quạnh quẽ.

Văn Diễn Vũ lau vệt mồ hôi, đi tới trước mặt Đới Kỳ.

“Chuyện vừa rồi, cám ơn rất nhiều.”

Đới Kỳ tùy ý trợ lý quạt mát, hơi quay mặt sang, mỹ lệ trên mặt làm rung động lòng người, không chút biểu tình: “Không cần cám ơn, sau khi quay xong nếu có thời gian, tôi nghĩ chúng ta sẽ tập diễn chung.”

Văn Diễn Vũ hơi kinh ngạc, vẫn gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình.

Không bao lâu sau, cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra.

Một cô gái nhỏ hấp tấp mang theo túi nhựa cùng khăn mặt chạy vào, tươi cười từ trong túi nhựa lấy ra vài chai nước khoáng ướp lạnh, kín đáo đưa cho nhân viên công tác, đồng thời lập tức đem nước khoáng cùng khăn lông ướt kín đáo đưa cho Văn Diễn Vũ, nhét xong cũng không cần nghỉ ngơi liền lao ra chung quanh, phân phát nước khoáng cho những nhân viên khác.

Văn Diễn Vũ nhận ra người này chính là nữ trợ lý trẻ tuổi của Tiết Tầm.

Bên trong phòng nghỉ ngơi, kể cả bên ngoài, liên tục xuất hiện chuỗi âm thanh cảm ơn ơn khách sáo, bàn tay Văn Diễn Vũ vốn dĩ luôn lạnh lẽo, ướt khoáng mát lạnh xuất hiện cũng không có cảm giác nhiệt độ giảm đột ngột.

Đới Kỳ lại đột nhiên cười nhẹ thành tiếng, đứng lên, đem chai nước khoáng mát lạnh còn chưa kịp vặn nắp của chính mình phóng tới bên người Văn Diễn Vũ, âm thanh bất ngờ bình dị gần gũi, “Quả nhiên rất chu đáo, anh cũng không cần phải cảm giác ngượng ngùng đâu.”

Văn Diễn Vũ ban đầu không rõ ràng ý tứ của Đới Kỳ, tận tới đêm khuya, thời điểm tập diễn chung mới xem như là rõ ràng, ảnh hậu quen biết Tiết Tầm, hơn nữa tựa hồ còn rất thân thiết.

Bởi vì đối phương vừa tiến đến, liền trực tiếp hỏi hắn: “Đối với Tiết Tầm, anh có cảm giác gì?”

Từ rất lâu, những khía cạnh bát quái trong vòng giải trí Văn Diễn Vũ đã không còn để ý đến, đương nhiên cũng sẽ không biết khoảng thời gian trước khi  ảnh đế ảnh hậu thành danh, chỉ cảm thấy chính mình bị hỏi vấn đề thế này thực sự rất hoang đường, mà dù sao thì sáng hôm nay Đới Kỳ đã giúp đỡ hắn, sau đó còn có một đoạn thời gian không ngắn cùng nhau hợp tác, Văn Diễn Vũ trầm ngâm chốc lát, tránh nặng tìm nhẹ: “Kỹ xảo của y rất tốt, tôi sẽ chú ý học tập y nhiều hơn. Sáng nay cô giúp đỡ tôi, thực sự rất cảm ơn.”

“Văn Diễn Vũ, anh biết tôi đang hỏi gì.”

Văn Diễn Vũ cúi đầu xem kịch bản trong tay, nửa ngày mới trả lời: “Cô muốn tôi phải trả lời như thế nào đây?”

Phim trường đã không còn người nào, xa xa nhìn lại, Văn Diễn Vũ cùng Đới Kỳ đứng ở bên trong trường quay cầm kịch bản, tựa hồ là đang tập diễn, đại khái sẽ không có người nào đoán ra bọn họ đang tập diễn đến mức bàn đến những chủ đề cao trào trong tạp chí giải trí.

Đới Kỳ đem kịch bản vứt qua một bên, thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm Văn Diễn Vũ: “Tôi không phải đang giúp anh ấy hỏi, anh không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn tự mình hỏi mà thôi. Hỏi xong chúng ta sẽ tiếp tục tập diễn.”

Ánh đèn lẻ loi thắp sáng, chiếu vào này một góc.

Thay đổi diễn phục, Văn Diễn Vũ thoạt nhìn càng thêm thon gầy, mái tóc dài tùy ý tản mạn ở ở đầu vai, khuôn mặt thanh tú ôn nhuận, trong giới giải trí này có thể tìm ra rất nhiều người giống hắn, thoạt nhìn chỉ là một nam nhân bình thường.

Khó mà tin nổi, Tiết Tầm mắt cao hơn đầu làm sao có thể thích một người như vậy, thậm chí dưới tình huống đối phương ngay cả một sắc mặt tốt cũng không cho y, y cũng không chịu buông tay.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng, Đới Kỳ tâm lý không chút thoải mái nào liên tục dâng lên, không  cách nào che giấu được.