Quá Khí Minh Tinh

Chương 18




Tiết Tầm sau kỳ nghỉ nửa tháng, lập tức khôi phục lại công tác.

Amy gửi qua sáu, bảy cái cuốn kịch bản để Tiết Tầm lựa chọn, cổ trang hay hiện đại đều đầy đủ.

Chọn rồi lại chọn, bây giờ cũng không còn lại vai diễn đặc biệt nào.

Đối với Tiết Tầm mà nói, phương diện nhập vai vào một nhân vật nào đó đã trở nên quá mức bình thường, y đã diễn quá quá nhiều nhân vật, trừ phi tự mình hủy hình tượng bằng không sẽ khó lòng vượt qua những gì đang có, thế nhưng loại hành vi mạo hiểm tự hủy hình tượng này cho dù Tiết Tầm nguyện ý, công ty cũng sẽ không đáp ứng.

Ở quốc nội, những chuyện Tiết Tầm phải làm chỉ là vững chắc địa vị của chính mình.

Cuối tuần, do nhu cầu giải trí, ông trùm có thể lực Lương Lại Thành lại tổ chức dạ tiệc từ thiện, khung cảnh cực kỳ long trọng.

Tụ họp đầy đủ giàn siêu sao nổi tiếng, bề ngoài cùng trang phục đặc biệt tinh xảo, trang sức xa xỉ, lễ phục hoa lệ trang nhã, trên mặt dẫn theo nụ cười tuyệt đối hoàn mỹ mà xa cách.

Những nghệ sĩ có quan hệ tốt ———— cũng có thể nói là địa vị cùng cấp bậc, vây quanh nhau chuyện trò vui vẻ, âm thầm phân cao thấp.

Tinh anh xã hội, nghệ sĩ danh tiếng, tụ họp cùng nhau nói chuyện phiếm, bình phẩm từ đầu đến chân.

Camera của giới truyền thông thỉnh thoảng lại lấp loé, nửa thật nửa giả, vô số mạch nước ngầm dưới lớp mặt nạ bắt đầu phun trào.

Tiết Tầm là nghệ nhân dưới cờ công ty giải trí Cảnh Thành đương nhiên phải có mặt, áo khoác dài cashmere màu xám nhạt, bên trong là lễ phục châu âu màu đen cùng quần dài, khuôn mặt thanh khiết hoàn hảo thu hút mọi ánh nhìn, ngũ quan cực kỳ tuấn lãng, vừa xuất hiện lập tức giết chết chết hàng loạt trái tim thiếu nữ, người người đỏ mặt bình luận.

Đây là chuyện đương nhiên, Tiết Tầm nghĩ, lễ phục cùng trang sức đặt làm trước một tuần, chuyên viên trang điểm và làm tóc hóa trang cho y mất gần một tiếng đồng hồ.

Cho dù không kiên nhẫn hay không muốn, cũng phải nhịn xuống mà làm, y một khi bước lên sân khấu thì nhất định phải càng ngăn nắp đẹp đẽ hơn so với người khác.

Lục Nguyên cũng mặc âu phục ngay ngắn, cùng nhau đi tới, cười khúc khích bắt chuyện.

Tiết Tầm gọi trợ lý lại chào hỏi, nụ cười của Lục Nguyên mới cứng lại, oán giận: “Này, thật là quá đáng.”

Tiết Tầm đưa tới một ly rượu đỏ, xấu xa cười: “Anh của cậu một chút nữa thôi sẽ đến, cậu vẫn nên làm bé ngoan lại đi.”

Vừa nói xong, nơi cổng chính lập tức xuất hiện một trận xôn xao.

Hai người tiền hô hậu hủng tiến vào, bảo tiêu cùng trợ lý cố vấn ước chừng khoảng hai mươi người, mặc dù như thế, hai người kia vẫn như cũ chỉ cần một cái liếc mắt liền bị nhận ra.

Ông chủ công ty giải trí Cảnh Thành, Lương Lại Thành, cùng người nắm quyền tập đoàn Lục thị, Lục Uyên.

Người đi trước khoảng chừng năm mươi, khoác lên trang phục thời Đường màu đỏ thẫm được tinh chế vô cùng tinh xảo bằng thủ công, khuy áo cùng nút áo từng cái từng cái cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt tươi cười.

Người sau dáng vẻ ước chừng chỉ có hai mươi, gò má tái nhợt anh tuấn như ma cà rồng thời Trung cổ ———— trên thực tế quả thật cũng đúng như vậy, hắn thiếu máu đặc biệt nghiêm trọng, và thừa hưởng 50% huyết thống Châu Âu, dạ phục tiêu chuẩn khoác trên người hắn có loại bá đạo khó cưỡng lại, phảng phất như đế vương.

Chuyện Tiết Tầm một năm trước từ Lục thị chuyển sang ký hợp đồng với Cảnh Thành, mọi người đều biết.

Ông chủ mới và cũ đều cùng nhau tụ tập, không khỏi có người muốn xem trò vui.

Ai ngờ thái độ song phương đều hài lòng tốt đẹp, trò chuyện vui vẻ.

Lục thị ở quốc nội lấy truyền hình và điện ảnh làm chủ, còn Cảnh Thành lại nghiêng về nước ngoài nhiều hơn, cái này cũng là nguyên nhân Lục Uyên những năm gần đây tích cực khai thác thị trường ngoài nước. Tiết Tầm ở quốc nội đã vì Lục thị kiếm về không ít thu nhập, hiện nay chuyển qua ký hợp đồng với nơi khác, cũng không tính là vong ân phụ nghĩa.

Hàn huyên một hồi, hoạt động bán đấu giá đêm nay chính thức bắt đầu.

Nghìn bài một điệu (1)

(1): nghìn bài một điệu; bài nào như bài nấy; rập theo một khuôn khổ

Vật Tiết Tầm bán đấu giá chính là chiếc xe năm ngoái hắn lái trong bộ phim kia, bộ phim hắn giành được giải ảnh đế, ngay lập tức một thiên kim tiểu thư nhà giàu dùng 340 vạn thu vào tay.

Cũng là cái giá cao nhất đêm đó.

Bán đấu giá kết thúc, dạ hội chân chính mới bắt đầu.

Đi tới sau hậu trường, đã có thể nhìn thấy rất nhiều nam nữ minh tinh trang phục hoa mỹ bước lên những chiếc xe hàng hiệu, có thể đoán trước, đêm nay paparazii A thị sẽ nghênh đón một khoản thu nhập xa xỉ nữa.

Những buổi tiệc tùng như vậy, Tiết Tầm đã trải qua.

Tiếp rượu, hát karaoke, chơi ma túy, hút thuốc phiện, rồi lượn lờ với màn khói thuốc trong tình cảnh mất lý trí, ôm ấp làm…tình, hoặc là những chuyện càng khiến người ta buồn nôn khác nữa, phảng phất tưởng như trong tình cảnh kia, là có thể che giấu loại hành vi không bằng cầm thú của chính mình.

Vận may của Tiết Tầm cũng không tệ lắm, mới vừa ra mắt đã bị người ta cho rằng có người bao dưỡng, mà chờ đỏ mắt, cũng chẳng ai dám bao dưỡng y.

Tiết Tầm đột nhiên cảm thấy chút vui mừng, cho dù Văn Diễn Vũ yên lặng gần mười năm, nhưng ít ra những chuyện như thế này, hắn có lẽ không phải trải qua.

Tâm tư cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền bay về buổi tối hôm ấy, cách đây mấy tháng, trong thang máy, Văn Diễn Vũ khoác lấy áo sơ mi của y, thần sắc yếu ớt.

Văn Diễn Vũ luôn luôn đem bản thân mình khóa lại thật chặt, không biết thời điểm nào mới có thể nhìn thấy hắn mở lòng đây?

Nghĩ như vậy, Tiết Tầm cảm thấy có chút ủ rũ.

Ngồi trên xe, Tiết Tầm vô thức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phía đối diện cũng đồng dạng có người lên xe.

Thanh niên xinh đẹp ngọt ngào, thiếu nữ sành điệu trẻ trung, bên cạnh là người đại diện của nàng, trong nghề có chút danh tiếng.

Mấu chốt là, người ấy tựa hồ… Cũng là người đại diện của Văn Diễn Vũ.

Một ý nghĩ đột nhiên lóe qua não bộ, quay vòng không đi, Tiết Tầm do dự chưa đến một giây, liền lấy ra điện thoại di động, ấn dãy số.

“Amy, có chuyện…”

***

Sinh hoạt của Văn Diễn Vũ càng lúc càng bình thản.

Từ lúc ở Li Giang trở về, muốn tìm Lục Nguyên lấy mèo, nào ngờ A Hoa vẫn còn ở đó, hai con mèo không chịu tách ra, Văn Diễn Vũ cười cười sờ đầu A Khôi, rồi dặn dò vài câu, sau đó tay không mà quay về.

A Khôi thực sự đã làm bạn với mình rất nhiều năm trời, cũng bởi vậy, càng không lý do chia rẽ gia đình của nó.

Ghé qua một vài cửa hàng bán đồ cho thú cưng, cuối cùng không có mua, e rằng phải chờ cho những đứa con của A Khôi lớn hơn một chút nữa, hắn có thể mang một đứa về tiếp tục nuôi.

Lâm Thiến Vân cũng thường xuyên đế thăm, Văn Diễn Vũ đều một mực chối.

Ý tử của cô gái trẻ ấy, hắn rõ ràng, nhưng hắn không thể chấp nhận.

Mấy ngày sau đó, có lẽ đã biết ý tứ của Văn Diễn Vũ, cũng không còn đến quấy rầy nữa.

Trong thực tế, khi bị cự tuyệt vài lần, nếu vẫn còn không chịu buông tay thì thật sự rất hiếm.

Triệt triệt để để đem toàn gian nhà thu dọn sạch sẽ qua một lần, ở gầm giường bỗng nhiên tìm được một quyển album cũ.

Có những tấm ảnh của hắn từ khi mới vừa chào đời đến năm mười tám tuổi, còn có của cha mẹ hắn, ảnh của cha có vài chỗ hắn dùng bút tô thành màu đen, đó là hành động bốc đồng nóng tính thời còn trẻ.

Mà hiện tại, đã không còn như vậy.

Hắn không thể hiểu được, tại sao cha lại có tình cảm sâu đậm như thế đối với một người đàn ông khác, sâu đến mức tự hủy hoại chính mình, phá hủy cả gia đình này, thế nhưng cha mẹ vì hắn mà tạo gần mười năm cuộc sống gia đình êm ấm hạnh phúc, cho dù là giải, hắn cũng nên cảm kích biết ơn.

Những chuyện đó đều là chuyện của cha hắn, đều do cha hắn tự lựa chọn, vốn dĩ cũng không liên quan gì đến hắn.

Trong lúc rảnh rỗi, mua vài bộ phim điện ảnh mới về nhà xem.

Hình ảnh tinh mỹ, dụng cụ và quần áo đều được chế tác tinh xảo, tuấn nam mỹ nữ, yêu hận tình cừu, cẩu huyết và quá mức lỗi thời, nhưng khán giả vẫn yêu thích, và đều được bán ra với số lượng lớn.

Vượt qua phim về tuổi thanh xuân chính mình đóng lúc ban đầu, Văn Diễn Vũ không khỏi cười to.

Nói gì đến khoảng cách chênh lệch gần mười năm, ngay cả tình tiết cũng chẳng thay đổi.

Xem thêm mấy bộ, một bóng hình quen mắt thoáng lay động.

Văn Diễn Vũ nhanh chóng cầm điều khiển tua lại, tỉ mỉ phân biệt, cũng may gương mặt kia thật sự rất bắt mắt, cho dù chỉ là bóng hình mơ hồ Văn Diễn Vũ vẫn nhận ra được đó là Tiết Tầm.

Một bộ phim chỉ có vỏn vẹn bốn, năm diễn viên quần chúng, thậm chí ngay cả cảnh quay gần cũng không có.

Biểu hiện khi đó hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ảnh đế bây giờ, vô cùng trúc trắc non nớt, thế nhưng vẫn nhận thấy được, người đó rất chăm chú tập trung diễn xuất.

Văn Diễn Vũ xem lại hai lần, nở nụ cười, Tiết Tầm may mắn nổi danh cũng không phải không có đạo lý, người chăm chỉ nỗ lực, ông trời nhất định sẽ đối đãi tốt.

Chính mình lúc còn trẻ, cho dù đóng phim, cơ hồ cũng đều vào vai nam chính số một. Có có cha chỉ dạy, kỹ năng diễn xuất càng là thế mạnh chắc chắn, câu “một bước lên mây” cũng không đủ để hình dung.

Đối mặt với mọi người trong đoàn làm phim, vô luận đạo diễn, hay nhân viên trong đoàn đều  thân thiết ôn hòa, dùng hết khả năng để thể hiện.

Về sau, dần dần bị lãng quên, ngoại trừ chuyện của cha, không thể không nói đến nguyên nhân từ chính mình.

Mười tám tuổi, liên tiếp nhận lấy hết mọi sự khinh thường, một khi thanh tĩnh nhìn lại, ánh mắt những người xung quanh cũng giống như ngọn lửa, khiến hắn đau đớn, thương tích đầy mình.

Thêm gấm thêm hoa, bỏ đá xuống giếng đều là những việc không bao giờ thiếu.

Xuống lầu tản bộ, thuận tiện nhận báo.

Bất ngờ chính là, ngoại trừ báo thế nhưng còn thấy thêm một hộp bưu kiện, trên đó rõ ràng viết gửi cho Văn Diễn Vũ.

Vô cùng kinh ngạc tiến đến, mở ra xem, không ngờ lại là thông báo mời đến tham gia diễn thử bộ phim lịch sử sắp xuất hiện [ quân thần ].

Văn Diễn Vũ run lên vài giây, tìm kiếm điện thoại di động, gọi cho Đàm Tĩnh.

“Alo, chị Đàm, tôi vừa nãy nhận được…”

“Tiểu Văn, cậu chờ một chút, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

“Vâng, chị nói trước đi.”

“Tôi vừa nãy nhận được điện thoại từ người đại diện của công ty giải trí Cảnh Thành, người đại diện vàng của bọn họ, Amy, muốn ký hợp đồng với cậu. Amy là người đại diện của Tiết Tầm, từ trước đến giờ cô ấy căn bản không hề ký kết với bất kỳ nghệ nhân khác, tôi có chút không hiểu được, chuyện gì xảy ra thế này.”

Văn Diễn Vũ rất nhanh phản ứng lại.

“Tôi đại khái biết được có chuyện gì xảy ra…”

“Hả?”

Văn Diễn Vũ muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.

Nói thế nào?

Bởi vì Tiết Tầm thích mình, cho nên muốn đánh dấu mình với chỗ công ty của y?

Nói như vậy, có phải quá tự luyến hay không?

“Cậu không muốn nói cũng không sao. Cái này không quan trọng, quan trọng là … Cậu muốn ký không? Nếu như cô ta không phải có ý định trả thù, tôi vô cùng ủng hộ cậu ký hợp đồng, công ty giải trí Cảnh Thành là nơi có tuyên truyền quảng bá tốt nhất, có các mối quan hệ lớn, có những kế hoạch tiềm năng, cậu ký hợp đồng với họ chỉ có lợi chứ không có hại… Cho dù cậu muốn nổi tiếng hay vẫn như cũ chỉ để kiếm cơm ăn.”

“Đúng rồi, tiểu Văn, vừa nãy cậu muốn nói cái gì?”

Vấn đề lúc nãy, Văn Diễn Vũ đã không còn muốn hỏi nữa.

Với tình hình hiện nay, cơ hội diễn thử kia, tám phần mười cũng là Tiết Tầm lấy được.

[ quân thần ] cũng đã được dự tính tuyên truyền từ mấy tháng trước, nghĩ đi nghĩ lại, những thành viên trong đó chắc hẳn cũng không phải là người bình thường.

Tiết Tầm đây là đang giúp hắn?

Văn Diễn Vũ muốn dùng biểu cảm đồng tình thương hại để lý giải, nhưng đáng tiếc, lý giải không thông.

“Không có, tôi không muốn nói gì. Chuyện ký kết hợp đồng cũng không cần đâu.”

“Tốt lắm, tôi giúp cậu từ chối.”

“Cám ơn chị, chị Đàm.”

Đàm Tĩnh thở dài: “Với tôi thì cậu còn dùng hai chữ cảm ơn làm cái gì? Tiểu Văn, từ lúc nào cậu trở nên khéo léo đưa đẩy như thế. Cậu như vậy, tôi thật sự không yên lòng.”

Văn Diễn Vũ cười cười, không trả lời.

Hai mươi sáu, hắn đã hai mươi sáu.

Tuy rằng không phải là không có nghệ nhân bắt đầu may mắn nổi tiếng ở tuổi ba mươi, thế nhưng, dù sao cũng là số ít.

Hắn cũng không có ý định sẽ phấn đấu trong giới diễn viên này, cha hắn chính là ví dụ điển hình nhất, 这是个藏污纳垢但又容不下一粒沙子的地方.

Suy nghĩ một chút, Văn Diễn Vũ vẫn là mở ra điện thoại di động, vào mục những cuộc gọi gần nhất, tìm tới dãy số, gởi tin nhắn.

__ Cảm tạ. Văn Diễn Vũ __