Quá Khí Minh Tinh

Chương 14




Trong nháy mắt, tâm tình không thể khống chế khiến Tiết Tầm đột nhiên duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của Văn Diễn Vũ, cảm xúc nhẵn bóng, vô cùng chân thật.

Văn Diễn Vũ lấy lại tinh thần, không cảm xúc né tránh, trầm giọng nói: “Xin hãy buông ra.”

Tiết Tầm thả ra, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không giải thích cũng không nói chuyện.

Tình tiết phim tiếp tục phát triển, cảnh tượng ôn tồn day dứt như trước đó cũng đã không còn xuất hiện nữa.

Phần cuối là Lâm Nghiệp Minh cùng người vợ Uông Đình làm thủ tục ly hôn, sau đó đi công tác, dự định chuẩn bị phát triển công việc trong lãnh vực hải sản.

Lê Khâm không còn quấn lấy Lâm Nghiệp Minh nữa, thế nhưng lại bị Uông Đình biết đến, Uông Đình vì muốn hả giận nên đã tìm người đem Lê Khâm lôi vào ngõ hẻm, tàn nhẫn đánh một trận.

Cùng lúc ấy, chiếc xe của Lâm Nghiệp Minh cũng chạy ngang qua con hẻm kia, y đã chuẩn bị rời khỏi thành phố này.

Và một vài kết cục vụn vặt khác.

Mới đầu, sau khi kết thúc, mọi người xung quanh bất luận thật hay giả đều vui vẻ khen ngợi.

Nhưng chiếu phim xong khoảng được một thời gian, lại xuất hiện một vài bình luận tiêu cực.

Người thích thì nói bộ phim này phản ứng hiện thực, rất có chiều sâu.

Người không thích thì lại cảm thấy nó ăn theo những bộ phim điện ảnh gần đây, không có nhận thức, không phản ánh được điều gì.

Ngoài ý muốn chính là, nhân vật trong phim bị mắng nhiều nhất dĩ nhiên lại không phải là Lê Khâm, mà là Lâm Nghiệp Minh.

Không biết quan tâm, không có trách nhiệm, chủ nghĩa lý tưởng.

Thậm chí trong đó cũng có không ít người đồng tình với Lê Khâm, cảm thấy được người như vậy, vận mệnh thực sự quá mức bi thảm.

Lập tức, người hâm mộ Tiết Tầm liền lên tiếng phản kháng, trong lúc nhất thời dư luận không ngừng.

Đương nhiên, còn có một số rất ít người cảm thấy bộ phim điện ảnh này rất hay, rất dễ nhìn, Uông Đình quá dư thừa.

Vì vậy tự mình động thủ làm áp phích cho phim, ảnh bìa cũng chính là hình ảnh hai bóng lưng đã cướp sạch ánh chiều tà kia.

Bất quá, dư luận này đó cũng không thể ảnh hưởng đến Văn Diễn Vũ cùng Tiết Tầm.

Văn Diễn Vũ mua một vài cuốn sách nằm ở nhà xem, thỉnh thoảng còn đến bệnh bệnh thú y.

Tinh thần A Khôi dạo này thực sự không quá tốt, liên tiếp mấy ngày đều là Văn Diễn Vũ cường ngạnh dụ dỗ nó ăn.

Đi du lịch xa đối với Văn Diễn Vũ hiện nay mà nói vẫn là chuyện quá xa xỉ, thế nhưng chỉ cần xem xét kỹ thông tin, thu thập đầy đủ tranh ảnh địa điểm, nói chung cũng không phải việc gì khó.

Có lẽ, hắn sẽ có một chuyến du lịch ngắn ngày.

Tiết Tầm thì lại bận rộn hơn rất nhiều, sau khi thu âm xong album, lập tức phải diễn xuất trong một MV ngắn.

Album đã có trợ lý quảng bá, những chương trình âm nhạc hay xã giao còn có thể giao cho người khác xử lý được, chỉ có MV là không thể lười biếng.

Ban đầu dự định diễn ba cái MV, một bài nhạc Dance, hai bài còn lại là nhạc Ballad.

Sau khi hậu kỳ album được chỉnh sửa xong, Tiết Tầm và nữ diễn viên chính đóng trong MV đều là nhân vật nổi tiếng, giá Album tăng vọt.

Tiết Tầm bình thường sinh hoạt kín đáo, thích đơn giản giản dị, scandal chỉ có thể từ các bộ điện ảnh, phim truyền hình mà suy đoán, mà cố tình [Lạc đường] gần đây nhất lại cùng em gái ruột của mình diễn chung, cũng không thể tung tin đồn loạn luân được.

Vì vậy, truyền thông lập tức đem ống kính nhắm vào album mới mà Tiết Tầm sắp phát hành.

Cho đến ngày nay, Tiết Tầm không cần dựa vào những scandal trên đầu trang báo.

Chỉ cần gương mặt kia của y xuất hiện trong tin tức, những minh tinh khác sẽ lập tức trở thành hình nền cho y.

Có người đoán, phỏng chừng khuôn mặt này của Tiết Tầm, giá trị ít nhất phải tận mười mấy triệu, huống chi người mọc ra khuôn mặt này còn có kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt, giọng hát lại ưu việt.

Một cái cây rụng tiền như vậy, sẽ không ai không muốn lợi dụng.

Công ty lập ra một danh sách thật dài các nữ nghệ sĩ mặc cho Tiết Tầm tùy ý lựa chọn.

Đây là quy tắc, có thể được y lựa chọn, đã là vô cùng coi trọng.

Tiết Tầm chọn một diễn viên thoạt nhìn yên tĩnh ngoan ngoãn, tuy rằng chỉ là sản phẩm mà công ty muốn đóng gói vận chuyển, nhưng ít nhất cũng cần nhìn sao cho thoải mái một chút.

Một trong số những bài hát phải diễn là Ballad:

《 Tôi cho rằng 》

Nội dung tình yêu nam nữ đơn giản, hiểu lầm lẫn nhau, cuối cùng sau khi chia tay lại không ngừng nhung nhớ, vô cùng phiến tình.

Loại này MV Tiết Tầm đã quen tay làm nhanh, ngược lại vấn đề nằm ở nữ diễn viên, khi chứng kiến Tiết Tầm thâm tình chăm chú nhìn mình lại trở nên thẹn thùng không biết phải làm sao, liên tiếp NG.

Tiết Tầm chợt cảm thấy đần độn vô vị, đột nhiên nhớ tới một người khác.

Cái người kia thoạt nhìn yếu đuối, nhưng vô luận đối mặt với bất kỳ loại khó xử nào, đều cực kỳ kiên cường, đúng mực.

Sau khi quay được một nửa, Tiết Nhan gọi điện thoại tới.

Ở bên ngoài Tiết Nhan phải giữ vững hình tượng, nhưng trong điện thoại giọng nói trở nên hoạt bát hơn nhiều: “Ca, ca! Nói cho anh chuyện này, anh nên chuẩn bị tinh thần trước đi!”

“Đừng nóng vội, chuyện gì?”

“Gần đây A Hoa lúc nào cũng không thoải mái, hôm nay mẹ bảo em dẫn nó đi bệnh viện.”

“Ừm.”

“Kết quả, kết quả…”

“Sao?”

“Kết quả bác sĩ nói, A Hoa mang thai!!!”

“Mang thai?” Tiết Tầm chống đỡ cánh tay, vui mừng khôn tả.

Mèo nhà Văn Diễn Vũ và chính bản thân hắn cũng thật là… Không thể nào ngờ đến được.

“Anh, em còn chưa nói chuyện này với mẹ đâu! Việc này làm sao bây giờ?”

Tiết Tầm cười cười, đôi mắt hơi nheo lại: “Không sao, chuyện này giao cho anh.”

Dương quang vừa vặn lướt qua, thoải mái ấm áp.

Văn Diễn Vũ ôm A Khôi hướng về phía nhà mình.

Còn chưa tới nhà, đã nhìn thấy trợ lý Trần Minh của Tiết Tầm ôm mèo đứng đợi ở dưới lầu, bên cạnh là chiếc Mercedes-Benz màu đen.

“Có việc?”

“Văn tiên sinh, chuyện này…”

Ánh sáng màu vàng kim chói lọi chiếu lên người Văn Diễn Vũ, có cảm giác như một màn sương mù nhu hòa êm dịu, càng nhìn khiến càng người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Tiểu cô nương ôm A Hoa, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết làm sao mở miệng.

Văn Diễn Vũ thả mèo trên tay xuống, tốt tính nói chuyện: “Có chuyện gì cứ nói đi.”

Trần Minh còn chưa mở miệng, A Hoa trong lồng ngực bỗng nhiên kêu “meo meo”, giãy giụa nhảy xuống nền đất, hai con mèo lập tức tụ lại một chỗ với nhau, meo meo cọ nhau, liếm nhau, rất có cảm giác ôm nhau muốn khóc.

Văn Diễn Vũ nửa ngồi, nhìn hai con mèo, lẩm bẩm: “Thì ra là vì nhớ A Hoa.”

Trên mặt tràn đầy ý cười.

“Cốc cốc…” Cửa sổ xe bị gõ nhẹ hai tiếng.

Trần Minh khi ấy dường như sực tỉnh khỏi giấc mơ, vỗ vỗ Văn Diễn Vũ: “Văn tiên sinh, chuyện là thế này, A Hoa nó… Nó hình như đang mang thai, chuyện này… Thật giống, khả năng, phải..”

Văn Diễn Vũ có chút khó mà tin nổi quay đầu lại: “… Là A Khôi?”

Trần Minh vội vội vã vã gật đầu.

“Cốc cốc…” Cửa sổ xe lại bị thêm hai tiếng nữa.

Trần Minh liền vội vã kéo Văn Diễn Vũ: “Văn tiên sinh, Tầm ca không có thời gian, chúng ta lên xe hẳng nói có được hay không?”

Còn chưa kịp phản ứng, Văn Diễn Vũ đã bị kéo lên xe.

Cũng không có gì bất ngờ xảy ra cả, Tiết Tầm đang ngồi trên chiếc ghế da rộng lớn, những ngón tay thon dài hữu lực đặt trên đầu gối khẽ đánh nhịp, một tay khác cầm khúc phổ, lộ ra tư thế tùy tính mà tao nhã.

(Khúc phổ: sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo)

Trần Minh đóng cửa lại, ngồi xuống ghế phụ.

Rất nhanh sau đó, xe khởi động.

Văn Diễn Vũ ngồi ở hàng ghế phía sau, có chút lúng túng.

Hai con mèo an an ổn ổn nằm trong lồng ngực của hắn, thỉnh thoảng cọ cọ vào nhau.

Lần trước, người đó cũng đã đơn độc đứng đợi trước cửa nhà mình.

Tiết Tầm tỏ tình tựa hồ cách đây cũng không lâu, mà thái độ của mình lúc đó thực sự không tốt.

Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc rồi, hai con mèo lại…

Trong khi Văn Diễn Vũ vẫn chưa nghĩ kỹ được lời giải thích, tiếng ca dịu dàng ngọt ngào bất ngờ vang lên bên tai.

Ngẩng đầu liền thấy Tiết Tầm đang dựa vào ghế, ôm cây ghita chậm rãi gảy đàn, nhìn khúc phổ thấp giọng ngâm nga, thanh âm trầm thấp, phảng phất êm dịu chậm rãi đến mức tựa như đang đàn violon, vừa thận trọng vừa lưu luyến.

Không giống thanh điệu trong trẻo thịnh hành lúc bấy giờ, cũng không hề cố ý tạo ra tiếng hát khàn khàn, chỉ là từ dây thanh quản chấn động ra thanh âm, dường như mang theo du dương diệu kỳ, giống như sử thi được nhẹ nhàng kể lại, khiến lòng người không khỏi rung động.

Nhạc khúc lúc này đã đến lúc cao trào, âm luật bắt đầu càng lúc càng triền miên, như suối nước lẳng lặng chảy xuôi, mơ hồ mang theo chân tình không có cách nào diễn tả bằng lời.

Kéo dài mãi, kéo dài mãi.

Ung dung mà nhu hòa đến mức khiến lòng người nhói đau.

Văn Diễn Vũ ôm mèo nghe hát, nhất thời có chút ngây người.

Hắn chưa từng nghe qua giọng ca của Tiết Tầm, chỉ biết là album của y bán rất chạy, ban đầu chỉ nghĩ có lẽ vì y là ảnh đế, không ngờ…

Tiếng ca ngừng lại, Tiết Tầm ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ lộ ra sắc thái tươi cười, thậm chí còn mang theo chút trẻ con.

“Album mới của tôi, nghe hay không?”

“Rất hay.”

“Bài đó được gọi là [waiting forever], tôi cũng cảm thấy nó rất êm tai.”

Văn Diễn Vũ không nói gì nữa, trực tiếp đổi chủ đề hỏi: “A Hoa nó…”

Tiết Tầm thu hồi lại nụ cười, thả đàn ghi ta xuống.

“Tôi không có lừa cậu, A Hoa thực sự đã mang thai, trong thời gian này, mèo đực mà nó tiếp xúc chỉ có A Khôi nhà cậu.”

Văn Diễn Vũ nhẹ nhàng sờ lông hai con mèo, trầm ngâm nói: “Tôi nguyện ý chăm sóc A Hoa đến khi nó sinh xong, A Hoa trả lại cho anh, mèo con nếu anh thích thì tặng cho người khác, hoặc để tôi nuôi đều được.”

Bộ dáng giải quyết công việc chung.

“Tôi định giao A Hoa cho cậu chăm sóc…”

“Tôi sẽ chăm sóc tốt chúng nó cùng những đứa con của chúng nó, anh không cần lo lắng.”

Đôi mắt đen của Tiết Tầm chăm chú nhìn Văn Diễn Vũ, ám quang chứa đầy trong đáy mắt, không cười.

“Tôi không lo lắng.”

“… Nhưng mà, Văn Diễn Vũ, cậu biết rất rõ ràng, tôi thích cậu… Có thể hay không đừng dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi, được không?”