Quá Hạn

Chương 1: Mộng xưa





Hai mươi năm sau khi tôi mất
Văn/Tuế Kiến
“Hai mươi năm sau khi tôi mất, chồng của tôi – Vệ Mẫn phải kết hôn rồi.



Thời điểm Ôn Từ gặp Vệ Mẫn, là vào mùa đông lạnh nhất lịch sử ở An Thành.

Sáng hôm đó cô cùng mấy bạn trực cổng, tháng Mười Hai sương mù dày đặc, gió không giống gió, mà giống như một lưỡi dao, quất qua mặt người vô cùng đau đớn.

Mấy bạn đi cùng run cầm cập vì lạnh, tâm tư không còn nghĩ đến việc trực cổng, cứ mãi phàn nàn về các quy định vô nhân đạo của nhà trường.

Ôn Từ cúi đầu, vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, suy nghĩ như bị đóng băng, cũng không chú ý nghe họ nói gì, bỗng bả vai bị ai đó đập một cái.

“Xem ai ở đó kìa.

” Khương Lộ lớp A8 tầng dưới không kìm được sự phấn khích trong giọng nói, “Sau bao lần đi trực, cuối cùng cũng gặp một lần.


Ôn Từ nhìn theo hướng cô bạn chỉ.

Chàng trai khoác một chiếc cặp sách màu đen trên vai, tóc cắt ngắn, khuôn mặt rất gầy, đường nét cũng ưa nhìn, chỉ là vẻ mặt có hơi lạnh lùng, lộ rõ vẻ người lạ chớ gần.

Cậu đi nhanh hơn những người khác, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.

“Nhìn không tệ ha, mà không biết là người thế nào.

” Khương Lộ mỉm cười thu lại tầm mắt: “Nghe nói mấy cô gái theo đuổi cậu ấy có thể xếp hàng dài từ đài phun nước đến cổng trường đó.


“Phải không?” Ôn Từ mỉm cười đáp lại.

Nam sinh kia là Vệ Mẫn ở lớp 10A18, nhân vật làm mưa làm gió của trường Trung học số Tám, chỉ cần là chuyện liên quan đến vi phạm kỷ luật thì không thể thiếu mặt cậu.

Ôn Từ và cậu là hai thái cực đối lập nhau, chưa từng nghĩ đến việc có liên quan gì đến cậu, nhưng ở độ tuổi này của họ, càng là người nổi loạn, càng khiến người ta tò mò.

Hơn nữa, cậu còn có làn da đẹp, vì vậy có không ít nữ sinh người trước ngã xuống, người sau tiến lên tiếp cận, nhưng cùng trường lâu như vậy, Ôn Từ chỉ nghe nói cậu hay trốn học đánh nhau, hiếm khi ngồi lê đôi mách thế này.

“Ai biết được, đều là tin đồn bát quái.

” Khương Lộ phỏng đoán: “Có lẽ cậu ấy sẽ thích mấy cô gái kiểu ngầu ngầu, cảm giác rất hợp với tính khí của cậu ấy.


“Ngầu cỡ nào?”
“Cái này… ít nhất cũng phải cỡ dám thách thức uy quyền của chủ nhiệm Giang, mặc váy ngắn, xỏ khuyên tai, uốn tóc đại loại vậy.

” Khương Lộ thở dài nói, “Dù sao cũng không phải bọn mình.



Ôn Từ thử nghĩ về cảnh tượng đó một lượt, hình như có hơi khủng khiếp, không dám nghĩ sâu nữa, lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ bên trong.

Uốn tóc ư?
E là chủ nhiệm Giang phát điên mất.

Hết giờ trực, Khương Lộ rủ Ôn Từ đến căng tin ăn sáng cùng bọn họ.

“Không cần, mình ăn sáng ở nhà rồi, các cậu đi đi.

” Ôn Từ bị gió lạnh tạt cả buổi sáng, cảm giác hơi ấm toàn thân chẳng còn bao nhiêu, chỉ muốn quay lại lớp uống chút nước ấm.

Lớp trọng điểm khối 10 đều nằm cùng một tầng, lớp A1 nằm ở đầu phía Tây, kế bên đầu cầu thang, Ôn Từ bước vào lớp từ cửa sau.

Tự đọc buổi sáng vẫn chưa kết thúc, Lâm Hiệu nhân lúc rảnh nhìn cô uống nước, đi đến gần: “Hôm qua cậu xem dự báo thời tiết không, hình như hôm nay có tuyết rơi.


“Chả trách hôm nay trời lạnh thế.

” Ôn Từ vặn nắp bình, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, “Cũng không biết khi nào sẽ đỡ.


“Tớ hy vọng tuyết sẽ lập tức rơi xuống, ai da, không muốn tham gia lễ chào cờ đâu.


Hôm nay là đầu tuần, lễ chào cờ là hoạt động không thể bỏ qua, ông trời cũng không như ý Lâm Hiệu mong muốn, đến giờ giải lao đã có chút dấu hiệu trời trong mây tạnh.

Ôn Từ làm lớp trưởng, chịu trách nhiệm cầm biển lớp đứng ở đầu hàng, Lâm Hiệu đứng bên cạnh cô cầm cờ của lớp, hàm răng lập cập vì lạnh: “Tớ có thể báo cáo với Bộ Giáo dục việc nhà trường ngược đãi bọn mình không~~”
“Tớ ủng hộ.

” Bạn trai phía sau hét lên.

Cả hàng được một trận cười to, Ôn Từ cũng cười theo, mái tóc dài bị gió lạnh thổi bay, cô cúi đầu vén tóc ra sau tai, một trận ồn ào ở ngay bên tai.

Ôn Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam sinh đang đi trên đường băng trước mặt.

Bước chân của cậu vẫn nhanh như thường, giống như cơn gió trong mùa đông rét lạnh, gào thét lướt qua.

“Xem ra hôm nay lại có thêm hoạt động nữa rồi.

” Không biết ai đã nói câu đó, lại dẫn đến một trận cười khác, Ôn Từ không cười, chỉ nhìn hướng cậu trai vừa rời đi mấy giây.

Sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán.

Sau lễ chào cờ, chàng trai đứng trước bục phát biểu, cậu cao hơn so với chủ nhiệm Giang đứng bên cạnh, giữ micro bằng một tay.

Không giống đến để đọc bản kiểm điểm, ngược lại giống như đến để diễn thuyết gì đó hơn.


“Chào buổi sáng, thầy cô và các bạn.


Giọng nói của chàng trai sạch sẽ và trong trẻo đến bất ngờ, không cao không thấp gần như không có chỗ vấp, so với những tiếng động ồn ào xung quanh lại càng giống âm thanh của tự nhiên.

“Tôi là Vệ Mẫn lớp 10A18, về vụ đánh nhau xảy ra tuần trước, tôi đã sâu sắc nhận ra sai lầm của bản thân, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm, kiên trì nỗ lực.

Người kiểm điểm, Vệ Mẫn, lớp 10A18.


Đây không phải lần đầu tiên Vệ Mẫn đọc bản kiểm điểm “sáng tạo độc đáo” như vậy trên bục, nhưng các học sinh bên dưới vẫn rất nể mặt vỗ tay ầm lên.

Chủ nhiệm Giang nói im lặng mấy lần vẫn không ổn định được, cuối cùng chỉ biết cầm micro hét thẳng vào mặt kẻ đầu têu: “Vệ Mẫn! Thêm hai nghìn chữ để kiểm điểm lại! Giải tán!”
Tiếng cười xung quanh dần lắng xuống khi đám đông giải tán.

Ôn Từ cầm biển lớp đi sau Lâm Hiệu, lúc đi qua bục phát biểu, cô không nhịn được quay lại nhìn.

Chàng trai đã quay lại đứng trước bục, tựa lưng vào lan can phía sau, gió lớn thổi qua, cậu chợt quay đầu nhìn xuống dưới bục.

Chỉ một chút thôi.

Bạn học phía sau vô tình va vào vai Ôn Từ, cô loạng choạng một cái, đợi quay đầu lại, chàng trai đã thu hồi ánh mắt.

Ôn Từ không nhìn thêm nữa, cô chỉ tò mò, đến cùng cậu đang nghĩ gì.

“Nghĩ gì thế?” Lâm Hiệu chạm vào vai cô.

Ôn Từ hồi thần, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Đang nghĩ hôm nay tuyết có rơi không.


“Nhìn qua là biết sẽ không rồi.

” Lâm Hiệu cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Hình như mặt trời đang ló dạng.


“Biết đâu…” Lời còn chưa dứt, Ôn Từ bỗng cúi đầu hắt hơi một cái, sụt sịt nói: “vẫn có tuyết rơi, lạnh thật á.


“Ha ha, không quan tâm tuyết có rơi không, nhanh về lớp thôi.


Đến trưa, mặt trời thực sự ló dạng, nhưng chẳng mấy chốc trời lại đổi biến, gió bấc thổi vù vù, trời cũng tối sầm theo, là điềm báo của tuyết rơi.

“Cưng à, hết giờ học giúp mình đến phòng của lão Dương lấy bài kiểm tra nha, bụng mình đau quá thể luôn.

” Cuối tiết thứ hai, Lâm Hiệu ôm bụng nằm ườn ra bàn, nắm chặt tờ giấy thành viên tròn trong tay.

“Được.

” Ôn Từ nhìn bạn mình: “Cậu có muốn xin phép rồi đi nhà vệ sinh trước không?”
“Không…… đâu………” Lâm Hiệu nói chuyện không dám dùng sức, “Lão yêu bà thích cằn nhằn lắm, mình không muốn xui xẻo chạm phải bả… shhh……”
Sau giờ học, lão yêu bà chân trước vừa mới bước, Lâm Hiệu liền lao ra khỏi lớp bằng chân sau, Ôn Từ không chậm trễ, đi theo ra ngoài.

Văn phòng của lão Dương ở tầng ba, lúc cầm tập bài kiểm tra lên tầng, Ôn Từ nghe thấy ai đó đứng ngoài hành lang hét lên tuyết rơi rồi, cô bước nhanh lên tầng bốn, đứng ở hành lang nhìn ra ngoài.

Bầu trời u tối, giống như một lớp sương mù, nhưng không có tuyết rơi.

Ôn Từ không ở lại lâu, đang định tiếp tục đi lên, quay người đã nhìn thấy chàng trai đang bước xuống cầu thang, bước chân khựng lại mấy giây.

Cậu không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo khoác màu đen, thấy cô cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, bọn họ rất xa lạ, không cần phải nói lời chào, ngay cả giao tiếp bằng ánh mắt cũng vội vàng qua quýt.

Cô đi lên, cậu đi xuống.

Từ đầu đến cuối, không một ai nói chuyện.

Lại có người hét lên tuyết rơi rồi.

Bọn họ chưa đi được bao xa, dừng ở trên bậc thang, ngầm nhìn lại.

Bầu trời vẫn u tối như vậy.

Nhưng mà tuyết rơi thật.

Đợt tuyết này kéo dài rất lâu, từ giữa mùa đông đến năm mới.

Ôn Từ không gặp lại Vệ Mẫn trong khuôn viên trường nữa.

Cô chưa từng nghĩ rằng mình có bất kỳ tiếp xúc gì với cậu, giống như trận tuyết hôm đó, đủ loại phát sinh về sau, đều khiến cô cảm thấy mọi thứ đã được sắp đặt sẵn trong bóng tối.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, buổi chiều bố Ôn thuận đường lái xe qua trường Trung học số Tám, Ôn Từ liền theo ông đến trường sớm.

Ôn Từ đứng bên đường nhìn bố lái xe rời đi, khoác cặp xách đi về phía con ngõ bên kia đường.

Nhà Lâm Hiệu ở gần đây, trước khi rời khỏi nhà, Ôn Từ và cô ấy đã hẹn nhau ở tiệm sách cũ gần trường.

Lúc đầu, cô không để ý gì cả, cho đến khi nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ tan, bén gót nhìn theo, lại nghe thấy một tiếng mắng chửi dữ dội.

Ở đây không chỉ có mỗi Trung học số Tám, đại học Sùng Cao, trường dạy nghề, vàng thau lẫn lộn gì cũng có, bình thường rất náo nhiệt, cũng khá loạn.

Ôn Từ không muốn lo chuyện bao đồng, vội vàng cúi đầu đi qua, nhưng cũng không nhịn được đưa mắt nhìn vào trong con hẻm bên cạnh.

Trùng hợp thay, chỉ một cái liếc mắt.

Cô nhìn thấy chàng trai đang cuộn tròn người trên mặt đất, lông mày cậu nhau chặt, dòng máu đỏ tươi vẽ một đường dài trên khuôn mặt lạnh lùng ấy.

Ôn Từ nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Thời điểm này trong hẻm không có ai, cô không dám lấy trứng chọi đá, chạy nhanh ra khỏi con hẻm, gọi cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ gần đó.

“Cảnh sát đây! Dừng tay lại cho tôi!”

“Chết tiệt, đi, đi mau!”
“Đứng lại! Đừng chạy!”
“Chia ra chạy! Mẹ nó!”
……
Trong con hẻm mèo kêu chó sủa, sau một trận ồn ào có mấy con mèo hoang màu sắc khác nhau từ một góc nào đó lao ra.

Vệ Mẫn ngồi dưới đất dựa vào tường, có dấu chân lấm lem trên áo khoác đen, dáng vẻ trông rất nhếch nhác.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt rõ nét trở nên mờ nhạt, duy chỉ có đôi mắt là đen láy sạch sẽ, Ôn Từ dừng lại, bắt gặp ánh mắt của cậu, đột nhiên có chút chột dạ.

“Sao chưa rời đi?” Giọng nói của cậu hơi khàn, hơi thở không ổn định lắm.

“Cậu không nhìn thấy tôi chứ?” Ôn Từ đứng yên ở vị trí ban đầu.

“Hả?”
“Sợ cậu quay lại trả thù tôi.


“À.

” Cậu cười nhẹ một tiếng, rồi lại ho khan, khắp người đau nhức, bộ dạng cúi đầu càng thêm mỏng manh yếu ớt.

Ôn Từ chợt nghĩ đến con sư tử thua trận trong Thế giới động vật, cuộn mình trong góc tự li3m vết thương, vừa đáng thương lại đáng kính.

Vệ Mẫn dựa vào tường hòa hoãn mấy giây, hai tay bám vào tường từ từ đứng dậy, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả, thấy thế Ôn Từ suýt nhịn không được đưa tay ra đỡ.

“Chưa đi à?” Cậu đột nhiên quay đầu nhìn sang.

“Gì cơ?” Lúc đến gần, Ôn Từ mới phát hiện mắt cậu một mí, cũng không có gan nhìn thêm, chầm chậm ngoảnh mặt đi.

“Về trường đi.

” Vệ Mẫn ho nhẹ, “Lát nữa tôi đi ghi lời khai, cậu đừng đi, hành hiệp trượng nghĩa không phải việc tốt gì.


Ôn Từ không cảm thấy bản thân đang hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng không nói gì thêm, quay người đi ra khỏi con hẻm.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, bầu trời lại đột ngột đổ tuyết, rơi lộp độp trên vai hai người, Vệ Mẫn nghe tiếng bước chân đến gần, thấp giọng nói: “Cảm ơn.


“Đừng khách khí.


Bước chân Ôn Từ không dừng lại, đi tiếp về phía trước.

Cô tưởng rằng đây là kết thúc của câu chuyện.

=========
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng năm mới.

Một câu chuyện mới, trải qua mùa đông cùng mọi người.

.