Cô ta cầm một ly trà nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đắc ý mà đi đến trước mặt Nhan An An: “Nhan An An, cô cho rằng nhà có tiền thì ghê gớm lắm sao, cô nhìn cô xem, chuyện của bản thân đáng xấu hổ như vậy còn liên lụy đến giáo sư Tư.
Cô căn bản là không xứng với Tư Hành, nếu tôi là cô, đã thức thời mà rời đi rồi.
Triệu Hinh Nhiên hừ lạnh hai tiếng, nhìn thấy bộ dạng thất bại của An An, trong lòng cô ta vui vẻ thì khỏi phải bàn tới.
Trong một năm nay, bởi vì Nhan An An cùng Tư Hành ở bên nhau, cô thiếu chút nữa trở thành trò cười trong trường.
Bình thường sinh viên ở trường gọi cô một tiếng lão sư hai tiếng lão sư, nhưng ở phía sau lại luôn trào phúng.
“Cô có thể trả thù tôi, vì cái gì lại còn nhắc đến Tư Hành ở trên diễn đàn? Nhan An An không hiểu được, lúc trước Triệu Hinh Nhiên thích Tư Hành như vậy, lại có thể làm cái chuyện ném đá giấu tay như vậy.
Triệu Hinh Nhiên cười cười, “Đồ vật mà tôi không có được, thì cũng không thể nào để cho cô có thể dễ dàng mà chiếm lấy như vậy.
Nhan An An, tôi nói cho cô nghe, Tư Hành trở thành như vậy, không phải là tôi làm hại, là cô.
Nếu lúc trước cô không câu dẫn anh ấy, thì sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như này.”
Từ văn phòng của Triệu Hinh Nhiên đi ra, cô lang thang trên được không có mục đích mà trở về nhà.
Cô rất muốn gọi cho Tư Hành một cuộc điện thoại, muốn ôm anh một cái.
Nhưng cô biết rõ, vừa nhìn thấy Tư Hành, cô sẽ càng không đành lòng, trong lòng vô cùng áy náy.
Một bên cô đã hứa với bà nội, một bên là Tư Hành, cô không biết nên làm thế nào để quyết định.
Thời điểm cô gọi điện cho Giang Đại, trên đường đến đấy Giang Đại xuýt chút nữa không đủ kiên nhẫn mà vượt đèn đỏ.
Nửa giờ sau, Giang Đại đã đưa cô về đến nhà.
Giang Đại đau lòng nhìn cô: “Sắc mặt cậu sao lại tái nhợt như này?”
Nhan An An chỉ cảm thấy ý thức của chính mình cứ mơ màng hồ đồ, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Một tiếng qua đi, cô rõ ràng biết nếu Tư Hành nếu không thấy chứng cứ, anh cũng kiên trì với lập trường của bản thân cũng sẽ vì cô mà từ chức ở đại học T.
Giang Đại lại kéo cô lên phòng của mình, yên lặng một lúc mang tới một khăn lông đưa cho cô.
Nhan An An vẫn không nhúc nhích, Giang Đại lại tự chính mình giúp cô xoa xoa mặt.
“An An, vì Uyển Thanh lại đem chính mình biến thành cái dạng như này, cậu nói xem có đáng hay không?”
Nhan An An vô ý thức mà động động môi, “Không phải vì anh ta.”
“Vậy vì cái gì?”
“Là vì bà nội của Uyển Thanh, Uyển Thanh chính là niềm tự hào cùng niềm hy vọng của bà nội.
Đại Đại, không thể, mình không thể…”
Nhan An An nghẹn ngào, Giang Đại ngẩn ra một hồi lâu, cô như thế nào cũng không nghĩ đến, An An là bởi vì bà nội của Uyển Thanh, cho nên mới khiến bản thân tiến vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Nhất thời cô bị kinh ngạch nói không ra lời, đau lòng mà đém An An ôm vào trong lồ ng ngực của mình.
“An An, không có việc gì, đều đã là quá khứ.” Cô nhẹ nhàng an ủi An An.
Nhưng lời an ủi này lại quá yếu ớt, nói nói cô cũng cảm thấy chính mình cũng không nói được nữa, chỉ biết ôm An An càng thêm gắt gao.
Nhan An An nháo đòi uống rượu, Giang Đại không thể ngăn cản được cô, cho nên đành phải đến tủ rượu trân quý của ca ca trộm vài chai.
Trên đường trở về phòng, cô chỉ sợ gặp phải ca ca mình.
Nhan An An uống rất nhiều, lúc trước cũng có một lần như này, Giang Đại vẫn còn nhớ rõ đó là lúc An An phát hiện thân phận thật sự của Tư Hành, vì quá tức giận cho nên đến quán bar uống rượu, đã thế còn bị giáo sư Tư bắt được.
Lúc này đột nhiên giáo sư Tư gọi đến, Nhan An An nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, mặc kệ có là ai thì cũng trực tiếp dập tắt, bị ồn ào làm cho thấy phiền, cô trực tiếp đem điện thoại tắt nguồn.
Giang Ddại đành phải trộm đi đến toilet, gọi cho Tư Hành một cuộc điện thoại.
“Giáo sư Tư, An An không có việc gì, cô ấy hiện tại đang ở nhà tôi, chúng ta uống vài ly rượu, An An cũng ngủ rồi.”
Tư Hành lo lắng dò hỏi: “Như thế nào lại đột nhiên uống rượu?”
Giang Đại vận dụng từng tế bào, ứng phó nói: “Có người tặng cho ca ca tôi hai bình rượu quý, chúng tôi nhịn không được liền uống thử nhưng lại uống quá ly.”
Tư Hành nhàn nhạt nói: “Như vậy, làm phiền cô chăm sóc An An, ngày mai tôi sẽ qua đó đón An An.”
Tư Hành muốn cúp điện thoại, tức khắc Giang Đại cảm thấy tim đập nhanh hơn, dày vò đến khó chịu, cô khẩn trưởng mà nói: “Giáo sư Tư, anh chờ một chút tôi có lời muốn nói cho anh nghe.”
“Ân, cô nói.”
Giang Đại liền đem chuyện mà An An lo lắng bấy lâu nay kể cho Tư Hành nghe, ngay cả chuyện năm đó Uyển Thanh cùng bà nội đã chiếu cố, chăm sóc An An như thế nào đều kể lại từng chút một.
Cuối cùng, cô nói: “Giáo sư Tư, An An tuyệt đối không phải bời vì thích Uyển Thanh cho nên mới luôn lừa gạt, tuy rằng bà nội của Uyển Thanh với An an không có quan hệ huyết thống, nhưng lại rất quan trọng với cô ấy.
Cho nên mới….”
Tư Hành yên lặng nghe Giang Đại nói xong, bình tĩnh nói: “Tôi đã biết, yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”
Giang Đại điên cuồng gật đầu, “Được, giáo sư Tư, tôi tin tưởng anh.”
Kết thúc cuộc gọi, Giang Đại từ toilet đi ra, giúp Nhan An An tựa vào giường, cầu tình nói: “An An, cậu ngàn vạn lần cũng không được trách mình, mình là vì muốn tốt cho cậu.
Đầu óc mình không có được tốt như giáo sư Tư, là vì mình không muốn thấy cậu khó chịu như vậy nên mới nói cho giáo sư Tư nghe.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nóng bỏng của An An, An An trở mình một cái, lẩm bẩm vài tiếng, “Tư, Hành, chúng ta về nhà, về nhà…”
Giang Đại vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy có một trận đau đầu sắp tới.
Vốn dĩ cô tính toán bồi Nhan An An ngủ, kết quả cô ấy một câu hai câu đều là về nhà.
Suy nghĩ một chút, Giang Đại lại gọi cho Tư Hành thêm một cuộc điện thoại.
Khi Tư Hành tới mang người đi, nói rất nhiều “Cảm ơn.” Giang Đại cảm thấy được thụ sủng nhược không tôi.
Đúng lúc gặp ca ca của Giang Đại vừa tăng ca trở về, thuận miệng hỏi một câu: “Người kia là ai?”
Trên mặt Giang Đại hiện lên một nụ cười xấu xa, cái đầu nhỏ hướng về phía ca ca cười nói: “Anh đoán xem?”
Giang ca vẻ mặt lãnh đạm: “Không đoán.”
“Haizzz, sao một chút phối hợp anh cũng không có vậy, anh không được đi, hôm nay em nhất định phải nói rõ cho anh biết.
Người vừa mới rời đi kia, chính là tổng tài ở tập đoàn U.N
Giang ca: “....”
Giang Đại: “Hừ!”.