Cô biết Tư Hành sớm đã nhìn ra, nhưng cô không nghĩ tới sẽ nói, đúng lúc Tư Hành cùng chuyển sang đề tài khác, cũng không có tiếp tục mà gặng hỏi đến cùng.
Hai người về đến nha, Nhan An An vừa thay giày xong, Tư Hành liền từ phía sau dùng cách ôm công chúa mà bế cô lên.
Cô bị hoảng sợ, ánh mắt trong sạch mà trừng anh, oán trách nói: “Anh tính làm gì?”
Tư Hành vô cùng tự nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, mày kiếm nhếch lên, lô ra một vẻ đẹp của đàn ông kèm theo đó là chút lười biếng, anh giật giật môi, cười nói: “Chúng ta giống như thật lâu không có….”
Nói đến một nửa, Tư Hành tạm dừng một chút.
Nhan An An ở ngực anh đánh hai cái, này còn đang ở trước của, sao có thể không đứng đắn như vậy.
Cô rũ đầu tựa vào trong lồ ng ngực anh, tùy ý để anh ôm mình lên.
Bên ngoài đột nhiên trời đổ mưa to, ở trên cửa sổ những giọt mưa từng tầng từng lớp trượt xuống, những tiếng sấm đan kẽ vang lên, Nhan An An hướng vào trong lồ ng ngực lại càng khẩn trương.
“Ngoan, đi tắm rửa.
“Tư Hành nhẹ giọng nói.
Nhan An An bĩu môi: “Không cần.”
Cô bị Tư Hành lăn lộn đến mức quá mệt mỏi, căn bản bây giờ không muốn cử động nha.
Cũng không biết đêm này làm sao mà Tư Hành lại nhiệt tình như vậy.
Thân mình cô xụi lơ, ánh mắt sạch sẽ trong sáng cất giấu một tia u oán lại nũng nịu.
Tư Hành không nhịn được, ở trên trán cô nhẹ nhàng chạm lên sau đó lập tức buông ra.
Anh uy hiếp nói: “Không muốn tắm rửa, anh giúp em?”
Nhan An An vội vàng đấy anh ra, tính phòng ngự lập tức vọt lên 10/10 sau đó đem chăn cuốn bản thân lại, kiên định mà nói: “Không cần, em tự tắm.”
Nói xong, cô nhấc chăn lên, nhanh nhẹn lưu loát đi vào phòng tắm.
Vì đề phòng Tư Hành sẽ đi vào bất ngờ, cho nên cô còn cẩn thận đem cửa khóa trái.
Tư Hành nhìn động tác của cô mà cười khổ một cái.
Buổi sáng hôm sau, liền nhận được tin nhắn của Giang Đại.
Ngày ấy ở cửa phòng vẽ tranh, Tư Hành thay cô ngăn chặn lại những lời nói đang không ngừng nghi ngờ, có người đem lời Tư Hành nói ghi âm lại rồi đăng lên diễn đàn đại học T, thậm chí còn có người bắt đầu đánh cược, đánh cược xem giáo sư Tư có thể tìm ra chứng cứ hay không.”
Giang Đại gửi một tin nhắn đến wechat của cô hỏi: “An An, cậu thật sự nhẫn tâm nhìn giáo sư Tư từ chức ở đại học T sao?”
Ngón tay Nhan An An dừng trên bàn phím, do dự nửa ngày, cũng chưa nghĩ ra được cách hồi phục, cuối cùng cô có chút đau đầu mà tawtsmanf hình điện thoại đi, ngửa đầu nằm ở trên giường.
Tư Hành từ bên ngoài bưng bữa sáng đi vào, dịu dàng nói: “Ăn một chút đi, hôm nay anh đi đến trường học một chuyến coi sao.”
Cô gục đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt anh, “Lúc trước anh nói sẽ từ chức ở trường đại học T, lần sau không được lấy chuyện như vậy ra nói giỡn.”
Từ Hành cười cười: “Anh không nói giỡn.”
Nhan An An lại càng đem bản thân dí sát vào chăn gối, Tư Hành dùng sức xoa xoa tóc cô, rồi sau đó tự mình thắt lại cà vạt, xoay người rời đi.
Tại văn phòng ở đại học T.
Hiệu trưởng sắp bị anh là cho tức chết rồi, chỉ vào màn hình máy vi tinh tức giận nói: “Anh nhìn anh xem, lại làm ra loại chuyện này.
Làm giáo sư ở đây, anh như thế nào có thể dễ dàng nói từ chức liền từ chức.
Tư Hành, lần này không phải là tôi cố ý nói anh, nhưng làm một giáo viên, anh hẳn phải có trách nhiệm với sinh viên của mình, đối với bản thân cần có trách nhiệm.”
“Nhưng hiện tại, anh lại nói như này.”
Hiệu trưởng bị tức giận đến mức thở dốc, càng nghĩ càng cảm thấy giận.
Đặc biệt nhìn đến bộ dạng mọi chuyện không có liên quan đến mình, ông cảm giác bệnh tim của bản thân cũng sắp tái phát đến nơi.
Ông ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lúc, Tư Hành lại bình tĩnh nhìn ông, rồi mới mở miệng nói: “Hiệu trưởng, tôi có chừng mực.”
Tâm tình của hiệu trưởng vừa mới bình ổn, bời vì một câu này lại lập tức lên cao.
“Đúng mực? Nếu cậu biết chừng mực sẽ không nói ra những lời như vậy.”
Thấy Tư Hành trước sau không có mở miệng, hiệu trưởng lại lùi một bước thỏa hiệp, xụ mặt hỏi: “Vậy chuyện sao chép kia cậu điều tra đến đâu rồi? Có tìm được chứng cứ không?”
Tư Hành: “Không có.”
Hiệu trưởng lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Một chút chứng cứ cũng khôn điều tra ra?”
Tư Hành gật đầu một cái.
Hiệu trưởng thở dài đỡ trán, “Tư Hành ơi là Tư Hành, tôi thấy đầu óc cậu cũng chỉ thích hợp với việc nghiên cứu, một hai lại chạy đi rước chuyện này lên người.”
Từ văn phòng của hiệu trưởng đi ra ngoài, Tư Hành cảm thấy đầu thình thịch mà đau.
Ngày thường hiệu trưởng nhìn còn rất nghiêm túc lại đứng đắn, không hiểu sao mỗi lần ở trước mặt anh thì cái gì cũng có thể nói được.
Đúng lúc Tả Nhiên đi đến cổng trường đón anh, thấy anh vậy, an ủi nói: “Đại ca anh cũng đừng quá lo lắng, chị dâu nhỏ có thể giải quyết được.
Thật sự không được nữa, em liền tìm người đánh cho tên Uyển Thanh kia một trận, đánh tới khi nào chịu nói ra sự thật thì thôi.”
Tư Hành ấn ấn huyệt Thái Dương, ngẩng đầu nói: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Tả Nhiên liền nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy anh ở đây nói nửa ngày, vậy mà một câu Tư Hành đều không có nghe vào.
Lập tức mặt anh liền xám thành tro nói: “Không có việc gì.”
Trở người đi đến nhà hàn, Hàn Triết ở ngồi ở vị trí tốt mà giữ chỗ.
Tư Hành cùng Tả Nhiên đi vào.
Hôm nay Tả Nhiên mặc trang phục phá lệ hơi giống trai bao, vừa đi vào liền đùa giỡn với cửa hàng trưởng một phen..