Vậy mà Giang Đại lại đến Tam Á!
Lâu lắm không nhìn thấy cô, Nhan An An nghe được tin tức này có chút không kìm nén được mà vui vẻ một hồi.
Tư Hành đi toilet rửa mặt, tới khi ra ngoài nhìn thấy bộ dáng Nhan An An đang cười ngây ngốc, động tác lau mặt anh có chút dừng lại, con người thâm túy hiện lên một tia cẩn thận, giường như cảm giác được cô đang có ý định làm chuyện xấu vậy.
Đôi chân dài trắng nõn của Nhan An An dần co lại, từ trên giường đứng dậy, sau đó nhảy đến trước mặt Tư Hành để lấy lòng mà âm thanh cũng trở nên mềm mại.
“Lão công.”
Cô lại nói tiếp, “Em có chuyện muốn cùng anh trao đổi một chút nha.”
Tư Hành mặt lộ vẻ nghi ngờ, cũng không tỏ ra bộ dán hứng thú nào, Nhan An An đột nhiên có chút lo cho mình nhưng vẫn nói: “Buổi chiều anh tự mình chơi có được không? Đại Đại cũng đến Tam Á, em lâu lắm chưa gặp cô ấy, buổi chiều muốn cùng Đại Đại đi chơi nha.”
Tư Hành biểu tình lạnh lùng, “Hửm? Cho nên em tính toán đem vất anh ở chỗ này tự xử sao?”
Nhan An An giải thích: “Như thế nào lại nói là anh bị ném rồi tự xử được, anh được hoan nghênh như vậy, chỉ cần vừa ra khỏi cửa khẳng định sẽ có nghe đến tìm anh, chắc chắn sẽ không phải tịch mịch.”
Nụ cười Tư Hành càng thêm lãnh đạm, “Em cứ yên tâm như vậy”.
Nhan An An liền khẳng định, “Anh chính là lão công của em, em chính là vô cùng tin tưởng anh nha, đã là lão công của em thì chắc chắn trong lòng sẽ không bấm loạn tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, đúng không?”
Tư Hành không có biểu tình gì, “Nhưng là anh không yên tâm về em.”
Nhan An An: “....”
“Giáo sư Tư, anh nói như vậy là không đúng nha, như thế nào lại không thể tin tưởng vợ của được.”
Nhan An An dẩu miệng, đôi tay ở trước ngực giao nhau, khuôn mặt nhỏ tức giận mà trừng mắt nhìn Tư Hành, ra vẻ bộ dáng tức giận nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Tư Hành thấy thời gian có vẻ không sai biệt lắm, liền nói: “Đi đi, có việc lập tức gọi lại cho anh.”
Nhan An An lập tức nhếch miệng cười, “Vâng, lão công chính là tốt nhất.”
Khóe miệng Tư Hành liên hiện lên một ý cười bất đắc dĩ, mỗi lần cô làm nũng gọi một tiếng lão công, ngày thường dỗ dành cô như thế nào cũng không chịu nói.
Tính tình của cô so với con mèo không khác nhau là mất, cao hứng thì cho người ta vuốt vẽ sờ một chút, khôn cao hứng liền cao ngạo mà ngoảnh mặt đi nơi khác.
Sau khi Nhan An An được cho phép, bản thân chạy nhanh đến rương hành lý nhìn ngắm một chút.
Vừa nãy Giang Đại có nói cô ăn mặc đẹp một chút rồi hãy đến.
Cuối cùng cô mặc một chiếc váy dài màu hoa hồng Bohemian, bởi vì Tư Hành nói cô mặc bộ này đẹp nha.
Trước khi đi, cô còn ở trên mặt Tư Hành hôn một cái, ý cười vô cùng nồng đậm, Tư Hành nhìn bóng dáng cô, ánh mắt dần trở nên thâm tình, rồi sau đó bình tĩnh gọi cho Tả Nhiên một cuộc điện thoại.
…
Sau khi nhìn thấy Giang Đại, hai người không coi ai ra gì mà ôm nhau một phen.
Mấy tháng không ặp, Nhan An An cảm thấy Giang Đại thành thục hơn rất nhiều, trước kia đơn thuần bao nhiêu, chỉ sau một thời gian đột nhiên thêm nhiều phần khí chất trầm ổn.
Nhan An An không hỏi Giang Đại vì sao đột nhiên tới Tam Á, ngược lại Giang Đại lại được một phen trêu ghẹo cô cùng Tư Hành.
“Giáo sư Tư cao lãnh như vậy, bị cậu dạy đến mức ngoan ngoãn nghe lời, An An nhà ta như thế nào lại có thể lợi hại như vậy?”
Nhan An An liền ở trong suy nghĩ không khỏi mặc niệm một phút, nghĩ đến lúc trước, anh còn ở bên ngoài chốn đông người quang minh chính đại mà hôn mình, hơn nữa con bế cô theo kiểu công chúa, như thế nào cũng cảm thấy hai chữ ngoan ngoãn cùng với anh không có điểm nào mà lại liên quan đến nhau được.
Cô xấu hổ cười cười, đem việc này tránh qua một bên.
Nước biển dập dình ở trên bờ cát, vài cơn gió ôn nhu thổi len khiến mái tóc cô có chút rối loạn, Nhan An An với Giang Đại tay nắm tay, nội tâm cô lúc này cảm thấy kiên định hơn bất cứ lúc nào.
Chạng vạng tối, cô hỏi Giang Đại: “Buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn không?”
Giang Đại cười cô, “Như thế nào, nhanh như vậy đã nhớ giáo sư Tư nhà cậu rồi sao?”
Nhan An An nhìn sắc chiều hôm nay với hôm trước cũng không khác nhau là mấy, âm thanh giống như mất tiếng, “Hình như có chút nhớ rồi.”
Giang Đại nghe vậy cười càng thêm to, sảng khoái đáp, “Được có điều cậu cùng với mình đến chỗ này trước đã.”
Cô bị Giang Đại lôi kéo bước đi, đi được một lúc, Giang Đại đột nhiên nói cô mau nhắm mắt lại.
Nhan An An ngoan ngoãn nghe lời.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, những âm thanh ồn ào cũng không còn, Giang Đại ở một bên nhắc nhở một câu: “Không được mở lén nha.”
“Ừm, không có mở.”
Nhan An An mở hai mắt, trên bờ biển rộng lớn những chiếc đèn màu không ngừng nháy lên ở xung quanh.
Bên cạnh còn có cha mẹ Tư Hành, còn có ba, dì Bội, Nhan Nhạc cùng với Tả Nhiên và Hàn Triết.
Tư Hành đứng ở trước mặt cô, trong tay cầm một bó hoa hồng tươi, những giọt sương theo cánh hoa rơi xuống, rớt ở trên tay Tư Hành.
Ánh mắt anh lúc này cực nóng, lại thâm tình, Nhan An An chỉ cảm thấy trước ngực nơi nào đó đang mãnh liệt nhảy lên, tùy lúc mà đập.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Tư Hành quỳ một chân xuống trước mặt cô, bình thường anh trầm tĩnh lại an ổn bao nhiêu, giờ phút này thanh âm lại có chút hơi run run..