Quả Đào Trong Tâm

Chương 70: 70: Tam Á





Nhan An An đột nhiên im lặng, căn bản Tư Hành cũng đã một đêm không ngủ, trên đường đến đây vẫn luôn chiếu cố cô.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Tư Hành ôm cô nằm xuống chưa được bao lâu, liền truyện đến tiếng hít thở đều đặn.
Nhan An An ngủ không được, trong lòng giống như bị cái gì đó nhéo lấy.

Vì lần này đi chơi, Tư Hành đã thức đêm tăng ca vài ngày liền, buổi sáng lúc rời giường có lúc cô còn thấy trong mắt anh còn giăng tơ máu.
Cô không khỏi nghĩ tới, rốt cuộc đời trước mình đã làm nên chuyện tốt gì, mà đời này lại có thể gặp được một người như Tư Hành.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi anh, chiếc mũi thon cao, là một đại nam nhân, lông mi vi vừa cong lại vừa dày.

Mày kiếm rõ rệt, nhìn gương mặt không phải là một cổ tức giận mà chính là sự uy nghiêm.
Nhưng thời điểm đối mặt với cô, lại vô cùng ôn nhu.
Nhan An An vốn là không còn mệt, nhưng là cái ôm của Tư Hành quá ấm áp, khiến cô nhịn không được lại ngủ thêm một giấc.

Ngủ một giấc liền chạng vạng tối, Tư Hành bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là điện thoại từ nhà hàng gọi tới.
Bọn họ gọi tới nhằm thông báo thời gian dùng bữa tối, Tư Hành nhàn nhạt lên tiếng: “Đã biết.”
Một thân là chiếc váy dài màu xanh nước biển dài từ đầu xuống chân, chỉ lộ ra phần mắt cá chân trắng nõn.

Phía trước ngực là cổ áo hình chữ V, phía sau lại khoét một mảng lớn, lộ ra phần lưng phía sau trắng nõn mịn màng cùng với đường cong mê người như ẩn như hiện.
Nhan An An dáng người thật sự là quá đẹp, không có một chút mỡ thừa nào, chiếc váy mắc ở trên người cô, liền bộc lộ hết được vẻ đẹp, cái khí chất này đúng là không thể coi thường.
“Hôm nay Tư phu nhân ăn mặc thật đẹp mắt.” Tư Hành ở bên tai cô nhỏ giọng nói.
Nhan An An bị khen như vậy, trong lòng không khỏi có chút hân hoan, khuôn mặt nhỏ hồng nhìn về phía Tư Hành, “Hôm nay giáo sư Tư cũng rất tuấn tú.”
Hai người không hẹn mà cùng cười.
Từ khách sạn đi xuống phía dưới, tài xế lái xe đem hai người đến trước cửa nhà hàng, người phục vụ nhìn thấy hai người bọn họ, đều không tự chủ được mà có chút ngẩn ra, đứng hình mất nửa nhịp mới dẫn hai người bọn họ vào trong.
Nhà Hàng vô cùng lịch sự tao nhã, còn chưa kịp đợi đồ ăn lên, Tư Hành bởi vì nhận được một gọi điện thoại đành phải ra ngoài một chuyến.
Nhan An An một mình ngồi trên ghế, nhẹ nhàng đung đưa người theo từng gian điệu của âm nhạc, đôi tay chống ở hàm dưới, trong lúc lơ đãng mỗi động tác của cô đều làm lay động lòng người.
Kết quả liền xuất hiện một cái người lạ mặt.
“Tiểu thư cô một mình ăn ở đây sao?” Trước mặt chính là một người đàn ông mặc một bộ tây trang, ánh mắt nhu tình như nước.
Xem mặt anh ta lớn lên không tồi, hơn nữa lại là một người đàn ông lịch sự, cho nên Nhan An An hướng anh ta lễ phép cười cười: “Không phải.”
“Kia có thể cho tôi xin phương thức liên hệ của cô được không? Đêm nay cô thực sự rất đẹp.”
Nhan An An uyển chuyển cự tuyệt, “Thật ngại quá, lão công tôi tương đối keo kiệt.”
Đối phương lập tức lộ ra vài phần kinh ngạc, “Không không thể tin được, cô trẻ tuổi như vậy, thế nhưng đã kết hôn.”
Nhan An An cười cười, không muốn nói quá nhiều.

Lúc này Tư Hành vừa nói chuyện điện thoại xong tiến vào, liền nhìn thấy có người đàn ông có chút ân cần mà đứng trước mặt cô, sặc mặt chợt đi xuống.”
“Lão công!”.

truyện kiếm hiệp hay
Nhan An An thấy ăn, nũng nịu gọi một tiếng, lúc này gương mặt người nào đó mới vui trở lại.
Còn người đàn ông kia lúc này vẫn còn có chút tiếc nuối, còn đang cho rằng Nhan An An đẹp như vậy khó mà có thể tìm được một người xứng đôi, nhưng khi nhìn thấy Tư Hành, sự tự tin của bản thân liền chịu một chút đả kích.
Người đàn ông này, khí chất thật sự là quá mạnh mẽ, anh cũng tự biết đối phương cũng đã tức giận, vì thế vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi là ông chủ của nhà hàng này, bữa ăn hôm nay mời hai người.”
Tư Hành lạnh lùng cự tuyệt, “Không cần.”
Lúc này anh ta liền cười mỉa mai một cái, tùy tiện tìm một cái ly do rồi lui xuống.
Nhan An An cười nói: “Biết anh keo kiệt như vậy, cho nên em số điện thoại hay bất cứ cái gì cũng không cho.” Nhan An An vẻ mặt “Chờ được khen.”
Tư Hành vẫn là không để ý tới cô.
Nhan An An liền đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh anh, nhéo nhéo mặt anh một hồi, rồi lại sờ mũi, những người đi ngang qua không tự giác mà nhìn vào hai cái.
Cô không có phát hiện được, Tư hành xem tiểu nha đầu chủ động như vậy, cũng lười ngăn lại, cô vẫn luôn ở trên người ăn nháo như vậy.
Nhan AN An có chút nhụt chí, Tư Hành tính tình giận dỗi quá lâu, cô tức giận trực tiếp hôn anh một cái.

Đột nhiên Tư Hành đặt tay ở phía sau ót cô, càng gia tăng thêm nụ hôn này.
Nhan An An bị hôn đến mức thần hôn điên đảo, đột nhiên ý thức được lúc này đang ở bên ngoài, cô đỏ mặt trừng anh: “Ở bên ngoài anh có thể kiềm chế một chút hay không.”
Tư Hành vô hình bá đạo: “Không thể.”
Nhan An An cho anh một cái nhìn xem thường, một lần nữa ngồi đối diện anh, đặc biệt nghiêm túc mà giảng đạo lý cho Tư Hành nghe: “Về sau anh có thể không nhỏ mọn như thế được không? Rốt cuộc lớn lên đẹp như vậy lại bị người khác đến gần cũng không phải là em sai đúng không?”
Tư Hành hỏi lại: “Phải không?”
Nhan An An gật đầu một cái rụp, “Đúng vậy nha.”
Tư Hành quét mắt hai cái ở trên quần áo cô, Nhan an An không cao hứng, liền lên án nói: “Mặc váy này là cố ý cho anh xem, lại không phải mặc cho người khác xem.

Hơn nữa thiết kế như này cũng chính là người ta mặc, anh không thể vì người khác nhìn nhiều hơn hai cái mà không cho em mặc nha…”
Nói ngắn gọn, ý tứ của Nhan An An chính là “Anh quá keo kiệt!”.