Quả Đào Trong Tâm

Chương 60: 60: Nằm Mơ





Nhan An An liên tưởng, bộ dáng của mình hiện tại so với một đứa bé vô cùng giống nhau.

“Ngoan, há mồm.

” Tư Hành nhẹ giọng dỗ dành.

Bị anh nghiêm túc nhìn chằm chằm, cô đành phải ngoan ngoãn mở ra, sau đó một muỗng lại tới một muỗng.

Cô căn bản khẳng định chính bản thân nhất định sẽ không ăn hết một chén cháo lớn như vậy, kết quả bị Tư Hành ép tới ép lui cứ như vậy mà ăn sạch bát cháo.

Tư Hành đem đồ vật dọn dẹp sạch sẽ, ngồi ở bên mép giường Nhan An An vô cùng ăn ý mà dịch lại góc chăn của mình, sau đó anh lại duỗi bàn tay ra sờ sờ cái trán của cô, cũng may đã không còn phát sốt như tối qua.

Mắt Tư Hành cười cười nhìn cô.

Nhan An An nuốt nước bọt rồi nói với anh: “Giáo sư Tư anh lại đây một chút.


Tư Hành khẩn trương làm theo ý cô đi qua, cho rằng cô lại có chỗ nào không thoải mái, kết quả cô lại có chút thẹn thùng mà hỏi anh: “Em có thể ôm anh một cái không?”
Trái tim Tư Hành đột nhiên rơi mất một nhịp, nhìn hai tròng mắt của tiểu nha đầu trước mặt, một bàn tay anh nhanh chóng ôm lấy vòng eo cô, mặt khác một bàn tay chế ngự lấy cái ót của cô.


Bởi vì lo lắng cô bị cảm hô hấp không được thoải mái, Tư Hành cố ý dừng lại một chút cho cô có thời gian hô hấp, cẩn thận đến mức khiến mặt của cô lại lần nữa nón lên, có điều lần này nóng không phải vì sốt mà là bị anh trêu chọc đến mức mặt đỏ như trái cà chua.

Khi vài cô y tá trẻ tuổi đến phòng kiểm tra, vừa đi đến liền thấy một màn như vậy, có chút thẹn thùng mà đứng ở cửa.

Nhan An An thấy có người đứng ở cửa, nhanh tay mà đẩy đẩy ng ực Tư Hành ra.

Tư Hành sớm đã cảm nhận được có người đến đây, chỉ là do anh quá lười với việc quay đầu lại.

Thấy tiểu nha đầu ngượng ngùng, lúc này mới buông cô ra.

Sau khi y ta kiểm tra một lúc rồi nói: “Không có phát sốt, nghỉ ngơi hai ngày, chờ cho chỗ viêm giảm đi, lúc đó không còn vấn đề gì đáng lo ngại có thể xuất viện.


Tư Hành mặt không có biểu tình gì không nhanh không chậm nói: “Cảm ơn.


Y tá ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa thấy gương mặt soái như này, lại nghĩ đến vừa rồi hai người bọn họ ở trong phòng bệnh ái muội triền miên, nói chuyện liền có chút nói lắp.

“Không, không cần khách sáo.


Nói xong liền vội đi ra ngoài, Nhan An An có chút oán trách mà đánh anh hai cái.

Thời điểm mà Tư Hành nhìn cô, luôn mang theo một tia ý cười, làm cô cảm thấy mình đặc biệt được thiên vị, cảm thật đặc biệt được đối đãi, đặc biệt cảm thấy ấm áp.

Tư Hành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.

Nhan An An không phục nói, “Ai nói anh hôn lâu như thế cơ chứ, đã vậy còn bị người khác nhìn thấy.


Tư Hành nhích lại gần, dùng âm thanh chỉ đủ có hai người bọn họ nghe được nói: “Vừa mới ai là người muốn anh hôn?”
Rõ ràng cũng không có người khác, lại còn cố ý dựa gần đến như vậy, đã thế lại nói nhẹ hơi gió không ngừng sượt qua tai cô.

Nhan An An được một trận chột dạ, hừ nhẹ hai tiếng, không thèm để ý tới anh nữa.

Tư Hành sủng nịch mà sờ sờ đầu cô, “Được rồi, không đùa em nữa, tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt.


“Anh muốn đi đầu?” Nhan An An cảnh giác mà nhìn anh.

Không biết có phải hay không bởi vì sinh bệnh, hiện tại cô đặc biết tham luyến Tư Hành ở bên cạnh chăm sóc mình.

“Anh chỗ nào cũng không đi, ở chỗ này chăm sóc em.


Anh cầm lấy tay cô, ý bảo cô yên tâm.

Nhan An An nhìn nhìn anh, rồi nằm xuống, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì rồi mở miệng, “Em chỉ nằm ở bệnh viện hai ngày thôi, thứ hai còn muốn đi đến công ty.


Tư Hành an ủi cô nói, “KHông có việc gì, công ty có chuyện gì đều có Đinh Duyệt sẽ giải quyết.

Hiện tại anh đã trở về, có anh ở đây, em chỉ cần chuyên tâm nghỉ ngơi thật tốt.


Thanh âm Tư Hành khàn khàn nhưng lại mang theo một tia cường thế, ánh mắt nhìn Nhan An An ngập tràn sự ôn nhu.

Nhan An An an tâm gật gật đầu, nằm xuống, tiếp tục ngủ.

Tuy rằng đã không phát sốt, nhưng đầu vẫn luôn có một mảng không tỉnh táo, cô vẫn luôn mơ thấy nhiều giấc mơ, mơ thấy lúc ba mẹ cô cãi nhau, mơ thấy mẹ cô mấu me đầy người nằm ở bệnh viện, mơ thấy cô ở nước ngoài chỉ có một mình không có nơi nào để về.

Cô ở trong mộng đau khổ giãy giụa, vài lần đều cảm giác chính mình sắp không trụ nổi nữa thì sẽ có một bàn tay vẫn luôn cố sức nắm lấy tay cô, có một âm thanh ở trong mộng nói cô không cần sợ hãi nữa.


Sau, cô lại mơ thấy Tư hành, mơ thấy anh ở một chỗ cùng người phụ nữ khác, bọn họ vui cười đùa giỡn, bọn họ tay trong tay cùng nhau đi trên đường, cô lại thấy Tư hành đặc biệt ôn nhu đối với người phụ nữ khác mà nói chuyện.

Nước mắt theo khóe mặt cô chậm chạp rơi xuống, như thế nào đều không thể ngăn cản được, đó là một loại âm thanh không tiếng động, tuyệt vọng nức nở.

Tư Hành ở bên tai vội vàng kêu cô, “An An, An An, tỉnh tỉnh…”
Nhan An An bị anh gọi bàng hoàng tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt Tư Hành, cô lại khóc càng thêm dữ dội.

Nhan An An ôm anh càng thêm chặt, ở trên vai anh nức nở nói: “Em mơ thấy anh cùng người khác ở bên nhau thật hạnh phúc.


Tư Hành hít sâu một hơi, không biết nên vui hay nên buồn.

Vui chính làm cái nha đầu ngốc này rốt cuộc cũng đã để ý tới mình.

Buồn chính là, anh vẫn luôn nỗ lực nỗ lực mà đối với cô thật tốt, cô thế nhưng còn ở trong mộng mà mơ được chuyện như vậy, thật là không có lương tâm.

“An An, anh không biết kiếp sau mình sẽ như nào, nhưng đời này, anh chỉ biết thích một mình em, chỉ có thể cùng em ở bên nhau, hiểu không?”
Nhan An An nghẹn ngào, ôm cổ anh không chịu buông tay, “ Không được, kiếp sau cũng chỉ có thể thích mỗi mình em.

”.