Quả Đào Trong Tâm

Chương 55: 55: Lời Đồn





Đột nhiên căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.
Đinh Duyệt lên tiếng giải thích: “Tần đổng ở bên ngoài cùng người khác hùn vốn mở một công ty mới, đồng thời lấy đi một ít người của công ty chúng ta.”
Cô cúi đầu, quan sát phản ứng của Nhan An An.
Chỉ thấy mày đẹp của Nhan An An nhíu chặt, bộ dáng có chút tức giận.
“Đi rồi, nhiều hay ít?”
Đinh Duyệt liền nhanh chóng nói tên những người rời đi.
Nhan An An bình tĩnh lại, tinh tế suy tư một chút.

Mang những người đó đi, lúc trước Tư Hành cũng đã nói qua, những người đó cùng Tần Á Quân có quan hệ không tồi.
Như vậy cũng không có chuyện gì, cũng coi như Tần Á Quấn cũng chưa đào được người nào mang đi, cô cũng sẽ nghĩ cách đem toàn bộ những người có âm mưu đem tống cổ ra ngoài.

Có điều ông ta còn mang đi hai vị giám đốc dốc lòng vì công ty, điều này liền khiến trong lòng cô chút không thoải mái.

“Nhan tổng.” Đinh Duyệt kêu cô một tiếng.
Lúc này Nhan An An mới xoay đầu nhìn tới.
“Tư tổng trước khi đi công tác có nói qua, nói cô không cần lo lắng những việc này, mọi chuyện chỉ cần chờ ngài ấy về là được, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Anh ấy làm sao biết được?”
“Chuyện này Tư tổng nói chờ ngài ấy trở về ngài ấy sẽ tự mình cùng Nhan tổng giải thích.”
Nghe được lời này của Đinh Duyệt, tâm tư của cô mới thoáng ổn định lại.
Thời điểm Tư Hành trở về, cô nhất định ngồi yên lặng nghe anh giải thích thật tốt.
Sau khi lý trí trở về, cô hỏi Đinh Duyệt, “Đợi lát nữa có phải hay không, nếu mở cuộc họp sớm sẽ?”
“Đúng vậy, Nhan tổng.”
“Tốt, tôi không có việc gì, cô đi ra ngoài chuẩn bị tiếp đi.”
Tròng phòng hội nghị, Nhan An An vừa đi đến gần, liền rõ ràng cảm giác được trong lòng đang có chút xáo động.
Cô căn bản tính toán sẽ sắp xếp lại công việc một chút, nhưng nhìn cả hội nghị thành bộ dạng như này, nhất thời thay đổi chủ ý.
Cô ổn định vị trí, rồi đem tư liệu trong tay để ngay ngắn trên bàn, ánh mắt nhìn thẳng bọn họ, bình tĩnh mà nói.
“Các cổ đông hôm nay nghe được không ít những lời đồn thổi, tôi hiện tại rất rõ sự bận tâm của mọi người, công ty sẽ không đóng cửa.

Nhan Thị tốt xấu gì cũng đã kinh doanh hơn hai mươi mấy năm cũng đã phát triển thành một công ty lớn.

mấy năm nay thị trường tương đối có chút rắc rối, tôi cũng đã nghiên cứu lại.”
“Hôm nay tôi đem những lời này nói tại đây, những ai muốn tiếp tục ở đây làm việc, Nhan Thị vô cùng hoan nghênh, hơn nữa tuyệt đối cũng sẽ không bạc đãi mọi người.

Nhưng nếu muốn đi, chúng tôi cũng sẽ không cản trở, hơn nữa dựa vào những thành tựu mà mọi người đã cống hiến cho công ty, nhất định sẽ trợ cấp.


Có điều sau khi rời khỏi Nhan Thị, thì về sau cùng với Nhan Thị sẽ không còn bất cứ một mối quan hệ nào.”
Cuối cùng, Nhan An An đứng lên, nói cho bọn họ nhe, “Các người hôm nay hay suy nghĩ thật tốt, nếu từ chức trực tiếp nói với Đinh Duyệt một tiếng, sau khi phê duyệt, trong ngày liền có thể rời đi.”
Nhan An An từ ghế ngồi trong phòng hội nghị tiêu sái mà rời đi, Đinh Duyệt đi theo sát phía sau, hai người đem toàn bộ khí chất trên người tỏa ra ngoài, đem một phòng hội nghị từ ồn ào to nhỏ thành một bầu không khí câm lặng.
Trở lại văn phòng, Nhan An An lại dặn dò một chút, “Đợi lát nữa cô làm một cái thông báo, nếu ai dám ở công ty tiếp tục đồn thổi, trực tiếp sa thải.”
“Đã rõ, Nhan tổng.”
Nhan An An đau đầu mà dựa vào ghế, Đinh Duyệt trước khi lui ra ngoài còn cố ý rót cho cô một cốc nước, đau lòng mà nhìn cô một cái.
Nhan An An chỉ cảm thấy đầu đau từng dây thần kinh giật đến nghe được tiếng thình thịch, nghĩ đến công sức của ba cô mà không khỏi đau lòng.
Quen biết những người lòng lang dạ sói như vậy, khó trách làm giải phẫu đều phải lo trước nghĩ sau.
Đột nhiên nghĩ đến Nhan Tiềm, Nhan An An nhớ tới hôm nay ông ấy làm phẫu thuật.
Do dự nửa ngày, cô vẫn là đứng lên, gọi một cuộc điện thoại.
Sầm Bội thực mau liền nghe máy.
Chỉ nhẹ giọng hỏi một câu, “Chuyện phẫu thuật như thế nào?”
“Vừa mới vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nói chỉ là làm một cuộc tiểu phẫu thuật, con không cần quá lo lắng.”
Sầm Bội ở một bên an ủi cô đừng lo lắng, nhưng Nhan An An có thể cảm giác được khi bà ấy nói chuyện với mình âm thanh đều mang theo một chút rung nhè nhẹ.

“Ân, khi nào giải phẫu kết thúc nói cho cháu một tiếng.”
Nhan An An tắt điện thoại, tâm tình rối rắm tựa vào ghế nhìn những tia nắng ngoài cửa sổ, cô tính toán đi đến bệnh viện một chuyến, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cũng chỉ là tính.
Sau khi làm việc xong, buổi tối còn có một một cuộc xã giao.
Nếu cô nhớ không nhầm còn một cái hạng mục đã đàm phán qua, đêm nay chính là đi đến ký kết một chút.
Nhan An An mặc một chiếc sơ mi trắng kết hợp cùng chiếc quần tây, trên người khoác một chiếc áo kiểu tây trang, dưới chân là đôi giày cao gót hoàng mười centimet.
Cô rất ít khi mang giày cao gót, buổi sáng khi mang đã khiến phần da ở gót chân bị trầy da, buổi tối lại tiếp tục đeo càng thêm khó chịu, nhưng lại không thể đổi.
Đinh Duyệt cùng cô bước vào, hai người liền lịch sự ngồi một cách tao nhã ở trên ghế.
Đối phương là một người đàn ông có tuổi bên người mang theo một cô thư ký trang điểm vô cùng quyến rũ.

Nhan An An chỉ khi tiến vào liếc cô ta một cái, sau đó liền rời ánh mắt đi, không có nhìn thêm lần nào nữa.
Người ký hợp đồng lần này là Lưu Tụng, ông ta là một tên tai to mặt lớn, bàn tay của lão ta thường không an phận cố ý cọ qua cọ lại trên vòng eo của người phụ nữ..