Quả Đào Trong Tâm

Chương 53: 53: Đến Phòng Vẽ Tranh





Từ sân bay trở về, Nhan An An không có về nhà ngay mà trực tiếp đi đến phòng vẽ tranh.
Hôm nay lớp học vẫn bắt đầu lúc 10 giờ, có điều chỉ là cô phá lệ tới sớm hơn mà thôi, cho nên đành nằm ở phòng nghỉ, mà nghỉ ngơi một hồi.
Thời điểm Lâm Khả đến đây, thấy cửa không khóa, còn tưởng có trộm đột nhập đi vào, làm cô sợ đến mức cảnh giác từng bước một.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua phòng học, lại nhìn qua tất cả đồ dùng trong phòng, nói chung đem tất cả mọi thứ nhìn hết một lượt, cuối cùng là dừng lại ở phòng nghỉ, cô dừng hô hấp khoảng chừng là hai giây, trên tay còn cầm một quyển sách cuộn lại làm cây gậy nhỏ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.
Nhan An An nghe được động tĩnh ở liền tỉnh lại, cô xoa xoa đầu, sau đó từ bên trong đi ra, vừa vặn gặp Lâm Khả cũng đang ngồi xổm ở trước cửa.
Cánh cửa vừa mở, hai người lập tức đều khiếp sợ.
“Chị An An thì ra là chị, làm em sợ muốn chết a, em còn tưởng rằng phòng vẽ có tên trộm đột nhập vào.” Tay cô ở trước ngực vuốt vuốt vài cái rồi thở dài một hơi.
Thấy Nhan An An không nói chuyện, cô lại hỏi: “Chị An An, chị hôm nay như thế nào lại tới sớm như vậy, còn ở phòng nghỉ ngủ nữa?”
Nhan An An hồi hồn, “Hôm nay đưa Tư Hành đi sân bay, lười trở về cho nên trực tiếp đến đây.”
Thừa dịp lúc này không có ai, Lâm Khả lại tò mò hỏi: “Chị An An, lúc trước nói không quen giáo sư Tư cũng không thích giáo sư Tư, chị nói xem, hai người như thế nào bây giờ lại quen nhau, có phải là bởi vì lúc học trưởng Tinh Vũ, sau đó lại đi tìm giáo sư Tư giúp đỡ, lại vì trời xui đất khiến mà quen biết nhau, tiếp theo giáo sư Tư vừa gặp chị liền nhất kiến chung tình?”

Nhan An An gõ gõ đầu cô, “Được rồi, không hiểu đầu em chứa gì mà có thể tưởng tượng như vậy được luôn nha.

Đợt lát nữa trước khi nào học, đem phòng học quét dọn một lượt nha.”
Lâm Khả ủy khuất: “Nga, đã biết.”
Hôm nay buổi học vô cùng thanh bình cũng không có gì là cả, tùy rằng không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Nhan An an biết chính mình luôn có chút thất thần bất kể giây nào.
Cậu nhóc Hướng Khai đứng ở trước mặt cô, “An An lão sư, hình như hôm nay An An lão sư tâm tình không tốt lắm, có phải là chị cùng bạn trai cãi nhau? Anh ta mới hôm qua đảm bảo với ta sẽ đối xử thật tốt với người.”
Nhan An An bất đắc dĩ mà nhéo nhéo mặt anh, “Nhóc con cả ngày không học lại suy nghĩ vớ vẩn gì đó hả? Thật vất vả mới tới cuối tuần, tan học phải đi chơi thật vui vẻ nha.”
Hướng Khai nhíu nhíu mày, có điểm không quá tán đồng với lời nói của cô, cậu nhóc ra vẻ quân tử mà giải thích, “An An lão sư, con đã nói qua thật nhiều lần, con mới không phải là cậu nhóc nha, người có thể hay không hảo hảo mà nhớ kỹ một lần.

Người như vậy, vị ca ca kia về sau nhỡ ghét bỏ cười thì làm sao bây giờ?”
Nhan An An phát hiện chính mình trước một cậu nhóc một chút biện pháp đều không có, Hướng Khai không giống với các đứa trẻ khác, vừa không hay làm nũng, cũng không dễ dàng bị lừa, hơn nữa tâm tư cũng khác hẳn vô cùng mẫn cảm, chính là khiến cho người khác cảm giác cậu bé vô cùng thông minh cũng lại dễ khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Hướng Khai lại an ủi cô: “Không sao, người cũng đừng quá thương tâm, tùy rằng người không quá thông minh, nhưng là tính cách cũng thực tốt, lớn lên lại xinh đẹp.

Con thích người, khẳng định vị ca ca kia cũng sẽ thích người.”
Nhan An An cúi thân người xuống thấp, nghiêm túc nhìn Hướng Khai, cậu nhóc bị cô nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, sau đó liền tránh ánh mắt đi.
Cô sờ sờ đầu của cậu nhóc, ánh mắt nhu hòa.
“Khai Khai, ở chỗ của An An lão sư, con chính là một cậu nhóc đáng yêu.


Con có thể giống như các bạn ở đây thoải mái nghịch ngợm, có thể làm nũng, cũng không cần hiểu chuyện như vậy, biết không?”
“Ừm, con đã biết.”
Nói xong, Hướng Khai liền đeo chiếc cặp sách của mình lên rồi đi.
Lâm Khả vừa mới đi ra ngoài một chuyến, lúc tiến vào hỏi thăm: “Chị An An, chị vừa mới cùng Hướng Khai nói cái gì vậy? Cậu nhóc giống như đang có tâm sự vậy.
“Không có việc gì.”
Cô nghe Hướng Khai nói qua ba mẹ của cậu nhóc rất bận, một năm khó có thể cùng nhau ra ngoài đi chơi, trong nhà chỉ có một bảo mẫu cùng một tài xế.
Đại khá chính vì nguyên nhân từ gia đình, cho nên cậu nhóc so với những đứa trẻ trang lứa độc lập hơn.
Nhìn cậu nhóc vô cùng đáng yêu, cùng làm người khác đau lòng.
Sắp xếp các bức tranh cũng không lâu lắm, Nhan An An còn đang tính lái xe về nhà, thì khi bước ra khỏi cửa liền gặp Thẩm Tinh Vũ.

Truyện Trọng Sinh
Sau đó hai người liền tìm một cửa hàng nhỏ đi vào.
Thẩm Tinh Vũ vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà đi theo bên cô, vài lần định mở miệng, nhưng đều bị cậu nghẹn họng quay trở về.

Cuối cùng vẫn là lấy hết can đảm mà hỏi: “ An An tỷ, chị thật sự cùng với giáo sư Tư đang quen nhau sao?”
Diễn đàn mấy ngày nay của trường vẫn luôn treo hot search của hai người, lại vì mấy ngày này cô vẫn luôn không đến phòng vẽ tranh, anh căn bản nghĩ muốn gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng là cảm thấy không quá thích hợp.
Cho nên muốn cuối tuần chờ tan học muốn đến đây thử vận may.
“Ừm.”
Thẩm Tinh Vũ thử hỏi: “Là bởi vì lần trước vì giúp em, cho nên lúc sau tìm giáo sư Tư hai người…”
Thẩm Tinh Vũ không có nói hết câu.
Nhan An An lắc lắc đầu, “Không phải, trước đó cả chị và Tư Hành đã bên nhau rồi.

Bời vì bọn chị ở bên nhau, cho nên chị mới đi tìm anh ấy nói chuyện.”.