Đi làm mấy ngày nay, Nhan An An bình thường 7 giờ liền tỉnh.
Thật vất vả mới đến ngày thứ bảy, nhưng cô vẫn còn cần đến phòng vẽ tranh của mình, cũng không thể ngủ nướng.
Cô cùng Tư Hành ở trên giường cọ tới cọ lui cũng đã hết nửa ngày, lúc sau Tư Hành còn giở tính trẻ con làm nũng mà ôm lấy cô, cứ thế đem mặt mình vùi ở cổ An An.
Nhan An An cảm thấy ngứa ngáy, ngón tay liền không kiềm được ở trên trán anh đẩy ra một chút.
Cô bất đắc dĩ mà nói: “Em thật sự muốn đi đến phòng vẽ tranh, lại không thể đến muộn nha.
”
Cô tương đối tùy hứng, thời gian bắt đầu lớp học vẽ là lúc 10 giờ.
Bởi vì thời gian học vào cuối tuần cô cũng không muốn bọn nhỏ phải đến quá sớm, cũng cho bản thân thong thả.
Tư Hành “Nga” một tiếng, nhưng đôi tay vẫn gắt gao ôm lấy vòng eo cô, một chút ý tứ buông tay cũng không có.
“Anh còn không bỏ ra, em liền căn anh aaa.
” Nhan An An uy hiếp nói.
Tư Hành đầu cũng không nâng lên, nhàn nhàn nói: “Em cắn đi.
”
Nhan An An: “!.
”
Cô thật sự cúi đầu, ở cổ anh cố ý cắn một chút, Tư Hành một chút phản ứng đều không có.
Cô thật sự không biết nên làm thế nào với anh, đành phải dỗ dành nói: “Lên lớp xong chúng ta cùng nhau đi ăn được không?”
Sau một lúc lâu, Tư Hành rốt cuộc đem cô thả ra, đoán chừng là thật sự sắp muộn rồi mới chịu buông cô ra.
Cô còn đang định đi gara lấy xe, liền thấy Tư Hành trên người mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo đang từ trên lầu đi xuống vô cùng ngược chiều ánh sáng, Nhan An An cảm thấy có vẻ không giống thật cảm giác như anh từ trong phim bước ra vậy, thực sự là quá soái.
Tư Hành môi mỏng khẽ mở nói: “Anh đưa em đi đến phòng vẽ tranh.
”
Thế nhưng Tư Hành trực tiếp lướt qua người cô, cố chấp mà đem xe đi đến trước cổng.
Nhan An An nhìn một thân ảnh cố chấp như vậy, tùy rằng cảm thấy có chút kỳ quái,nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Hai người ở trên xe cái gì cũng chưa nói, mười phút sau, Tư Hành mới nhàn nhạt mà mở miệng: “Anh ngày mai sẽ xuất ngoại một chuyến.
”
Nhan An An theo bản năng buột miệng thốt ra, “Đi bao lâu.
”
“Khoảng một tuần.
”
Cô âm thầm mà suy nghĩ cẩn thận, cho nên sáng sớm tinh mơ Tư Hành khác so với thường ngày đều có nguyên nhân?
Hai người 9 giờ 20 xuất phát, với trình độ lái xe của Tư Hành không đến nửa giờ liền tới phòng vẽ tranh.
Hôm nay Lâm Khả ở phòng vẽ trực ban, nhìn thấy Tư Hành với Nhan An An cùng nhau từ trên xe đi xuống, cô kinh ngạc đến bưng kín miệng của mình.
Từ lúc tin tức truyền ra, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người chung một chỗ như này, thậm chí có một loại xúc động muốn đi đến mà chụp lại khoảnh khắc này.
Có điều cô có tâm nhưng không có lá gan đó nha, cô tận lực khắc chế sự kích động của chính mình, bình tĩnh mà chào hỏi: “Chị An An, giáo sư Tư, hai người đã tới.
”
Nhan AN An cho rằng Tư Hành cũng chỉ là đưa cô tới cửa, không nghĩ tới còn theo cô vào đến bên trong.
Cô quay đầu lại nói một câu: “Được rồi, em đã vào rồi, anh về trước đi.
”
Tư Hành cũng không có bất cứ một động tác nào, giống như không có ý định sẽ rời đi.
Mắt thầy học sinh đều sắp tới, Nhan An An cũng không dám ở trước mặt nhiều người mà hống anh, đặc biệt là Lâm Khả đan cùng vẻ mặt bát quái mà đứng ở chỗ này.
Cô đẩy đẩy Tư Hành, dùng ánh mắt ý bảo anh đi trước, Tư Hành vẻ mặt nghiêm túc vô tội mà nhìn cô.
Lâm Khả âm thầm phun trào, chị An An cũng không quá hiểu phong tình nha, trên mặt giáo sư Tư đều đã viết mấy chữ “Anh muốn ở lại.
”, còn cô tính nhìn chị An An đẩy mắt kính một cái nhìn Lâm Khả.
Vừa thấy dấu hiệu này, đầu cô liền nhảy số nói: “Giáo sư Tư nếu không ở lại nghỉ ngơi thăm quan phòng tranh một lúc?”
Tư Hành quay đầu nhìn Nhan An An, tựa hồ là ở phía cô mà trưng cầu ý kiến.
Lâm Khả đều đang vội đến chết, chị An An như thế nào lại vẫn chưa thông suốt.
Vì thế cô làm mặt quỷ còn điên cuồng kéo cánh tay của mình ám chỉ một hồi, Nhan An An lúc này mới mở miệng.
“Anh muốn ở lại chờ em sao? Có điều khả năng sẽ có chút nhàm chán.
”
Rốt cuộc cô còn muốn dạy học, Tư Hành cũng chỉ có thể một mình ngồi ở chỗ này.
Tư Hành mở miệng nói: “Em đồng ý, anh liền ở lại.
”
Nhan An An xấu hổ mất hai nay: “Vậy anh ở lại chờ em nha.
”
Lâm Khả bị hai người này làm cho đến nỗi quai hàm cũng sắp rớt hết ra ngoài, có đánh chết cô cũng không dám tưởng tượng ra cảnh này, chính mình đã từng coi giáo sư Tư là nam thần, thế nhưng nam thần của cô lại có một mặt như này, cô sợ tới mức liền tìm một chỗ nhanh chóng kể chuyện cho Đoạn Tuyết nghe.
Bên kia Đoạn Tuyết so với cô còn muốn kích động hơn cả cô, ồn ào đòi muốn lại đây nhìn, Lâm Khả kêu cô đừng nóng vội, còn có rất nhiều cơ hội.
Nhan An An đi vào dạy đám nhóc học vẽ, bên trong phòng học không có đóng cửa, Tư Hành liền ngồi ngay trước cửa, nghiêm túc nhìn óng người bên trong.
Lâm Khả đem cho anh một ly nước, Tư Hành liền nhận lấy, nhàn nhạt nói một câu, “Chuyện vừa rồi, cảm ơn.
”
Lâm Khả vội vàng xua tay, “Không có việc gì không có việc gì.
”
Vốn dĩ chính là chuyện nhỏ không có tốn một chút sức gì, bất kể là ai thấy tình hình như vậy cũng sẽ giúp một tay.
Nhan An An dạy đám nhóc vô cùng sinh động, thường thường sẽ quan sát nếu ai không làm được cô sẽ làm mẫu lại một lần nữa, rồi lại quan sát tranh vẽ của đám nhóc, kiên nhẫn chỉ ra những chỗ mà chưa vẽ tốt, ôn tồn nhẹ giọng nói, hết thảy đều vô cùng thướt tha lại dịu dàng, tất cả cảnh vật giống như một ức tranh sơn dầu xinh đẹp.
Sống lưng giáo sư Tư thẳng đứng, chuyên chú mà ngồi một chỗ nhìn, ánh mắt thầm tình mà nhìn người bên trong, theo dõi từng động tác một.
.