Buổi chiều, Tả Nhiên mang mọi người đi đến trại dâu, Nhan An An vẫn luôn ở bên người Giang Đại, hai người nói nói cười cười, giống như ngày hôm qua đều không có chuyện gì xảy ra.
Sau lại lúc ăn cơm, Giang Đại còn cùng Hàn Triết nói mấy câu, sắc mặt bình đạm, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Vài người đều biết ý tứ của anh là gì, nhưng cũng không có ai đáp lời, chỉ có Giang Đại mới mang tới một mâm dâu tây đã rửa sạch, cho bọn họ ăn thử.
…
Ba ngày trôi qua, Tư Hành cũng không được ngủ cùng với cô vợ nhỏ của mình, liền ủy khuất không thôi.
Lúc lái xe về đến nhà, Tư Hành chủ động đi ôm Nhan An An, bị Nhan An An né tránh.
Cái miệng nhỏ phát tiết, giống như đang tức giận.
“Không cho chạm vào em.” Nhan An An cảnh cáo nói.
Nhan An An dùng vẻ mặt hợp tình hợp lý nói: “Hàn Triết khiến cho Đại Đại thương tâm như vậy, Hàn Triết là bạn bè của anh, Đại Đại là bạn bè của em.
Em cũng không thể tức giận với cậu ta, cho nên chỉ có thể cùng anh tức giận.”
Tư Hành da mặt dày cho nên cứ thế mà ôm, Nhan An An giãy giụa hai cái liền thôi, tự biết chính mình vô cớ gây rối.
Tư Hành đem đầu dựa trên vai cô, ủy khuất nói: “Anh cũng không biết sẽ thành như vậy, nếu sớm biết rằng Giang Đại sẽ thích cậu ta, anh đây lúc trước liền đem Hàn Triết nhốt lại, không cho bọn họ gặp mặt.”
Biết là anh đang nói đùa, nhưng Nhan An An vẫn bị vẻ mặt đứng đắn cùng ngữ khí đó chọc cười.
Tư Hành đem người ôm đến trên giường, Nhan An An cảm giác đường xương quai xanh của chính mình bị một tầng ướt át bao phủ, không khỏi có chút động tình.
Trời tối buông xuống, trong căn phòng tối tăm dần dần chuyển đến tiếng thở d ốc dồn dập, Nhan An An bất mãn lẩm bẩm: “Nhẹ chút….”
“Anh sai rồi.”
Đau đớn đi qua, Nhan An An cảm thấy chính mình giống như những đám mây bay bổng, thân thể ở trong ngực Tư Hành sớm đã thành vũng nước.
Ngày hôm sau Tư Hành đưa Nhan An An đến phòng vẽ tranh, phá lệ ân cần, việc đi cầu thang anh cũng đỡ cô, thế nhưng lại bị Nhan An An hung hăng liếc anh một cái.
Hướng Khai thấy hai người bọn họ, liền nói: “An An lão sự, người cũng dính đại ca ca quá đi.”
Nhan An An trên trán hiện lên một đống dấu hỏi chấm: “Cô nơi nào mà dính anh ấy cớ chứ?”
Tư Hành giải thích: “Là ca ca dính người.”
Hướng Khai lôi kéo tay Tư Hành, ý bảo anh đến nơi khác nói chuyện, thế nhưng Tư Hành lại nói: “Không có việc gì, liền ở chỗ này nói đi.”
Hướng Khai nhìn nhìn Tư Hành, lại nhìn qua An An, xác nhận nói: “Thật sự muốn nói ở chỗ này sao?”
Tư Hành gật gật đầu.
Hướng Khai chần chờ một hồi, rồi cũng nói.
“Ca ca, tuy rằng em hiểu rõ phụ nữ là để yêu thương.
Nhưng ba em nói qua, nếu như chiều chuộng quá, các cô ấy sẽ cậy được yêu thương mà kiêu, yêu cầu ngày càng nhiều.”
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết đều kinh ngạc nhìn cậu nhóc, này là điều phụ huynh nên nói sao, quá là không được rồi, sao có thể dạy hư cậu nhóc Hướng Khai được.
Tư Hành cúi thân mình xuống, ánh mắt nhìn thẳng Hướng Khai, cũng không có coi cậu bé là một đứa nhóc.
Anh cười nhạt hỏi Hướng Khai: “Em cảm thấy An An lão sư đang cậy sủng mà kiêu sao?”
Hướng Khai nghiêng đầu liếc nhìn An An một cái, trả lời: “Tạm thời còn không có.”
Tư Hành lại hỏi: “Vậy em cảm thấy về sau An An lão sư sẽ như nào?”
Hướng Khai trầm tư một hồi, nhỏ giọng nói: “Hẳn cũng sẽ không như vậy.”
Tư Hành cười cười: “Đó cũng không phải là đúng.
An An lão sư tốt bụng như vậy, nếu đối xử tốt với cô ấy, cô ây sẽ lại đối xử càng tốt hơn.
Nếu cô ấy vốn ngang ngược kiêu ngạo, nếu em không đối tốt với cô ấy, cô ấy cũng sẽ vô cớ gây rối, hiểu chưa?”
Hướng Khai như đang suy tư điều gì đó gật gật đầu.
Tư Hành sờ sờ đầu của anh, cười đến ôn nhu: “Chờ em lớn lên về sau lại gặp được người mình thíc, em sẽ hiểu rõ, mặc dù đem những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới dành cho cô ấy, cũng cảm thấy không đủ.”
Hướng Khai giật mình hỏi: “A, nếu mọi thứ đều cho hết cô ấy, vậy em còn có cái gì?”
“Em có được cô ấy nha.
Hướng Khai tự hỏi một hồi, cười nói: “Ca ca, em hiểu được rồi.”
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết dùng vẻ mặt hoa si nhìn một màn này, mắt cũng sắp rớt hết ra ngoài, nhưng lại có chút cảm động.
Nhan an An càng không cần phải nói, Tư Hành ngẩng đầu đối diện nhìn cô một cái chớp mắt cũng không có, khiến cô cảm động không thôi.
Tư Hành đứng dậy, đứng ở một bên, có người đưa tới một chuyển phát nhanh, người nhận là Nhan An An.
Nhan An An nghi ngờ mà nhìn thoáng qua, gần đây cô cũng không đặt mua cái gì.
Mở ra liền thấy, một phong thư xin lỗi.
Người gửi là ban tổ chức quốc tế mỹ thuật, nói là có chứng cứ năm đó chứng minh cô năm đó là bị người ta sao chép tác phẩm.
Nhan An An ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hành: “Anh làm?”
Tư Hành liếc mắt nhìn phong thư trong tay cô một cái, gật gật đầu.
Tư Hành nói: “Tuy rằng khả năng Tư phu nhân sẽ không cao hứng lắm, nhưng là nếu cho anh một cơ hội, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Bởi vì trong xương cốt của anh vốn là sự ích kỷ, không chấp nhận được nhìn Tư phu nhân bởi vì người khác mà bị ủy khuất.”
Lâm Khả cùng Đoạn Tuyets hôm nay thật sự là bị phát đường đến ê răng, nhìn qua giáo sư Tư chính là kiểu người cao lãnh cấm dục, hiện tại một lần rồi lại hai lần các cô cũng đã hiểu rõ được.
Hướng Khai ngửa đầu, từ tận đáy lòng khen một câu: “Ca ca, những lời âu yếm này cũng nói ra được quá lợi hại, thật muốn viết lại những lời đó vào trong thư tình, rồi cùng đến đây học tập với em.”
Tư Hành nghiêm túc nói: “Yêu sớm không tốt, anh không khuyến khích, mà em cũng không có năng lực đi viết thư tình đâu.”Hướng Khai: “Em đã biết, ngày mai đi học em liền nói cho bọn họ nghe là được.:
Lâm Khả, Đoạn Tuyết: “???”.