Qua Cửa

Quyển 2 - Chương 38: Tinh thần của học sinh xuất sắc




Từ Tây Lâm không chỉ một lần hạ quyết tâm, phải gồng gánh gia đình – lần đầu tiên là lúc về nhà báo tang cho bà ngoại, lần thứ hai là khi Trịnh Thạc đến đòi quyền giám hộ, tính thêm lần này dì Đỗ đi, bà ngoại muốn bán nhà, tổng cộng đã ba lượt rồi.

Lần đầu tiên, gã tạm thời xốc lại tinh thần, trước mặt người ngoài xử lý ổn thỏa mọi chuyện, sau đó liền ngã một cú không gượng dậy nổi.

Lần thứ hai, là Trịnh Thạc cho gã một liều adrenaline, hơn nữa trước kỳ thi đại học, để gã dưới sự trông chừng của Đậu Tầm kiềm chế lại, bình an đi hết đoạn thời gian trong tháp ngà(1) cuối cùng. Nhưng chờ cuộc thi đại học vừa kết thúc, gã liền mất đi phương hướng ban đầu, lại bị việc nhà chưa từng để tâm làm sứt đầu mẻ trán, suýt nữa lại co vòi về.

Từ Tây Lâm cảm thấy mình mà còn không có một chút hành động, thì sẽ có vẻ như “hạng tầm thường hay lập chí”.

Qua quan sát, Từ Tây Lâm phát hiện nguyên nhân chủ yếu trong lòng Đậu Tầm không giữ việc gì chính là vì hắn có lực hành động mạnh, muốn làm gì thì làm ngay lập tức, trước tiên ngồi xuống viết một bản kế hoạch, viết xong tức khắc thi thành, từng bước một – không thành thì xé bản kế hoạch, sau đó thất bại tất nhiên sẽ có, nhưng chắc chắn so với mình cứ suy tới tính lui thì vẫn hơn chán.

Từ Tây Lâm tự thấy đã làm cả chuyện khác người nhất rồi, lòng cũng thoải mái hơn không ít, rất nhiều việc lộn xộn, gã cũng dứt khoát chẳng thèm cân nhắc luôn.

Gã đã nghĩ rõ, không có người chuyên nghiệp như dì Đỗ, muốn nhà gọn gàng ngăn nắp, sáng sủa sạch sẽ như trước đây là không thể, chất lượng cuộc sống cần phải thỏa hiệp, bởi vậy làm một bảng tương tự với bảng trực nhật trong lớp, kêu cả Đậu Tầm tới, chia mọi việc linh tinh trong nhà làm bảy tổ, mỗi ngày chỉ có một tổ nhiệm vụ, bà ngoại ở tầng một sẽ hỗ trợ, Đậu Tầm tại phương diện này cũng rất hiểu chuyện, tóm lại là ai rảnh thì làm, bình quân một lần chỉ cần chừng mười phút, như vậy, tương đương với một tuần dọn cả nhà một lần. Trong nhà e là sẽ không sạch lắm, nhưng thôi cũng tạm vậy.

Mấy việc tương đối không dễ như dọn dẹp bếp, toilet và lau chùi thủy tinh, Từ Tây Lâm tự mình làm chủ, tiền trảm hậu tấu, thuê người làm theo giờ, một giờ mười đồng, mỗi tuần đến một lần.

Liên quan đến việc dùng tiền, Từ Tây Lâm trước kia làm chủ luôn không thẳng nổi lưng, bởi vì chưa kiếm được tiền.

Bởi vậy, gã nhanh chóng tìm cho mình một công việc – Từ Tây Lâm từ nhỏ đã có cả đống hồ bằng cẩu hữu, qua nhiều đường liên lạc với một người bạn thời cấp hai. Người này năm đó học hành không giỏi, tốt nghiệp cấp hai xong không lên cấp ba, mà vào thẳng trường kỹ thuật luôn, đã sớm đứt liên lạc với đám bạn bè hăng hái thi đại học, chỉ mình Từ Tây Lâm ngày lễ ngày tết còn “tám” vài câu, đợt trước thi đại học có kết quả, hắn ta còn đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi thăm.

Nhà bà con hắn có đứa nhóc, thành tích thi lên cấp ba không tốt lắm, gia đình cân nhắc, đã định trước là chỉ có thể vào trường bình thường, vậy thì chạy trước một chút, không thể làm “đuôi phượng”, tương lai làm “đầu gà” cũng được. Thế là gom lại mấy đứa trẻ tình hình na ná nó, tìm một giáo viên, cho tụi nó học trước mấy cái cấp ba phải học, và canh tụi nó nghỉ hè đừng ra ngoài gây chuyện.

Giáo viên là một lão già chẳng biết tìm từ đâu tới, nghe nói còn là giáo viên đặc cách, trình độ cao hay thấp không biết, chỉ biết nhân phẩm chẳng ra gì, qua vài ngày dạy quen rồi, lão luôn động tay động chân với con gái, tụi nhóc đó cũng to gan, chụm lại bàn nhau lấy bao trùm đầu tẩn cho lão lưu manh đó một trận.

Lão lưu manh gặp phải tiểu lưu manh, lại đuối lý không dám lộ ra, đành phải nói mình cao tuổi thân thể không khỏe, trả học phí cụp đuôi chạy mất.

Song phụ huynh không biết chuyện này, vẫn muốn tìm một giáo viên. Thế nhưng, giáo viên lớn tuổi thu học phí cao, mấy nhà cũng chẳng giàu có gì cho cam, vỡ lòng cho con không cần thiết tiêu tốn, mà giáo viên trẻ tuổi hoặc là học sinh làm gia sư lại không trị được lũ tiểu lưu manh này.

Người bạn kia nói với Từ Tây Lâm: “Tao cảm thấy xét điều kiện tổng hợp, thì mày rất thích hợp.”

Từ Tây Lâm cứ cảm thấy câu này nghe không giống đang khen gã.

Song gã cân nhắc năm phút rồi cũng đồng ý, bởi vì Từ Tây Lâm lớn đầu rồi, mà chưa bao giờ bôn ba vì vài ba đồng tiền lẻ. Từ Tiến thỉnh thoảng cũng kể chuyện bên ngoài, nhưng khoe khoang mình lợi hại thì nhiều, chứ rất ít nhắc tới khó khăn. Bà cảm thấy trẻ con đầu óc còn hạn hẹp, biết nhiều những khó khăn vốn nên là chuẩn bị cho người lớn, dễ dàng sinh ra sợ hãi. Người thiếu niên làm sao có thể sợ hãi được? Gã nên biết tiết kiệm thích hợp, nhưng không nên biết nghèo khó – nếu không đó chính là lỗi của cha mẹ.

Chỉ là, bà không ngờ được mình lại ra đi vội vã đến thế.

Cho nên, mặc dù rất muốn, nhưng bảo Từ Tây Lâm trong một lúc nghĩ ra cách kiếm tiền đặc biệt tốt, gã cũng chẳng có ý tưởng gì, tính tới tính lui, chẳng ngoài buôn bán lặt vặt và đi dạy kèm.

Lúc này trên thị trường thuê một sinh viên dạy kèm là mười lăm đến ba mươi đồng một tiếng, cao hơn làm công theo giờ một chút. Bên này tổng cộng bảy đứa trẻ, có thể thành anh em Hồ Lô, mà chăn một con dê cũng là chăn, chăn một đàn dê cũng là chăn, mỗi học sinh mười đồng một giờ, cộng lại tiền lương giờ là bảy mươi đồng, tuy là ăn bữa cơm cũng chẳng đủ, nhưng Từ Tây Lâm biết, dựa theo khả năng của mình, đây thật sự tính là “lương cao” rồi.

Vả lại, việc này nghe cũng rất thú vị, những ngày bị Đậu Tầm cầm đồng hồ tính giờ bắt học bài, Từ Tây Lâm đã chịu đủ lắm rồi, vừa vặn nhân cơ hội này nông nô vùng lên hát mừng, đi tra tấn người khác chơi.

Đậu Tầm kỳ thực cũng rất muốn đi theo, song giờ học của quyền quán trong kỳ nghỉ một tuần phải chiếm hết năm buổi chiều, vừa vặn trùng với thời gian Từ Tây Lâm dạy tụi nhóc kia.

Hắn gần đây dính Từ Tây Lâm phát sợ, trước kia luôn ngượng ngùng, nhưng một lần tiếp xúc thân mật đã đủ để hắn thay bộ mặt khác, chỉ hận không thể như keo như sơn dính rịt vào nhau. Đậu Tầm ăn tủy mới biết tủy ngon, xem như hoàn toàn bị Từ Tây Lâm dạy hư, rõ ràng không lâu trước bị gã ta dùng phim sex chọc còn cáu lên, kết quả là đêm hôm trước Từ Tây Lâm tìm không ra dao rọc giấy sang phòng đối diện mượn, mới mở cửa liền phát hiện ai đó đang xem phim “dạy yêu” với vẻ mặt nghiêm túc.

Địa điểm dạy học là ở nhà người bạn Từ Tây Lâm, nhà họ có một siêu thị mini, bên cạnh có một chỗ tương tự kho hàng, dọn ra kê mấy cái ghế và một cái bảng đen nhỏ.

Từ Tây Lâm ngày đầu đi dạy, đã giật mình vì kỷ luật lớp học – bảy đứa nhóc, bốn trai ba gái, có đứa gác chân lên bàn rung đùng đùng, có đứa phì phèo hút thuốc, còn có con bé kia không biết nghĩ thế nào, khả năng là muốn làm bộ già dặn, tô son trát phấn, mặc “thời trang” tuổi bà ngoại mình mà đến, thật tình già chát luôn.

Từ Tây Lâm cảm thấy chớp mắt khi đi vào kho hàng xập xệ này mình bỗng già thêm chục tuổi, tự động từ “trẻ trâu hơi lớn” tiến vào vai “người lớn đáng tin cậy”. Gã nhìn quanh một chút, nhận được mấy ánh mắt khiêu khích, thế là giơ tay chỉ đứa đang rung đùi: “Rung nhiều liệt dương đấy.”

Nam sinh đang rung đùi lập tức tắt điện.

Từ Tây Lâm lại quay sang đứa phì phèo thuốc lá: “Hút thuốc trước mặt nữ sinh không tránh, con đường tìm bạn đời của em kiếp này e là phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, tin không?”

Đứa hút thuốc vội dập thuốc, Từ Tây Lâm thuận tay đẩy cửa sổ ra, hai tay đút túi, ngồi vào “bàn giáo viên”, mở miệng như dạy đàn em: “Tôi đến làm giáo viên cho các em, trong một tháng, mỗi tuần năm ngày, mỗi ngày ba tiếng, tránh để chúng ta dùng sáu mươi mấy tiếng sắp tới tra tấn nhau, các em có ý kiến và câu hỏi gì với tôi, có thể đưa ra luôn bây giờ.”

Gã vừa dứt lời, một cô bé trông rất ngoan giơ tay lên, Từ Tây Lâm còn cho cô nhóc là đóa sen trắng gần bùn không hôi, liền gật đầu.

Kết quả là đóa sen buộc tóc hai chùm kia yểu điệu mở miệng hỏi: “Thầy ơi, thầy có dê tụi em không?”

“…” Từ Tây Lâm mặt mày vô cảm im lặng một lúc, suýt nữa buột miệng phun ra một câu “Phải xem mặt, đối mặt với loại như mấy em, đạo đức phẩm hạnh của tôi sẽ tương đối cao”, sau đó cảm thấy trước mặt mọi người làm mất mặt một cô nhóc đang mắc căn bệnh chung của tuổi dậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn nuốt lại.

Từ Tây Lâm: “Xin lỗi đã khiến em thất vọng, tôi có người yêu rồi.”

Lũ nhãi con bắt đầu ồn ào: “Thầy ơi, dẫn tới cho tụi em gặp được không?”

“Không thể,” Từ Tây Lâm nói, “Phí lên sàn của người đó khá cao – còn vấn đề gì không?”

Sen trắng lại giơ tay, lần này không đợi Từ Tây Lâm gật đầu, cô nhỏ tự chủ trương hỏi: “Thầy ơi, thế tụi em có thể dê thầy không?”

Từ Tây Lâm nhìn chung đã biết đám này tụ lại vì sao chẳng tìm được gia sư đàng hoàng, bảy mươi đồng này thật đúng là không dễ kiếm tí nào.

“Có thể,” Từ Tây Lâm đáp, “Về nhà nói với mẹ em một tiếng, giáo viên cung cấp phục vụ ngoài phải thêm tiền, dê một lần trả năm ngàn, đô la Mỹ, giao dịch tiền mặt không chuyển khoản, bán sỉ giảm còn 90%.”

Tụi nhãi con nghe nói giáo viên này học ở lớp trọng điểm của Lục Trung, năm nay mới đậu vào đại học trọng điểm, vốn tưởng là con mọt sách dễ bắt nạt, ai ngờ giao đấu dăm ba câu liền phát hiện là cùng một giuộc… hình như còn có đạo hạnh hơn mình, thế là đều ngoan ngoãn ngồi trong lớp học đơn sơ, nghe Từ Tây Lâm nói nhảm.

Từ Tây Lâm vốn nghiêm túc chuẩn bị theo tài liệu ôn tập lúc trước Đậu Tầm soạn giúp gã, gặp mặt mới biết học sinh là thể loại này, lập tức dạy theo tài năng, điều chỉnh mục tiêu dạy học – lấy nói nhảm làm chính, lấy xen kẽ vài câu kinh nghiệm học cấp ba làm phụ, thỉnh thoảng giảng vài câu tri thức cấp ba mới thi đại học xong còn thuộc nằm lòng, ba tiếng nhanh chóng trôi qua.

Tụi học sinh ghét lấn tiết, “giáo viên” Từ Tây Lâm này so với học sinh còn hận không thể nghỉ sớm hơn, song phương đạt thành nhất trí hữu hảo, kết thúc tra tấn nhau vào lúc chập tối.

Cứ thế dạy ba ngày, Từ Tây Lâm có phần không chịu nổi. Trước kia thật sự rất khó tưởng tượng liên tục mấy tiếng giữ nguyên âm lượng nói không ngừng là cảm giác gì – đặc biệt là khi tụi nhóc con như mông lên nhọt, lúc tán dóc ai nấy đều tập trung tinh thần, tới chuyện nghiêm túc chưa được một lúc đã lơ đãng, như là có “cách ly tri thức” vậy.

Ngày đầu là mới mẻ, ngày thứ hai liền bắt đầu đau họng, ngày thứ ba Từ Tây Lâm quả thực chỉ hận mình không thể là một kẻ câm.

Trước kia gã không thích uống nước chỉ mê nước ngọt, hiện giờ nhìn mấy cái chai nhựa màu sắc lòe loẹt đó là đủ, chẳng cần ai nhắc nhở, gã tự đổi một bình trà mang theo mỗi ngày, dưa hấu sương ăn như kẹo, nhưng trị phần ngọn không trị gốc, thoải mái vài phút, hễ nói lại khó chịu. (Dưa hấu sương là một vị thuốc chữa đau họng, cách làm là cắt một đầu quả dưa hấu khoét ruột bỏ cái gì đó vào, đậy chặt lại, bỏ vào chậu sành, đặt ở nơi râm mát thoáng gió, chờ ra sương trắng.)

Mỗi một lòng nhiệt tình muốn truyền dạy kiến thức đều kết thúc trong hiện thực “học sinh là lũ đần”, Từ Tây Lâm mới đầu vốn còn đắc ý nghĩ, mai mốt mở trường đào tạo như Tân Đông Phương cũng rất tốt, Tân Đông Phương dạy tiếng Anh, gã có thể dạy toán. Nhưng thầy Từ dạy được hai hôm, liền bỏ luôn ý nghĩ này.

Từ Tây Lâm cảm nhận được sự không dễ dàng của Thơm Bảy Dặm, hạ quyết tâm, về sau không bao giờ đặt biệt danh cho giáo viên nữa. Sau một tuần chỉ có con nhóc hai chùm từng ghẹo gã chịu nghe dạy, một ngày nọ sau khi về nhà làm bài tập vậy mà còn cầm tới hỏi, Từ Tây Lâm nhìn sách bài tập không một bài làm đúng của nó, cảm động lạ lùng, gã vốn hết giờ là đi luôn, nhưng bữa đó phá lệ ở lại lôi mỗi đề bài ra giảng cho nó.

Gã giảng, con bé liền đứng bên cạnh nghe, Từ Tây Lâm hỏi: “Hiểu chưa?”

Nó không lên tiếng, Từ Tây Lâm liền ngẩng đầu lên, phát hiện thay vì nghiên cứu bài tập, con bé đang nhìn gã lom lom mà nghiên cứu.

Con bé hỏi: “Thầy à, nữ sinh lớp trọng điểm có đẹp không?”

“…” Chút nhiệt tình dạy học của Từ Tây Lâm bị câu này dập lụi, gã lạnh nhạt gạn sạch bã trà, nói, “Có đẹp cũng có xấu.”

Con bé ngạc nhiên hỏi: “Không phải đều nói con gái ngực bự não teo à?”

“Thứ nhất, ngực và não không phải làm từ cùng một chất liệu, không tồn tại quan hệ mang tính biệt lập; thứ hai, học lớp trọng điểm không tính là ‘có não’, chỉ có thể nói là cấp hai học hành nghiêm chỉnh mà thôi; thứ ba, đẹp hay xấu liên quan gì đến ngực?” Từ Tây Lâm nói chuyện càng lúc càng có phong cách của Đậu Tầm, đẩy sách bài tập của cô nhóc ra trước, dọn dẹp cặp sách đứng dậy, “Được, em không còn câu hỏi nào nữa thì tôi đi đây.”

“Thầy ơi, em cảm thấy thầy rất có cá tính,” Cô nhóc tỉnh rụi nói, “Em làm bạn gái thầy được không? Bạn tình ấy.”

Từ Tây Lâm: “…”

Gã quay đầu lại nhìn con nhóc cột hai chùm vắt mũi chưa sạch kia, khuôn mặt nhỏ nhắn rất non nớt, còn tròn xoe, tức khắc nội tâm tang thương: “Không được, giáo viên bán nghệ không bán thân.”

Nói xong, gã liền ném đóa hoa đào nát này lại, chạy mất dép.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa lại gặp phải Đậu Tầm.

Từ Tây Lâm: “…”

Đậu Tầm chạy xe đạp của gã tới, cái xe đạp buồn cười kia nhờ người gắn thêm cái yên dở dở ương ương ở đằng sau, trông không hợp lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chở người. Đậu Tầm là một người cực kỳ có quan niệm về thời gian, bình thường Từ Tây Lâm cố định giờ về nhà, ngày nào hơi trễ, muộn năm phút hắn đều phải hỏi, hôm nay Từ Tây Lâm chậm chừng nửa giờ, hắn bèn tới tìm luôn… Kết quả là nghe thấy màn này.

Từ Tây Lâm tự dưng chột dạ, đi tới treo bình nước lên tay lái, giơ tay vuốt đầu Đậu Tầm dỗ dành.

Đậu Tầm mới đầu khả năng là muốn tránh, sau đó lại ngẩng cổ không nhúc nhích, lướt qua vai Từ Tây Lâm, cực kỳ không thân thiện nhìn cô bé kia đi ra.

Đậu Tầm hơi ích kỷ, Từ Tây Lâm sớm phát hiện ra rồi. Nếu để hắn tự mình mua ít thức ăn về chia cho bạn cùng phòng, thì không có vấn đề gì, nhưng nếu Từ Tây Lâm ngẫu nhiên từ siêu thị mang đến ít đồ ăn vặt cho hắn, bảo hắn chia cho bạn, Đậu Tầm sẽ không nghe, mà giữ hết lại ăn một mình, hơn nữa không “chừa một hạt lương thực cho kẻ địch”.

Đậu Tầm không keo kiệt, nhưng lại phân biệt rạch ròi “đồ đặc biệt cho mình” và “đồ mua đến mời người ta ăn”, cho dù là thịt bò khô y hệt nhau, hắn cũng có thể thông qua số hiệu sản phẩm và ngày sản xuất phân rõ cái nào có thể chia, cái nào là của hắn, người khác không được động vào.

Từ Tây Lâm sợ hắn nói gì, vội vàng dỗ dành: “Đi đi đi, chúng ta về nhà, muộn lắm rồi, lát bà ngoại lại lo lắng.”

Trong lòng Đậu Tầm rất khó chịu, dọc đường không lên tiếng. Từ Tây Lâm mới đầu nhận việc này hắn không có cảm giác gì, nhưng lúc gã soạn bài lại lấy ra bản logic môn học lúc ấy Đậu Tầm vẽ cho. Từ Tây Lâm hiểu rõ cái tính chó của hắn, không dám nói dùng cho người khác, chỉ nói cái này mạch suy nghĩ rất thuận, có thể cho gã tham khảo một chút, xem theo trình tự logic nào thì có thể dạy đám trẻ trâu này.

Dù vậy, Đậu Tầm vẫn khó chịu, giống như tài liệu cơ mật bị tiết lộ. Bởi lý do quá vô lý, chính hắn cũng biết, cho nên không nói ra, chỉ là mấy bữa liền mặt mày sầm sì. Vừa đỡ một chút, thì lại gặp phải màn này.

Đậu Tầm chở một người, phóng xe đạp như tên lửa, về đến nhà cũng không dừng lại, lao thẳng vào sân, gặp phải bậc đá mới thắng cái két, làm Từ Tây Lâm đập mạnh vào lưng hắn.

Từ Tây Lâm bất đắc dĩ, nghĩ đến bà ngoại còn ở lầu một, bèn đuổi theo sau hắn hạ giọng nói: “Tao không làm gì đâu mà.”

Ngẩng đầu lên phát hiện con vẹt đang tò mò dòm mình lom lom, Từ Tây Lâm vội vàng ngậm miệng. Con chim này gần đây đang học vẹt, lỡ để nó nghe thấy học theo thì toi.

Đậu Tầm biết gã không làm gì cả – làm gì thì đã tốt, hắn có thể quang minh chính đại nổi giận một trận, tránh để lúc này lãnh địa bị xâm phạm, tức mà không chỗ trút, thế là hằm hằm chạy lên lầu.

Từ Tây Lâm: “Này…”

Họng gã vẫn khó chịu, hơi lớn tiếng là ho sù sụ.

Con vẹt nghiêng đầu nhìn chăm chú một lúc, cũng học theo gã: “Khụ khụ khụ!”

Từ Tây Lâm tức giận học Đậu Tầm giơ tay làm súng, chỉ con chim đó, khàn khàn nói: “Bắn chết mày.”

Vẹt: “Bắn bắn bắn!”

Đậu Tầm giận dỗi nguyên buổi tối, sắp đi ngủ rồi mới tự mình dịu đi. Từ Tây Lâm đọc truyện một lúc, đang định tắt đèn bàn đi ngủ, bỗng nhiên phát hiện cửa bị đẩy hé ra, Đậu Tầm ôm chăn gối xông vào: “Tao muốn ngủ với mày.”

Gã cảm thấy cách ăn mặc của Đậu Tầm tương đối kỳ lạ. Có thể biết phòng gã lạnh, Đậu Tầm cố ý thay quần ngủ khá dày, trên chỉ mặc áo ba lỗ, dưới mặc cái quần xù lông có túi, hắn một tay kẹp chăn gối, một tay còn đút túi làm màu.

Giường Từ Tây Lâm nằm một người rất rộng, hai người thì hơi chật, song nghĩ đến Đậu Tầm khó khăn lắm mới nguôi giận, gã có ý dỗ dành Đậu Tầm, vẫn đẩy gối vào trong: “Lên đi.”

Đậu Tầm vẫn đút tay vào túi, dùng tư thế bán thân bất toại đi vào, bỏ chăn đệm của mình xuống. Từ Tây Lâm vừa nhìn liền nghĩ bụng, thật không hổ là học sinh siêu xuất sắc, trước khi ngủ còn ôm quyển sổ ghi chép dày cộp, trên dán đầy giấy ghi chú, ngoài bìa còn giắt cây bút, buổi tối trước khi ngủ phải viết viết vẽ vẽ một lúc lâu. Từ Tây Lâm đi gặp Chu Công từ sớm, cũng không biết hắn ngủ lúc nào.

Vài ngày kế tiếp, Đậu Tầm trước khi ngủ đều chuyển chỗ, may mà hắn ngủ đàng hoàng, trong phòng có điều hòa chen chúc chút cũng ấm áp, không hề gây cảm giác khó chịu.

Một ngày nọ, Đậu Tầm theo lệ trước khi ngủ là thời điểm nghiên cứu công việc, Từ Tây Lâm ngáp một cái, liếc quyển sổ của hắn, loáng thoáng nhìn thấy hình cấu tạo cơ thể người, liền hỏi: “Đều bận như vậy hay chỉ ngành mày bận? Nghỉ mà còn phải ôn tập à?”

Ngòi bút Đậu Tầm đang ghi như bay trên giấy khựng lại, hắn không tự nhiên lắm “ừm” một tiếng, đồng thời điều chỉnh tư thế, bảo đảm Từ Tây Lâm không thấy hắn đang nghiên cứu cái gì.

Từ Tây Lâm nằm nghiêng trên gối nhìn hắn cười sặc sụa: “Không phải là thi rớt chuẩn bị thi lại chứ?”

Đậu Tầm trợn mắt, tỏ vẻ gã đã nói một câu ngu xuẩn hết thuốc chữa.

Từ Tây Lâm: “Không sao, rớt thật thì nói ra cho tao cười đi.”

Họng gã chưa khỏi hẳn, nói chuyện giọng không cao, còn luôn khàn khàn, tai Đậu Tầm mẫn cảm động khẽ, không tự chủ được sờ túi mình. Hắn không để ý Từ Tây Lâm, nhanh chóng xem qua quyển sổ thời gian này mỗi tối nhìn Từ Tây Lâm mà ghi, cảm thấy tri thức lý luận mình dự trữ cũng kha khá rồi.

Nhất thời, Đậu Tầm như hạ quyết tâm gì, thình lình đóng sổ, ném lên cái tủ trên đầu giường, quay đầu nhìn vào mắt Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm bị hắn nhìn chằm chằm, dấu chấm hỏi bay đầy quanh đầu.

Đậu Tầm đột nhiên xốc chăn của gã lên chui vào, trịnh trọng giơ một tay, đặt trên ngực Từ Tây Lâm như đóng dấu vậy.

  1. Tháp ngà (Ivory tower) là thế giới riêng tách khỏi cuộc sống hiện thực của giới nhà văn và nghệ thuật gia.