Từ Tây Lâm vô thức nhìn Đậu Tầm một cái, phát hiện Đậu Tầm cách gã ba bước không có biểu cảm gì, thậm chí né tránh ánh mắt gã trước một bước. Sau đó Đậu Tầm đứng thẳng đờ một lúc, rồi im lặng tránh đi.
Đậu Tầm không thể không đi. Hắn bình thường vô cùng bốc đồng, nhưng vừa rồi khi La Băng cười với hắn, hắn bỗng nhiên ý thức được rằng dẫu không vui hơn thì mình cũng phải chịu đựng, tỏ vẻ tí tẹo đều là “cố tình gây sự”.
Hắn xưa nay cao ngạo, rất tự ngã, rất ít cảm nhận được sự tồn tại của “ánh mắt người khác”.
Sau đó, hắn đã nhìn thấy trong mắt La Băng.
Trong mắt người khác, hắn là một người bạn tốt, một người bạn nói đến chuyện riêng tư, thì phải chủ động tránh đi.
Từ Tây Lâm chiều hắn sắp thành thói quen, rất khó thích ứng khi hắn đột nhiên “hiểu chuyện” như vậy, suýt nữa vô thức đuổi theo.
Gã không để ý, thế là sự mất tự nhiên và căng thẳng của La Băng chẳng cách nào ảnh hưởng đến gã nữa. Từ Tây Lâm không kiên nhẫn lắm, miễn cưỡng duy trì lễ phép hỏi: “À, chuyện gì vậy?”
Câu này nghe không có vấn đề gì, nhưng thái độ của người nói chuyện lạnh lùng hay không, thì người ta có thể cảm nhận được, La Băng tức thì càng căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Mình chỉ định… ừm… chuyện cộng điểm, cô đã nói với mình, cảm ơn bạn. Và cả mấy món quà nhỏ trước đây bạn từng tặng mình, vẫn chưa trực tiếp… thật sự là…”
Từ Tây Lâm chỉ hiểu nửa câu: “Không cần cảm ơn, chuyện nên làm mà… nhưng quà gì?”
Nữ sinh bình thường thân với La Băng tính cách đều chẳng khác cô là mấy, toàn dịu dàng hiền lành, không chủ động nói chuyện với nam sinh, đều chỉ có kinh nghiệm được tỏ tình, đến trường hợp La Băng, là người duy nhất theo đuổi ngược, thành thử chẳng có lấy tí tẹo kinh nghiệm để tham khảo. La Băng vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao, lúc này trong cái đầu cạn kiệt vì cuộc thi đại học hoàn toàn là một đống hồ, khó khăn duy trì khả năng bộc bạch, không thể chú ý cả phần trao đổi.
La Băng không chú ý tới vẻ mù tịt hàng thật giá thật trên mặt Từ Tây Lâm, chỉ lo nói: “Mình từng viết rất nhiều thư, ban đầu sợ quấy rầy bạn, không ngờ bạn đều trả lời… trong lòng mình cực kỳ cảm ơn… Không phải, không phải cảm ơn, mình không biết phải nói thế nào…”
Từ Tây Lâm khẽ nhíu mày, suýt nữa buột ra một câu “bạn viết rất nhiều thư cho tôi khi nào, tôi trả lời khi nào”, nhưng trực giác mách rằng trong đây ắt hẳn có chuyện gì, bèn kiên nhẫn nghe tiếp.
Tiếng La Băng càng lúc càng nhỏ hơn: “Khi nhà bạn xảy ra chuyện, mình cũng rất buồn, đã nói rất nhiều với bạn, không biết có an ủi bạn chút nào không…”
Tim Từ Tây Lâm chợt nhảy dựng – quãng thời gian ấy gã sống mơ màng chẳng lòng dạ nào đọc sách, đề trong lớp phát, báo các môn gửi tới hộp thư, hình như hầu hết đều là Thái Kính sắp xếp cho.
La Băng: “… Nhưng bạn mỗi lần hồi âm đều chỉ có một món quà nhỏ, chưa từng viết một câu nào, mình muốn hỏi bạn rốt cuộc…”
Cô không nói tiếp được nữa, bạo gan ngẩng đầu nhìn Từ Tây Lâm, lại phát hiện biểu cảm của Từ Tây Lâm rất kỳ lạ.
Từ Tây Lâm cảm thấy ngực mình như bị tảng đá đè lên, thở không nổi.
Bình thường động vào đồ đạc của gã, trừ Thái Kính ra chính là Dư Y Nhiên và Lão Thành. Dư Y Nhiên là nữ sinh, hơn nữa thân với La Băng đến mức cho nhau mượn cả băng vệ sinh, không cần thiết nặc danh hồi âm. Lão Thành… Lão Thành bình sinh thích nhất ồn ào và xem náo nhiệt, không gió cũng dậy sóng, nếu phát hiện La Băng viết thư, thì đã sớm làm ầm lên rồi.
Chỉ có Thái Kính mới thích dùng “quà nhỏ” để bày tỏ quan tâm hoặc cảm ơn, bởi vì cậu ta túng thiếu, không mua nổi đồ đắt tiền, chỉ có thể dày công vào tâm tư, mỗi lần đều có thể làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Từ Tây Lâm nhìn La Băng bằng ánh mắt phức tạp khôn kể, kế đó chậm rãi nhớ lại một số chuyện vặt vãnh – Thái Kính không thích giỡn với nữ sinh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không nói chuyện cùng nữ sinh, song cậu ta đối với người khác đều bình thường, chỉ riêng La Băng là rất ít nhìn thẳng, mỗi lần cô có chuyện gì bước lại, cậu ta không phải tránh đi thì là cúi đầu chẳng để ý.
Nhưng cậu ta lại nhớ rõ cô là học sinh nghèo, mỗi lần cô có khó khăn gì, cậu ta đều ám chỉ một chút.
Từ Tây Lâm ngồi cùng bàn với Thái Kính ba năm, thế mà không biết Thái Kính thích La Băng.
Tình cảm của cậu ta như rêu bám trong góc tường, âm thầm sinh ra, chi chít đa sầu, vĩnh viễn chẳng nở hoa, nắng vừa chiếu liền chết lụi.
Trong cổ Từ Tây Lâm như bị thứ gì đó chặn kín, gã dùng hết sức lực toàn thân mới nở được nụ cười, có thể là cười quá khó coi, gã cảm thấy La Băng hoảng sợ.
“Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi.” Từ Tây Lâm nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn bạn đối tốt với tôi như vậy.”
La Băng thoạt đầu sửng sốt, sau đó từ từ nhận ra ý gã, ánh mắt phút chốc tối đi.
Từ Tây Lâm lại nhìn thật sâu vào mắt cô, nói: “Bạn nhất định có thể đậu vào nguyện vọng một, tương lai phú quý, chớ có quên nhau, lớp trưởng à.”
Sắc mặt La Băng trước đỏ sau trắng, kế đó mắt ngấn lệ, miễn cưỡng giữ thể diện, đờ đẫn gật đầu: “Cảm ơn, bạn nhất định cũng có thể đậu nguyện vọng một.”
Từ Tây Lâm gật đầu chào cô, mang theo túi đựng hồ sơ bằng nhựa trong dùng trong cuộc thi, gần như mất hồn mất vía mà đi.
La Băng rốt cuộc không nhịn được lau nước mắt, đưa lưng về phía Từ Tây Lâm nói: “Lần sau gặp người mình thích, đừng trì hoãn, trì hoãn lâu quá sẽ mất. Nếu có người đáng ghét bám dính lấy bạn mà bạn không thích, cũng đừng để ý tới cô ta, không cần chú ý cảm thụ của tất cả, tự đa tình không dễ chịu chút nào đâu.”
“Ừm.” Từ Tây Lâm trả lời, “Lần sau sẽ nhớ.”
Sau đó gã dừng một chút, lại nói: “Xin lỗi.”
Cổng trường nhốn nháo, tiếng huyên náo dần dần tan đi, dây cách ly chuyên dụng cho kỳ thi đại học rải rác dưới đất, mấy cảnh sát nhân dân vừa tán dóc vừa dọn dẹp.
Kể từ khi nhập học, Từ Tây Lâm đã ngồi cùng bàn với Thái Kính rồi. Gã nhớ rõ ngày đầu tiên mình đi học muộn, lúc tìm được lớp 10/1, mọi người đã bắt đầu xếp hàng ở cửa lớp, dựa theo chiều cao để sắp xếp chỗ ngồi.
Thái Kính lúc đó mặc đồng phục cấp hai, giặt đến bạc màu, cổ tay áo rách một chút, im lặng đứng cuối cùng, chẳng tranh với ai, có người muốn chen ngang liền lặng lẽ tránh ra.
Từ Tây Lâm còn nhớ rõ, Thái Kính quay đầu lại nhìn thấy gã, câu đầu tiên chính là: “Bạn cũng học lớp này à? Có muốn đứng trước không?”
Như là chuyện mới ngày hôm qua thôi.
Nếu Từ Tiến còn sống, may ra có thể nhờ vào các mối quan hệ năm xưa, tốt xấu gì cũng mời được luật sư giỏi cho Thái Kính, nhưng mà bà đã làm tư vấn xuất nhập khẩu hơn mười năm, sau đó tiếp xúc toàn là các ông bà chủ và tư vấn tài chính, Từ Tây Lâm dù muốn dày mặt dựa bóng một lần cũng chẳng thể – huống chi, lúc gã biết Thái Kính xảy ra chuyện thì đã muộn rồi.
Hiện tại, phán quyết treo lơ lửng, gã ngay cả gặp Thái Kính một lần cũng không được. Rốt cuộc là chuyện gì khiến thiếu niên kia hung hãn dùng tới dao, nguyên do đã không thể tìm ra, chỉ để lại cho gã một mẩu manh mối, và tất cả phỏng đoán, đều chỉ là phỏng đoán.
Đậu Tầm vẫn đi theo sau gã, không rõ vì sao gã nói mấy câu với La Băng mà sắc mặt khó coi đến thế, vốn hơi mất vui, kết quả là thấy bản mặt như gặp ma ấy thì dọc đường cũng chẳng dám hỏi gì.
Chập tối về nhà, dì Đỗ liền đến chào từ biệt.
Dì Đỗ vốn ở trong phòng bà ngoại, giờ vừa thu dọn hành lý, thì phòng ngủ của bà ngoại liền trống hoác. Vé tàu về quê đã đặt rồi, vẫn đè dưới bàn trà trong phòng khách. Sở dĩ đi gấp như vậy, là vì học sinh sắp nghỉ hè, vé tàu đã bắt đầu khó mua.
Bà ngoại kêu Từ Tây Lâm cho dì một bao lì xì, như con gái đi xa, kéo tay nói mãi, từ trên tàu phải chú ý coi chừng hành lý, cẩn thận móc túi, đến sau khi về nhà phải bảo con cháu kiếm lấy cái nghề, không thể sống dựa vào tiền đền bù cả đời được… Chỉ hận không thể dặn dò hết nửa đời sau của dì.
Làm khó một bà lão không nghe việc ngoài cửa sổ như bà, vậy mà có thể căn dặn nhiều đến thế.
Dì Đỗ nói: “Thím ơi, cháu trở về, sẽ phải xem sắc mặt người ta mà sống.”
Sau đó dì liền bật khóc.
Dì Đỗ đi kiếm ăn từ khi còn rất nhỏ, chưa từng được nhận sự giáo dục nào, theo bà ngoại bao nhiêu năm, mà chẳng học được gì, lúc khóc vẫn gào trời gào đất, nước mắt nước mũi cùng chảy dài, cực kỳ khó coi, nắm tay bà ngoại hằn thành dấu.
Chào rất nhiều lần, cuối cùng cũng phải một lần từ biệt. Dì vừa đi vừa khóc, Từ Tây Lâm kêu taxi, cùng Đậu Tầm giúp khiêng hành lý, đưa dì ra ga. Dì Đỗ dọc đường lúc khóc lúc nín, chuyện gẫu vài câu với Từ Tây Lâm, nhưng không biết lại dính đến đoạn hồi ức nào, nhớ tới đoạn tiền đồ nào chưa biết, mà buồn bã, tiếp tục mở van.
Ðến ga, Đậu Tầm chờ trên sân ga, Từ Tây Lâm giúp khiêng hành lý lên tàu để ngay ngắn, lấy chiếc khăn cuối cùng trên người lau mặt cho dì Đỗ. Loa bắt đầu nhắc nhở những người đi tiễn xuống tàu, nhưng dì Đỗ níu tay không cho gã về.
Từ Tây Lâm không muốn để dì đi, cũng nhận ra là dì Đỗ không muốn rời khỏi nhà gã.
Dì ở thành phố bán sức mình, cuộc sống của gia đình đều do dì an bài, làm việc nhận lương, lưng cũng thẳng. Trở về nhà, dì liền thành bà cụ nhà quê vô công rồi nghề, còn phải hầu hạ gia đình, chẳng những không có lương, không khéo còn phải phụ thuộc. Bởi vì gia đình nếu như tốt số thì vô giá, không tốt số lại thành vô giá trị, phải tùy theo tình huống, không dễ nói được.
Nhưng để dì ở lại, gã lại không thể làm chủ được.
Từ Tây Lâm: “Dì à, tàu sắp chạy rồi, cháu phải xuống đây.”
Dì Đỗ lắc tay gã nói: “Cháu ơi, cháu tội nghiệp quá!”
Từ Tây Lâm từ đầu năm đến cuối năm đã trải qua đủ các tai nạn, dần dần không cảm thấy mình tội nghiệp nữa, mà chỉ cảm thấy mình rất nhỏ yếu. Bên cạnh gã như có một cơn lốc xoáy, cuốn hết người thân lẫn bạn bè vào, mà gã lại bất lực, chỉ có thể bó tay đứng nhìn.
Gã rút tay ra, cuối cùng nhảy xuống trước khi nhân viên trên tàu đóng cửa, còn bị nhân viên tàu vội vàng đẩy một cái: “Loa thông báo bao nhiêu lần mà không nghe thấy à?”
Từ Tây Lâm ở trên sân ga loạng choạng vài bước mới đứng vững, cảm giác hai chân mình mới vừa chạm đất thì tàu hỏa liền hụ còi, ì ạch lăn bánh.
Suốt ngày hôm nay, Từ Tây Lâm trước là thi tự nhiên và tiếng Anh, buổi tối lại đi tiễn dì Đỗ, quay như chong chóng, cơ bản chẳng có tâm trạng ăn tối. Trên taxi quay về, gã liền bắt đầu dựa cửa sổ ngủ gật.
Đậu Tầm do biết mình không giỏi ăn nói, sợ nói nhiều sai nhiều, cả buổi tối không dám lên tiếng. Lúc này thấy gã ngủ, Đậu Tầm bèn giơ một tay, năm lần bảy lượt muốn ôm Từ Tây Lâm, nhưng giơ tới giơ lui cả buổi, vẫn chưa tìm được điểm dừng, thì họ đã về đến nhà.
Từ Tây Lâm ở trên xe chợp mắt một giấc, về nhà ngược lại không buồn ngủ nữa, theo thói quen muốn đi lên căn phòng chung trên tầng hai lấy cặp ra làm bài tập, kết quả là phát hiện cặp treo trên tường, trên cái bàn nhỏ chỉ có túi nhựa trong cất giấy báo thi, lúc này mới nhớ ra, chẳng có bài tập để làm.
Thời điểm mới lên 12 bắt đầu tự học tối, Từ Tây Lâm từng tưởng tượng thi đại học xong phải làm gì, ai ngờ thật sự tới ngày này rồi, gã không muốn thực hiện những kế hoạch đó chút nào, ngược lại bởi vì không “mong đuổi” mà trong lòng trống vắng.
Bà ngoại đã ngủ từ sớm, vẹt không cột, nhưng có thể do nhà họ hơi rộng, nơi nơi đều không thấy người, thành thử chim cũng sợ hãi, không dám bay lung tung, ngoan ngoãn đậu trên giá, vùi đầu dưới cánh mà ngủ.
Từ Tây Lâm rón rén xuống lầu, chui vào bếp, lấy cho mình một chai bia.
Bia bình thường không ai uống đã sắp hết hạn, Từ Tây Lâm phiền muộn trong lòng, muốn mượn rượu giải sầu, tập trung xử lý hết mấy chai tồn kho này, lấy ra bày đầy đó, cuối cùng vẫn không đủ quyết đoán, chỉ khui một chai, rót cho mình một ly.
Đây là thứ Từ Tiến để lại đã ăn sâu bén rễ trên người gã – lúc tụi nam sinh mới bước vào thời thanh xuân, có một dạo rất sùng bái các loại xã hội đen trong phim, tập thể lén học hút thuốc, Từ Tây Lâm cực kỳ nước chảy bèo trôi thử một điếu theo, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, kết quả là mùi chưa bay hết liền gặp Từ Tiến đi công tác về sớm, tóm ngay tại trận.
Từ Tiến không đánh gã, cũng không nhấn mạnh câu “hút thuốc lá có hại cho sức khỏe” in trên bao thuốc, chỉ nói cai thuốc rất khó, người trong quá trình cai thuốc thường xuyên lờ đờ, ngáp chảy cả nước mắt nước mũi, đến lúc đó sẽ còn béo phì nữa.
Từ Tiến nói: “Miệng ở trên người mày, mẹ cũng không thể may nó lại, nhưng mày hãy tự cân nhắc, dù sao thì về sau đi máy bay đường dài, lúc vào khu vực cấm hút thuốc ăn cơm, người khác làm việc mình, mày phải nhịn được. Làm việc gì cũng phải nghĩ cho rõ, đừng để về sau ứng phó không được lại hối hận. Tương lai chờ mày nước mũi nước mắt tèm lem cai thuốc, đừng trách mẹ năm xưa không quản mày.”
Từ Tiến dạy gã lúc hút thuốc nghĩ đến cai thuốc, lúc muốn uống rượu ngẫm lại đôi mắt khô khốc và cái đầu đau như búa bổ ngày hôm sau.
Đậu Tầm lặng lẽ đi vào, nhìn nửa chai bia còn lại trên bàn một cái, rồi cầm luôn chai lên uống một ngụm. Hắn ngồi trên cái ghế chỗ quầy bar nhỏ dưới bếp, năm lần bảy lượt mở miệng, nhưng rồi ảo não nuốt lại lời nói, sau cùng cầm chai rượu ngốc nghếch cụng ly với Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm cười miễn cưỡng: “Cụng ly làm gì? Chúc mừng cái gì?”
Đậu Tầm vắt óc một lúc mới khô khan nói: “… Thi xong?”
Từ Tây Lâm uống một ngụm to.
Thời thiếu niên của gã đã trôi qua mất.
Uống xong, Từ Tây Lâm liền bắt đầu nhìn Đậu Tầm chằm chằm. Với một chút dư vị cay đắng trên đầu lưỡi, gã nhớ tới lời nói của La Băng trước khi chia tay, nhớ tới tình yêu như rêu của Thái Kính, nghĩ “trì hoãn là sẽ mất”, cảm giác được nỗi cô độc tối tăm ngột ngạt.
Đồng thời, theo thói quen tư duy, Từ Tây Lâm lại nghĩ tới ngàn nan vạn khó về sau, nhớ tới những chỉ trỏ mười mấy năm trước từng trải qua, và cái nhãn giống với “biến thái” “si đa” “viêm gan” “tội phạm” cả đời không gỡ được trên người mình về sau.
Hai ý nghĩ đánh nhau một trận một mất một còn trong lòng gã. Đậu Tầm bị gã nhìn mà mù tịt, còn cho là Từ Tây Lâm đang chờ mình an ủi, bèn thử giơ tay đặt lên vai gã, sau đó lại cảm thấy chẳng giải quyết được gì, liền nhảy xuống cái ghế cao, chậm rãi tiến sát lại, bỡ ngỡ mà cho gã một cái ôm không quen lắm.
Trong đầu Từ Tây Lâm lặp lại hồi tưởng “làm việc gì cũng phải nghĩ cho rõ, đừng để về sau ứng phó không được lại hối hận”, cũng biết mình là bị sự cô đơn và trống trải nhất thời đánh bại, là sự yếu đuối đáng xấu hổ.
Song lúc này binh bại như núi lở, gã đã chẳng còn sức giãy giụa, một tay ấn lưng Đậu Tầm, kéo hắn tới, nghiêng đầu hôn cổ Đậu Tầm như thể cùng đường mất rồi.
Trong một giây, gã đã biết tâm tình của Thái Kính khi giơ dao lên.
Đậu Tầm hơi ngây người, đẩy gã ra với vẻ khó tin, rồi giơ tay sờ cổ mình, câu nói nén suốt một ngày rốt cuộc buột ra: “Mày uống lộn thuốc hả?”
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu Tầm đột nhiên đỏ bừng mặt, chỉ hận không thể cắn đứt luôn cái lưỡi khốn nạn gây chuyện. Hai người nhìn nhau chốc lát, Từ Tây Lâm thật sự chẳng có cách gì với hắn, thế là lắc đầu quay người muốn lên lầu.
Đậu Tầm vừa thấy gã quay đi, tức khắc sợ tới mức mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đua nhau túa ra, không cần nghĩ ngợi lao ngay tới, ôm lấy Từ Tây Lâm từ phía sau, theo bản năng dùng sức mạnh kéo gã lại bếp, đè trên cái ghế cao.
Giống như cửa bếp có nguyền rủa, giẫm một chân vào thì chuyện vừa rồi liền không tính nữa!
Từ Tây Lâm: “Mày làm gì thế?”
Đậu Tầm phát giác mình đã làm chuyện ngu xuẩn, hoang mang nghĩ: “Đúng vậy, mình làm gì thế?”