Qua Cửa

Quyển 2 - Chương 29: Ly tán




Từ Tây Lâm nổi giận: “Mày bị bại não hả Đậu Tầm!”

Lý trí của Đậu Tầm sắp bị sự ghen tị chưa từng có đốt rụi, hắn nhìn chằm chằm Từ Tây Lâm, vừa muốn đấm gã một phát, lại muốn làm việc khác. Hắn tủi thân vô cùng, nghĩ thầm: “Dựa vào đâu mà toàn là mày quyết định? Dựa vào đâu mà mày vừa ám chỉ thì tao phải cút?”

Từ Tây Lâm ở trước cửa nơi ngọn đèn tù mù thấy rõ ánh mắt Đậu Tầm, giật nảy mình vì sự tuyệt vọng và phẫn nộ khổng lồ trong đó, còn chưa kịp nói gì, thì Đậu Tầm đã đẩy gã ra mà bỏ lên lầu.

Bịch ni-lông vung vãi khắp nơi, Từ Tây Lâm chửi nhỏ một tiếng, khó khăn giơ tay ra sau, bóp cái lưng bị đập đau điếng, sau đó gã hít sâu một hơi, dằn cơn giận một lúc, bấy giờ mới thu dọn cặp sách bị Đậu Tầm ném.

Gã một tay xách đồ ăn, một tay xách cặp, chạy lên lầu “giải quyết vấn đề”. Ðây cũng là Từ Tiến năm đó đã dạy gã – vấn đề nhỏ phải kịp thời giải quyết, để tránh biến thành vấn đề lớn, vấn đề lớn cũng phải kịp thời giải quyết, để tránh bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Từ Tây Lâm lên lầu, gõ một cái lên cánh cửa khép hờ của Đậu Tầm.

Đậu Tầm ngồi quay mặt ra cửa, ánh mắt sâu thẳm, mặt sầm sì dòm gã lom lom không lên tiếng.

Từ Tây Lâm: “Tao vào đây.”

Gã vào phòng bỏ đồ đạc xuống, khoanh tay trước ngực, cũng không thèm ngồi, hãy còn vài phần tức giận, đứng nói với Đậu Tầm: “Nói đi, tao đã chọc ghẹo gì mày?”

Đậu Tầm bị gã làm á khẩu, trong lòng càng tức hơn, bởi vì cảm thấy Từ Tây Lâm hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ, giả mù sa mưa chạy tới hỏi, đúng là muốn ăn đòn mà.

Hiện giờ hắn cực kỳ hối hận vì đã thích Từ Tây Lâm, cảm thấy mình lúc này mới xem như nhìn rõ bản chất của tên này, không đáng để thích.

Tiếc thay nước đổ khó hốt, hối hận đã muộn.

Vừa thấy vẻ mặt hắn thì Từ Tây Lâm liền biết mình giận quá lỡ lời. Gã bắt đầu cảm thấy mình đã chọn một thời cơ sai lầm, đành phải im lặng đi vài vòng trong phòng, sau đó đâm lao phải theo lao đập bàn Đậu Tầm: “Mày nói một câu bộ chết chắc?”

Đậu Tầm lạnh lùng nói: “Mày muốn nghe gì? Nghe tao thích đàn ông, hay là nghe tao thích mày?”

Từ Tây Lâm nhận được thổ lộ gây hấn nhất trong lịch sử, không ngờ tờ giấy dán cửa sổ mình trăm phương nghìn kế bảo vệ cứ thế bị Đậu Tầm xé rách, tim đập như điên, đứng đực ra đó.

Không đợi gã có phản ứng, Đậu Tầm đã hất cằm lên mà kiêu căng phân phó: “Bây giờ không thích nữa, cút đi!”

Từ Tây Lâm trời sinh mồm mép tép nhảy vẫn chưa tiến hóa hẳn nhất thời đỡ không được hỉ nộ vô thường mức độ này, không biết nên nói gì cho phải, sửng sốt rất lâu, đoạn quay người chẳng nói một câu bỏ đi luôn.

Đậu Tầm cứng cổ đến khi Từ Tây Lâm rời khỏi, liền sụp đổ.

Thế giới cô độc của hắn có ranh giới vô biên, mà hắn đầu đội vương miện, đứng ở tận cùng, hai bên đều là thị vệ giấy, thần dân làm bằng sắt, nặng nề chết chóc vây quanh sinh vật sống duy nhất này, để chính hắn và hắn đăng cơ lên ngôi, tự mình giới hạn phạm vi hoạt động của mình.

Trong lòng hắn có một mầm tủi thân nho nhỏ, nhưng lâu ngày không chỗ trút ra, mầm non be bé ấy đã tự cắm rễ đâm chồi, ngày qua ngày sinh trưởng tốt tươi, thành rừng rậm bát ngát, xa xa phối hợp với vương quốc cô độc.

Mũi Đậu Tầm đột nhiên cay cay, suýt nữa thì bật khóc, nhưng là chính hắn làm mình làm mẩy, người ta cũng do hắn đuổi đi, khóc vì việc này thì không khỏi quá mất mặt, thế là hắn đành phải cắn răng chịu đựng, cho đến khi ngũ tạng cháy hết, Từ Tây Lâm xuất hiện ở cửa, lại quay về.

Từ Tây Lâm kéo một cái ghế mây từ phòng chung sang, đẩy vào phòng Đậu Tầm, đặt mông ngồi xuống, cũng không lên tiếng, so luyện bế khẩu thiền với Đậu Tầm. Lát sau gã bực dọc thay đổi tư thế, giơ chân đạp cẳng Đậu Tầm một phát: “Ê, nói tiếng người xem, mày rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?”

Đậu Tầm đỏ hoe mắt trừng gã.

Từ Tây Lâm vừa thấy hắn như vậy, liền biết hắn chỉ sợ cũng chưa từng nghĩ tới.

Đậu Tầm ngoài mặt trông rất ngầu, nhưng thực ra bản chất không phải người bình tĩnh lắm, căn bệnh tuổi dậy thì đã di căn, mang tư tưởng “người lớn mật bao nhiêu, đất đẻ ra bấy nhiêu”, làm gì cũng chẳng tính tới hậu quả, thi đại học cũng dám nói bỏ là bỏ – thích mắng cứ mắng, hắn phải sảng khoái trước rồi nói sau.

Từ Tây Lâm thở dài, ngồi thẳng lên, hơi nghiêng về phía trước, đặt tay trên đầu gối.

Mặc dù trong nhà không có ai, gã vẫn không cầm được lòng hạ thấp giọng: “Mày đối với người khác… cũng từng có cảm giác này sao?”

Đậu Tầm chỉ tay ra cửa, không muốn thảo luận tình sử có lẽ có của mình với gã, vẫn đuổi gã cút xéo.

“Ðược, tức là không có.” Từ Tây Lâm bất đắc dĩ phiên dịch cho mình ngôn ngữ tứ chi của hắn.

Bảo gã đến thảo luận đề tài này với Đậu Tầm, bản thân Từ Tây Lâm cũng xấu hổ nhấp nhổm như ngồi trên chông, vậy mà tên kia còn không phối hợp tẹo nào, gã cố gắng ngồi trên ghế, mỗi một giây đều muốn bật dậy quay đầu đi luôn.

Từ Tây Lâm cúi đầu suy nghĩ cả buổi, vắt hết óc tính toán xem mình phải nói gì.

Gã nghĩ: “Nếu Từ Tiến đến, bà sẽ nói thế nào?”

Song Từ Tiến không bao giờ còn dạy gã được nữa.

Nam và nam là không thể? Bởi vì pháp luật quy định, nam chỉ có thể kết hôn với nữ – thừa lời, mẹ kiếp điều này ai chẳng biết.

Nói không chừng đều là ảo giác, mày quá ít bạn bè, tình cảm phân chia hơi quá – đây là muốn bị đập mà.

Tao không chấp nhận, mày từ bỏ ý định đi – đây… đây là cách nói chuyện của Đậu Tầm.

Từ Tây Lâm sẽ không bao giờ đạp cửa xông vào nói ẩu nói tả lúc người ta đang đau lòng, nguyên tắc xử sự của gã vĩnh viễn là không khiến ai đau lòng, trong tình huống không ảnh hưởng tình cảm, cố hết sức tìm cái chung, việc lớn hóa nhỏ, về sau mọi người còn có thể chơi với nhau.

Song hiển nhiên, Đậu Tầm vừa vặn ngược lại, hắn chưa bao giờ “cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng” với người khác.

Nguyên tắc của Đậu Tầm cũng rất đơn giản: hoặc là nghe tao, hoặc là xéo.

Từ Tây Lâm im lặng quá lâu, đến mức Đậu Tầm vậy mà tự mình chậm rãi bình tĩnh lại.

Trong căn phòng tối om không bật đèn, Đậu Tầm ngắm nghía khuôn mặt Từ Tây Lâm, nhìn một lúc, sự bực dọc trong lòng giảm bớt như kỳ tích, chỉ là tủi thân vẫn còn đó. Đậu Tầm liền lấy hộp thuốc trong túi, thô lỗ ngậm một điếu, đổ hết mấy thứ trong ống đựng bút ra bàn, kéo tới làm gạt tàn.

Một ý nghĩ xa lạ đột nhiên lướt qua đáy lòng Đậu Tầm: “Mình đã làm nó khó xử ư?”

“Quên đi,” Trong khói thuốc lảng vảng, Đậu Tầm khoát tay, cô đơn mà nói với Từ Tây Lâm, “Xin lỗi, về sau tao sẽ không rỗi việc đến làm mày chướng mắt nữa. Chúc Tiểu Trình với Đậu Tuấn Lương hiện tại đều rất tốt, mày cũng…”

Trong lòng căng thẳng, Từ Tây Lâm buột miệng cắt ngang hắn: “Tao làm sao giống hai người đó được? Tao đã nói gì à? Mày có thể đừng cực đoan như vậy không?”

Đậu Tầm hờ hững nhìn gã.

Từ Tây Lâm rầu muốn chết, ánh mắt đảo qua hộp thuốc của Đậu Tầm, giơ tay ra: “Cho tao một điếu.”

Đậu Tầm hơi chần chừ, một tay cầm gói thuốc, rút một điếu đưa gã, Từ Tây Lâm nhận điếu thuốc ấy, lấy bật lửa giơ từ đầu đến cuối, rốt cuộc vẫn không đút vào miệng, nặng nề đặt xuống, nội tâm rất tang thương mà mở miệng: “Mày chưa từng yêu đương bình thường với con gái, làm sao có thể xác định mình phải đi con đường này, mày không cảm thấy mình quá qua loa sao?”

Đậu Tầm sắc bén nói: “Tao cần tìm một cô nàng để yêu đương, sau đó đá cô ta, thì mới có thể chứng minh tao thích mày?”

Từ Tây Lâm: “…”

Đậu Tầm bực dọc dựa lên lưng ghế, cảm thấy Từ Tây Lâm mà còn nói thêm mấy lần những lời ngu xuẩn không hề có logic này, khéo mình có thể thay lòng đổi dạ thật luôn.

Từ Tây Lâm mệt mỏi nói: “Mày rốt cuộc là thật sự không hiểu chuyện hay là thế nào, mày có từng cân nhắc vấn đề hiện thực chưa? Ba mẹ mày sẽ nghĩ sao…”

Đậu Tầm cười khẩy một tiếng.

Từ Tây Lâm: “… Được, mặc kệ họ – vậy bà ngoại biết rồi sẽ nghĩ thế nào? Giáo viên kỳ vọng cao vào mày, bạn học hiện tại của mày, đồng nghiệp tương lai của mày, họ sẽ nhìn mày thế nào? Mày không thể cả đời làm đại tiên không qua lại với người khác chứ?”

Chỉ nhìn bề ngoài, Đậu Tầm là một đứa “con nhà người ta” không thể xoi mói, phù hợp với tất cả kỳ vọng của xã hội dành cho những người tuổi trẻ như hắn, ưu tú đến nổi trội, nếu chính hắn không tự tìm đường chết mà đi gây rắc rối, lại có thể bớt bớt sự khác người thi thoảng chui ra… liên quan đến tiền đồ, tương lai vợ chồng Đậu Tuấn Lương không thể thật sự hoàn toàn bỏ mặc hắn được.

Thiên phú, tài hoa và gia thế, hắn đều không thiếu, hắn đời này định sẵn là thuận buồm xuôi gió hơn người khác, nhìn một cái là có thể thấy ngay điểm cuối xa tít.

Từ Tây Lâm thở dài nói: “Không phải đùa giỡn đâu, mày đừng bốc đồng.”

Đậu Tầm nghe gã tam chỉ vô lư mà nói nhảm, mãi chẳng vào chủ đề, liền bực bội: “Đây đều là chuyện về sau, tao chỉ hỏi mày bây giờ nghĩ thế nào.”

“…” Từ Tây Lâm phát hiện mình và hắn chẳng cách nào trao đổi với nhau, cũng nóng máu, ngữ khí không tự chủ được nặng hơn, “Tao bây giờ nghĩ thế nào có quan trọng không? Mày suy nghĩ chuyện gì cũng chỉ nhìn trước mắt không nhìn hậu quả hả? Vậy sao mày không đi giết người, sao mày không đi hút chích? Mẹ kiếp làm thế mới sướng đấy! Mày…”

Đậu Tầm bất ngờ nhảy lên, đè Từ Tây Lâm xuống ghế, biểu diễn ngay tại đây cho Từ Tây Lâm xem thế nào là “sướng nhất thời” – hắn chặn miệng Từ Tây Lâm lại.

Lần trước ở KTV, là bất đắc dĩ trước trò chơi nhàm chán, một kẻ trong lòng suy tính làm sao phân rõ giới hạn với Ngô Đào, một kẻ căn bản hồn vía đi vắng.

Lần này thì hoàn toàn là cưỡng hôn.

Đậu Tầm dùng bàn tay bóp cổ gã, ngón cái bẻ cằm gã, sức tay mạnh đến ngạt thở, làm ẩu làm tả, chẳng hề có ý định “láng giềng thân thiện”, hoàn toàn là hành vi xâm lược.

Từ Tây Lâm thật sự sợ hết hồn, không biết là tức giận hay thế nào, mà cảm giác run rẩy không nói nên lời từ sống lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu, gã nhất thời quên cả đẩy Đậu Tầm ra, cho đến khi Đậu Tầm không biết nặng nhẹ dùng răng nanh cắn rách môi gã.

Từ Tây Lâm chợt định thần lại, đẩy phắt Đậu Tầm ra, ghế theo đó sập xuống, Từ Tây Lâm lảo đảo lui hai bước, vô thức đưa tay chùi miệng – quả nhiên thấy máu.

Bốn chữ “mày biến thái à” ra đến đầu lưỡi, suýt nữa bị Từ Tây Lâm phun ra, nhưng trong lúc chỉ mành treo chuông, nhìn ánh mắt hoảng sợ quật cường, vừa cao ngạo vừa luống cuống của Đậu Tầm, Từ Tây Lâm kịp thời nuốt lại lời nói tổn thương người, máu chảy vào miệng, hằm hằm phẩy tay áo bỏ đi.

Hai người chẳng ai có tâm trạng ăn cơm, cách một gian phòng chung, đều đóng chặt cửa không ra, Từ Tây Lâm càng nghĩ càng hối hận – đồ ăn vặt gã mua còn ném hết trong phòng Đậu Tầm, thật đáng ghét!

Đậu Đậu lảng vảng dưới lầu, chốc chốc gầm gừ vài tiếng không vui, muốn khiến người nhà chú ý dẫn nó đi dạo, nhưng kêu cả buổi chẳng ai để ý, con chó già đó cũng mệt, cụp tai rúc vào một góc, gừ gừ chửi người.

Từ Tây Lâm lấy ảnh Từ Tiến trên giá sách xuống.

Gã không thích bày di ảnh, đây là ảnh chụp tại một địa điểm du lịch khi bà còn sống, lúc ấy bà mới ngoài ba mươi, còn béo, trẻ tuổi lại thời thượng, nhìn vào ống kính cười rạng rỡ.

Từ Tây Lâm lau hết khung ảnh, nhớ tới một câu thoại phim rất kinh điển.

“Cuộc sống luôn khó khăn thế ư, vậy cứ chờ lớn lên là được?”

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa, dì Đỗ và bà Từ đã về.

Từ Tây Lâm lờ đà lờ đờ lết ra chào: “Bà với dì về rồi ạ?”

“Tới đây,” Bà Từ vẫy tay gọi gã, lại hỏi, “Tiểu Tầm đâu?”

Từ Tây Lâm hơi sầm mặt, khô khốc nói: “Bế quan tham thiền rồi.”

“Ôi trời, lớn tướng rồi còn cãi nhau từ sáng đến tối.” Bà ngoại vừa nhìn liền biết lại đánh nhau, bảo Từ Tây Lâm, “Bà có mấy câu muốn nói với cháu.”

Từ Tây Lâm đi không nhấc chân, lẹp kẹp xuống lầu.

Bà Từ: “Ba cháu…”

Đậu Tầm trên lầu im ắng hé cửa ra, Từ Tây Lâm dưới lầu nổi trận lôi đình: “Cháu nói không đi theo ổng là không đi, nói bao nhiêu lần rồi, mà bà còn nhắc tới ổng!”

“Kêu la cái gì thế?” Bà ngoại giơ tay đập đầu gã một phát, “Ba cháu gần đây đang nghĩ cách về nước làm việc, hi vọng sau này yên ổn rồi, mỗi tuần có thể đến thăm cháu một lần.”

Nỗi lo lắng của Từ Tây Lâm như sông lớn hợp thành Bắc Đẩu, nghe nói Trịnh Thạc còn muốn đến thêm phiền, liền hầm hừ nằm dài xuống sofa: “Thích tới thì tới.”

“Và…” Bà ngoại dừng một chút, nhìn dì Đỗ vẻ như muốn nói lại thôi.

Dì Đỗ mọi ngày về đến nhà sẽ đi làm việc nhà hôm nay khác thường ngồi đó không nhúc nhích, thấy bà ngoại nhìn qua, mới ấp a ấp úng nói: “… Là thế này, ở quê dì giải tỏa di dời, mỗi nhà được phân vài phòng chung cư, con dâu dì lại mới đẻ…”

Từ Tây Lâm câu đầu tiên đã nghe ra ngôn ngoại chi ý, thoắt cái đã từ ngày hè rực nắng ngã thẳng vào mùa đông giá buốt.

Dì Đỗ cúi đầu, hầu như không dám nhìn gã: “Con dì nói bây giờ điều kiện trong nhà cũng tốt rồi, muốn đón dì về dưỡng già, thằng cháu nhỏ như vậy, cũng cần người trông…”

Từ Tây Lâm nhẹ nhàng hỏi: “Dì à, dì phải đi ạ?”

Dì Đỗ môi khẽ mấp máy, ngập ngừng một lúc lâu: “Dì đâu thể đi vào lúc quan trọng thế này? Yên tâm đi, chờ cháu thi xong đã.”

Dì Đỗ ở nhà họ Từ mười năm, nghiễm nhiên đã thành một phần của nhà này, trong nhà ai đi xa mang quà về, đều không quên dì, rất nhiều lúc, Từ Tây Lâm thậm chí quên dì là mẹ người khác.

Gã biết trên đời chẳng có buổi tiệc nào là không tan, biết mình nên nói thật hay, lại chuẩn bị cho dì Đỗ một khoản tiền thưởng, cảm ơn dì nhiều năm vất vả ở nhà gã, nói cho dì biết bên này còn có một đứa “con trai” như gã, mai kia có chuyện gì có thể đến tìm.

Nhưng tất thảy đều không nói nên lời.

Từ Tiến mất rồi, dì Đỗ đi rồi, bà ngoại già rồi.

Còn có Đậu Tầm… Ôi, Đậu Tầm không đề cập cũng thế.

Gia đình không lo không sầu như ảo tưởng của gã tựa một lâu đài nho nhỏ trên bờ cát, trong gió nhẹ sóng khẽ dần dần tóp lại, từ từ sụp đổ, để lộ gã trên bờ biển mênh mông vô biên, lênh đênh giữa sóng biển tanh mặn.

Từ Tây Lâm đáp một tiếng, không nói gì, quay đi.

Qua hơn một tháng nữa, Từ Tây Lâm vừa tan buổi tự học, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Đậu Tầm.

Đậu Tầm nhiều ngày không ngó ngàng tới gã, bình thường theo lệ về thăm bà ngoại, đến nhà liền chui vào phòng mình, tránh không gặp Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm mở tin nhắn ra xem, thấy Đậu Tầm lời ít ý nhiều gửi một địa chỉ, gã mất một lát để phản ứng, nhớ ra đó là phòng khám thú y của tiểu khu họ ở.

Gã lờ mờ hiểu được điều gì, đứng ngây ra một lúc giữa gió xuân phương Bắc khô hanh và đường đột, nghe thấy mùi vô thường phức tạp khó phân.