Qua Cửa

Quyển 1 - Chương 5: Mời phụ huynh




Trong buổi học ngày thứ Sáu, Từ Tây Lâm và Đậu Tầm do đánh nhau sau tiết học mà cùng bị mời lên văn phòng của Thơm Bảy Dặm.

Thật sự là rất nhiều năm rồi Từ Tây Lâm chưa làm chuyện mất mặt như vậy, gã cẩn thận tự xét lại mình, cảm thấy trên việc này mình chẳng có lỗi gì hết, xét đến cùng vẫn là do Đậu Tầm quá khốn nạn.

Kể từ ngày đầu tiên hắn chuyển trường tới đây, Từ Tây Lâm liền cảm thấy bát tự của thằng này không hợp với mình, sau đó hết Thái Kính đến La Băng, thậm chí thù hận tích lũy đến bây giờ đã biến chất, từ đấu võ mồm biến thành thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

Thơm Bảy Dặm giận không kiềm nổi: “Nói đi! Từ Tây Lâm, em làm bí thư đoàn kiểu gì thế! Tại sao lại đánh nhau?”

Cằm Từ Tây Lâm hơi đau, lúc đánh nhau không cẩn thận cắn trúng lưỡi, nên giờ miệng toàn là mùi máu tươi. Gã liếc qua Đậu Tầm thảm hại hơn, phán đoán thằng này khả năng là một tay già đời trong nghề đánh lộn kiếm cơm, nhưng chỉ xét từ kết quả, vẫn là mình hồi cấp hai học đánh tự do hai năm chiếm thế thượng phong.

Trước mặt cô chủ nhiệm, Từ Tây Lâm là hảo hán không so đo việc trước mắt, nhưng lại không tiếc phí miệng lưỡi giải thích, thế là đơn giản cúi đầu nhận lỗi: “Nhất thời kích động, lần sau em nhất định sẽ thay đổi.”

Đậu Tầm nghe câu nói ngọt xớt không thành ý này, lập tức cười xì một tiếng, môi nứt hơi bất tiện, hắn liền dùng mỗi một cơ trên mặt để thể hiện sự trào phúng.

Thơm Bảy Dặm: “…”

Cô đã hiểu vì sao hai thằng ranh này đánh nhau, nhìn thấy cái nết này của Đậu Tầm, cô suýt nữa xắn tay áo tự mình ra tay.

Thơm Bảy Dặm hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, đập bàn quát: “Nhất thời kích động là lý do à? Bây giờ kích động liền ra tay đánh bạn, về sau kích động còn không dùng dao giết người luôn?”

Từ Tây Lâm ngoan ngoãn cúi đầu: “Cô ơi em sai rồi, không thì giờ em về viết bản kiểm điểm nhé? Em cam đoan không có lần sau đâu ạ.”

Chưa dứt lời, Đậu Tầm đã liếc một cái theo.

Vở hài kẻ tung người hứng chỉ sợ cũng chẳng chặt chẽ như hai tên này.

Thơm Bảy Dặm liếc thấy, chỉ muốn uống một liều thuốc trợ tim hiệu quả tức thì.

Cô chủ nhiệm lớp này từ hồi năm nhất, sớm biết Từ Tây Lâm là đứa bằng mặt không bằng lòng, dạy mãi không sửa, lúc nhận sai thì xoen xoét cái mồm, nhưng lần tới vẫn tiếp tục làm trò khốn nạn, mấy bản kiểm điểm lời lẽ hoa mỹ kia đều là Thái Kính viết thay.

Nếu là bình thường, Thơm Bảy Dặm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã, nhưng có so sánh mới cảm nhận được, so với Đậu Tầm mặt mày khinh khỉnh bên cạnh, Từ Tây Lâm khỏi phải nói đáng yêu cỡ nào, quả thực rất dịu dàng và biết quan tâm.

Thơm Bảy Dặm dứt khoát cho mỗi đứa năm mươi roi, cảnh cáo một trận, rồi cho cả hai về lớp.

Ngoài mặt, cô răn Từ Tây Lâm nhiều hơn, chờ hai học sinh vừa đi, cô liền mở danh bạ ra bấm số điện thoại của Đậu Tuấn Lương phụ huynh Đậu Tầm.

Thơm Bảy Dặm vừa “A lô” một tiếng, còn chưa nói rõ mục đích, bên phía Đậu Tuấn Lương đã tự động mở lời trước: “Cô Trương… Ôi, cô Trương, chào cô chào cô, cô xem, còn phiền cô gọi điện thoại, thật là ngại quá! Thằng lỏi Đậu Tầm kia lại gây chuyện à? Tôi bảo này, cô tuyệt đối khỏi phải nể nang tôi, cứ thẳng tay đánh nó, cây nhỏ không uốn không thẳng đúng chứ? À thì, lát nữa tôi gọi lại cho cô được không? Ôi ở đây hơi bận…”

Cô giáo quanh năm ở trong trường, không biết ngoài xã hội có một số kẻ chuyên nói tào lao, Đậu Tuấn Lương vừa nói thế, cô liền cực kỳ nghiêm túc chờ phụ huynh Đậu Tầm gọi lại, nhưng chờ nguyên ngày mà ngay cả tiếng mèo kêu cũng không thấy.

Bấy giờ cô mới hiểu, thì ra “Lúc nữa tôi gọi lại cho cô” và “Hôm nào mời cô ăn cơm” là như nhau, đều có nghĩa là “Tạm biệt, bái bai, mau cút đi”!

Mãi đến gần chập tối, mới có một cô gái trẻ lạ hoắc tới trường tìm cô.

Cô này xưng là thư ký của ba Đậu Tầm, trước khi gặp mặt dúi cho Thơm Bảy Dặm một hộp nữ trang, giọng nhớt nhợt nói: “Ông chủ tôi nói, nhờ cô nhất định phải trông nom con chúng tôi nhiều hơn.”

Ba chữ “con chúng tôi” không hề che đậy để lộ ra chí hướng vĩ đại muốn làm mẹ kế của cô thư ký này.

Thơm Bảy Dặm: “Tôi thấy việc này… tốt nhất là để phụ huynh Đậu Tầm tự mình đến trường một chuyến thì thích hợp hơn, cô xem, hôm nay em ấy còn đánh nhau với bạn…”

Cô nàng thư ký còn khuya mới thèm quan tâm Đậu Tầm đánh nhau hay đấm nhau, chán ngán cạy móng tay nghe Thơm Bảy Dặm cáo tội, nâng mí mắt lên nói lấy lệ: “Vâng, đều biết, cho nên không phải mới nhờ cô trông nom nhiều hơn sao?”

Thơm Bảy Dặm: “…”

“Đúng rồi cô giáo à, trong hộp là dây chuyền, sau này cô có thể cầm ra tiệm để họ rửa miễn phí cho,” Nữ thư ký vẻ mặt thèm nhỏ dãi, giống như chỉ hận không thể giấu làm của riêng, “Hàng hiệu, giảm sáu mươi phần trăm mà còn tới gần mười vạn, phục vụ cũng rất đẳng cấp đó!”

Hàng có đẳng cấp hay không, người dân bình thường không biết được, song con người thật sự rất khó đến nơi thanh nhã.

Thơm Bảy Dặm nói đến khô cả miệng, nghe thế thật chỉ muốn ném “giảm sáu mươi phần trăm” vào mặt cô nàng kia.

Cô tuy nhận quà, nhưng không phải cái gì cũng nhận, thẻ mua sắm khoảng một ngàn thỉnh thoảng lấy hai tấm rồi thôi, chứ chút lòng tham nho nhỏ này thật sự không nhận nổi dây chuyền hàng hiệu. Thơm Bảy Dặm nhét hộp lại vào tay thư ký: “Tôi một năm cả lương lẫn thưởng còn chưa đến mười vạn, không dám nhận đâu, cô cầm về mời phụ huynh em ấy dời gót ngà đến trường một chuyến, được không?”

Thư ký căn bản không nhận thấy sự châm chọc, dày mặt nũng nịu nói: “Tôi chính là phụ huynh đây mà.”

Thơm Bảy Dặm thật sự không cách nào trao đổi với cô nàng thư ký ngu ngốc của Đậu Tuấn Lương, mệt mỏi đuổi cô ta đi, nhìn đồng hồ thấy đã là giờ tự học buổi chiều – Lục Trung cường điệu khả năng tự chủ trong học tập của học sinh, buổi chiều chỉ sắp hai tiết học chính, hai tiết còn lại cơ bản là tự học hoặc là hoạt động thể dục.

Cô đi đến cửa sau phòng học, xuyên qua cửa nhìn vào lớp, thấy đại biểu môn toán và môn tiếng anh mỗi người chiếm nửa bảng đen, đang chép bài tập cuối tuần, đại biểu môn ngữ văn thì đang thu nhật ký trong tuần – đám quên viết đều cúi đầu múa bút thành văn.

Từ Tây Lâm chính là một trong số đó, nhưng gã chẳng lo lắng gì, bởi vì đã có chỗ dựa là Thái Kính.

Thái Kính tài hoa hơn người, có thể xuất khẩu thành thơ, ngẫu hứng đọc một đoạn ghi chép đọc sách trích dẫn kinh điển cho gã chép.

Thái Kính: “Lỗ Ai Công từng nói với Khổng Tử, ‘Quả nhân sinh ra trong thâm cung, lớn lên trên tay phụ nhân, quả nhân chưa từng biết buồn, chưa từng biết lo, chưa từng biết khổ, chưa từng…”

Từ Tây Lâm lại là một nam sinh khoa học tự nhiên điển hình, thi ngữ văn chỉ biết lệ thuộc sách vở – giáo viên dạy thì học, không dạy thì viết bậy viết bạ – đọc thêm không phải huyền huyễn thì là võ hiệp, nghe mà căng cả đầu: “Chờ chút chờ chút! ‘Quả’ trong ‘quả nhân’ viết thế nào?”

Đại biểu môn ngữ văn ở bên cạnh giậm chân: “Không biết viết thì viết ghép âm, bí thư Từ có thể nhanh lên không, chỉ có ông là chép thời thượng nhất, còn là nghe viết!”

Thơm Bảy Dặm đang định từ cửa sau đi vào bắt một điển hình không nghiêm túc với bài tập, nhưng vừa đặt tay lên cửa, lại vô tình trông thấy Đậu Tầm ngồi trong một góc.

Đậu Tầm cầm một cây bút máy, trên bàn chất đầy giấy nháp ngoại trừ chính hắn ra thì chẳng ai hiểu, mà hắn lại không tập trung vào việc của mình như bình thường, ngược lại nhìn chằm chằm bàn trên ồn ào.

Mặt hắn còn bị thương chưa khỏi, biểu cảm hơi kỳ lạ, thoạt nhìn là khinh bỉ, nhưng tựa hồ lại thấp thoáng có chút hâm mộ.

Dĩ nhiên không phải hâm mộ cái đứa buổi sáng mới đánh hắn, mà là… cả lớp đều náo nhiệt, chỉ mình hắn quạnh quẽ.

Nhưng chút hâm mộ này chỉ thoáng qua, có thể là hổ thẹn vì chút yếu đuối của mình, Đậu Tầm nhanh chóng định thần lại, thần sắc lạnh nhạt, càng hờ hững hơn mà cúi đầu xuống, lại lần nữa đeo tai nghe lên.

Thơm Bảy Dặm thở dài, không vào lớp, mà im lặng quay về văn phòng.

Cô nắm trong tay bảng thành tích của Đậu Tầm, thành tích không phải không tốt, mà là quá tốt, hồi nhỏ từng nhảy lớp một lần, sau đó lại muốn nhảy tiếp, song giáo viên chủ nhiệm lúc ấy không cho, bởi vì Đậu Tầm tuy thông minh, nhưng không phải thiên tài trong một lĩnh vực nào, điều này có nghĩa là IQ cao của hắn trừ để khoe khoang ra thì không có tác dụng gì thực tế.

Mà tính hắn vốn đã lầm lì, với bạn cùng lứa cũng chẳng chơi nổi, tiếp tục nhảy lớp không thôi, thì đời này còn học được cách tiếp xúc với người khác không?

Lúc nhỏ mang danh “thần đồng” tất nhiên dễ nghe, nhưng rồi có một ngày hắn phải lớn lên, đến lúc đó hắn không “đồng” cũng chẳng “thần”, lại vẫn chưa học được cách làm người, thì còn ai thèm để ý tới hắn?

Đáng tiếc, luôn có phụ huynh vô tri và dư luận xã hội ngu xuẩn thích sùng bái IQ, lời nói thật từ tận đáy lòng người giáo viên ấy không ai thèm nghe.

Lúc này Đậu Tầm từ vùng khác chuyển tới Lục Trung, cũng là vì Lục Trung có một chính sách, học sinh năm hai qua nhà trường đề cử, có thể tham gia thi đại học, lúc chuyển trường tới phụ huynh đã nói rõ, người ta chính là vì chính sách này mà đến.

Tính đâu ra đấy, có thể Đậu Tầm cũng chỉ nán lại lớp này một học kỳ, đây chỉ là một điểm dừng chân, chỉ cần không gây rắc rối lớn, thì giáo viên chẳng cần nhọc lòng để ý.

Mà nhìn Đậu Tuấn Lương, Thơm Bảy Dặm cảm thấy ông ta khá tự đắc về đứa con thông minh này, chưa biết chừng còn cảm thấy bà cô chủ nhiệm này khi không gây sự, tặng thẻ mua sắm một lần vậy mà còn chưa đuổi đi được.

Loại phụ huynh này đều nghĩ như vậy – chỉ cần học giỏi là được sao?

Thơm Bảy Dặm bóp trán, cảm thấy tuần sau bất kể thế nào cũng phải mời phụ huynh Đậu Tầm đến nói chuyện một chút, ba hắn tới không được thì kêu mẹ hắn, người làm mẹ không thể không quan tâm đến tương lai của con.

Chập tối thứ Sáu là thời khắc thoải mái nhất ở trường – cho dù bài tập nhiều đến mức không đậy cặp nổi.

Bọn Ngô Đào tụ tập bên cạnh Từ Tây Lâm, đua nhau bàn bạc xem cuối tuần đi đâu chơi, âm thanh ồn ào đến mức ngay cả tai nghe nóng lên cũng chẳng ngăn nổi.

Đậu Tầm u ám liếc bóng lưng Từ Tây Lâm một cái, xách ba lô đi ra từ cửa sau, khóe miệng bị rách đau như kim châm.

Cửa sau bị hắn đóng cái “Rầm”, Ngô Đào liếc bàn của Đậu Tầm, nhỏ giọng rỉ tai Từ Tây Lâm: “Tiểu Lâm Tử, mày nói sao? Trị thằng đó không?”

Từ Tây Lâm cau mày, biết cái gọi là “trị” của Ngô Đào không phải trị bình thường.

Ngô Đào là học sinh nội trú – Lục Trung không phải trường nội trú, ký túc xá hoàn cảnh rất tệ, phần lớn học sinh xa nhà chỉ cần có điều kiện thì đều ở trọ quanh đây.

Do số học sinh nữ ở lại quá ít, để an toàn hơn, nhà trường liền cho tập thể nữ sinh dọn đến khu ký túc xá công nhân viên chức. Cứ thế, ký túc xá thành tòa nhà nam sinh thuần túy, quản lý cũng không nghiêm lắm, bên trong dần dần hình thành một “vòng sinh thái” cực kỳ đặc biệt.

Lục Trung là trường trọng điểm số một địa phương, muốn sống tốt trong lớp, ngoại trừ quan hệ tốt có nghĩa khí, thành tích cũng phải tạm được, hơn nữa mọi người chơi thì chơi, đều có chừng mực, cho dù có khúc mắc với ai, tối đa là kết bè cô lập người này, sẽ không gây ra chuyện lớn.

Nhưng tình hình trong khu ký túc xá thì hoàn toàn khác.

Ở trong ký túc xá có học sinh năng khiếu mỗi sáng tối cần huấn luyện, học sinh nghèo đến từ khu vực ngoại thành, và học sinh ở lại lớp từ trường khác tới, tự nhiên chia thành mấy nhóm, giữa các nhóm có kết bạn cũng có đụng chạm, quan hệ cực kỳ rắc rối phức tạp, mâu thuẫn cũng sinh ra khắp nơi, dần dần hình thành cảnh kéo bè kéo cánh.

Mấy chuyện như nhốt người ta trong toilet một đêm đã là rất bình thường, hầu hết nạn nhân đều không dám lên tiếng, dù sao thì chỉ cần không gọi xe cấp cứu tới, giáo viên đều chẳng hay biết gì.

Ngô Đào chống một tay lên ghế Từ Tây Lâm, trên mặt hiện ra một chút hung ác của tuổi trẻ ngông cuồng: “Loại người này nếu nhốt trong phòng tụi tao, chỉ ba ngày là ngoan ngoãn, bắt sủa như chó thì không dám kêu meo, mày tin không?”