Quả Chanh Nhỏ

Chương 8: Quả Chanh Thứ 8




Thầy giám thị hết sức khó chịu khi bị ngắt lời, đang muốn nổi cáu thì thấy người đến là Tô Hoài lập tức thay đổi sắc mặt: “À, bạn học Tô Hoài.”

Nữ sinh trong phòng học cũng bắt đầu nhốn nháo, không ít người nổi lên hoa si*.

(*ngây ngốc khi nhìn người đẹp)

“Wow, Tô Hoài sao lại đến nhỉ!”

“Tô Hoài thực là đẹp trai!”

Thế nhưng người đó không nói lời nào, đem túi đồ dùng màu hồng phấn trong tay đặt trên bàn Ninh Manh, rất khó chịu nói: “Lần sau nhớ mang theo, phiền muốn chết.”

Ninh Manh vui vẻ cần lấy túi đựng bút cười cười với cậu: “Cảm ơn cậu, Tô Hoài.”

Nam sinh trước mặt chuẩn bị xoay người rời đi, lại như nghĩ ra điều gì đó, mất tự nhiên nói: “Cố gắng thi nhé.”

Giọng nói rất nhỏ, chỉ đủ để Ninh Manh nghe thấy.

Sau đó cậu đi ra ngoài.

Ninh Manh trong lòng nổ tung như có pháo hoa, cô nghĩ, cô thực sự thích Tô Hoài quá đi mất thôi.

Buổi sáng chỉ có một môn thi là Ngữ Văn, đến 11:30 là kết thúc.

Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, giám thị đã hô lên: “Được rồi, đều dừng bút không viết nữa, nếu không sẽ cho 0 điểm.”

Ninh Manh cũng ngoan ngoãn ngồi chờ thu bài, khi giám thị vừa thu bài của cô, cô giống một con thỏ chạy như bay ra ngoài, một chút liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Để lại giám thị kinh ngạc nhíu mày: “Học sinh bây giờ… đều hấp ta hấp tấp vậy.”

Ninh Manh đeo cặp trên lưng, chạy xuống tầng 1, lúc xuống đến tầng 1 thì Tô Hoài đã ra khỏi phòng thi, cậu đứng ở hành lang bên ngoài phòng học tựa như cô ý đợi cô.

Nếu không, với thời gian Ninh Manh từ tầng 4 xuống tầng 1, Tô Hoài đã đi sớm có thể đến căn tin rồi.

Có không ít học sinh đều dần dần ra khỏi phòng thi, nữ sinh chơi với nhau luôn có những đề tài nói mãi không hết, mà đề tài này lúc nào cũng có Tô Hoài trong đó.

Các cô đều nhìn nam sinh trên hành lang tầng 1 đang dựa vào tường xem điện thoại, trong lòng yên lặng chờ mong cậu có thể nhìn mình một cái, nhưng một giây tiếp theo sự chờ mong này liền tan vỡ.

Bởi vì một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên đột nhiên từ hành lang chạy đến, mỉm cười về phía nam sinh như nói cái gì đó, nam sinh vẫn luôn cúi đầu lúc này mới cất điền thoại vào túi quần rồi bước ra ngoài.

Ninh Manh đi theo phía sau cậu, từ trong túi áo đồng phục móc ra thẻ cơm: “Tô Hoài, để cảm ơn, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nha.”

Tô Hoài không biết đang suy nghĩ chuyện gì, thuận miệng trả lời: “Cảm ơn kiểu này cũng thật cho có lệ.”

Ninh Manh lập tức nghiêm túc nói: “Vậy cậu nói xem, cậu muốn được cảm ơn bằng cái gì, tớ không phải chỉ cho có lệ đâu.”

Nữ sinh đột nhiên nói tới vấn đề này làm Tô Hoài có chút hoàn hồn, lúc này cậu mới nhận ra vừa rồi mình nó cái gì.

Tại sao cậu lại muốn so đo chuyện này với cô, chẳng lẽ cậu còn muốn cô nàng làm việc gì khác?

Cậu có bệnh hả trời?

Có lẽ thật sự là cảm thấy vừa rồi mình lỡ lời, giọng điệu của Tô Hoài hòa nhã hiếm thấy: “Không có gì cả, cứ như vậy đi.”

Ninh Manh nhìn biểu cảm đổi tới đổi lui của Tô Hoài, chắc cậu quá khẩn trương vì kỳ thi, không nói gì, quay đầu lại.

Khi cả hai đã tới căn tin, ánh mắt của những người xung quanh lại đổ dồn lại đây.

Bọn họ ở bên cửa sổ xếp hàng lấy cơm, bên cạnh có hai, ba nữ sinh đang thì thầm: “Ei, cậu xem, là Tô Hoài đấy!”

“A, tớ còn chưa bao giờ được ở gần cậu ấy thế này.”

“Người thật thật sự là siêu đẹp trai, còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa.”

“Phía sau cậu ấy là ai vậy?”

“Ninh Manh đấy, người hầu trong truyền thuyết ý.”

“Chẹp chẹp…”

Ninh Manh đứng phía sau Tô Hoài, cả người đều bị che khuất tầm nhìn, cô nghiêng đầu qua phải sang trái xem đồ ăn phía trước còn món gì.

Tô Hoài chú ý đến động tĩnh của cô, không quay đầu nói một tiếng: “Cậu bị tăng động à?”

Ninh Manh cũng không trả lời cậu, chỉ là khóe miệng trễ xuống, vẻ mặt thất vọng, tựa như tai thỏ rũ xuống uể oải: “Bông cải cảnh gần hết mất rồi…”

Tô Hoài nhìn cô một cái, không nói gì.

Nữ sinh xếp hàng bên phải nghe được Ninh Manh nói, cô ta ở trước Ninh Manh, song song với Tô Hoài, nghĩ thầm chút nữa phải lấy hết bông cải xanh, cô ta đã sớm bực bội với Ninh Manh này rồi.

Vì thế, cô ta nhỏ giọng nói ở phía sau các chị em của mình đều phải lấy món này.

Tuy nhiên, khi đến lượt của Tô Hoài với cô ta gọi món, thực không khéo chỉ còn thừa một phần bông cải xanh cuối cùng, cô ta ở trong FC của Tô Hoài, biết rõ Tô Hoài ghét nhất là bông cải xanh.

Bởi vậy, thực thản nhiên mà chuẩn bị gọi món, kết quả nam sinh bên cạnh lại đi trước cô ta một bước, giọng nói bình tĩnh: “Bông cải xanh.”

Sau đó, giữa ánh mắt kinh ngạc của mấy nữ sinh bên phải bưng khay đồ ăn đi, mà Ninh Manh cũng ngầm hiểu gọi món thịt kho tàu Tô Hoài thích ăn.

Bác gái múc đồ ăn ở căn tin thấy mấy nữ sinh cả nửa ngày vẫn chưa gọi món, có chút không kiên nhẫn: “Bạn học, cháu có gọi nữa hay không, không gọi thì thì đi ra phía sau đi.”

Nữ sinh nghiến răng, tùy tiện gọi mấy món, trong lòng lại nghĩ, có khả năng mình đã đọc phải thông tin giả.

Tìm được chỗ trống ngồi xuống, Tô Hoài khẽ nhíu mày, đem bát bông cải xanh trên khay đẩy đến chỗ Ninh Manh, cậu thực sự không thích bông cải xanh chút nào.

Nói đúng hơn thì Ninh Manh thích, cậu đều không thích cả.

Ninh Manh vui vẻ nhận lấy, đưa thịt kho tàu cho cậu, rất hài lòng nhưng cũng không quên nói: “Tô Hoài, cậu thật là tốt.”

Tô Hoài nhìn cô đang ăn đến hạnh phúc, giống như lỗ tai vừa cụp rồi đột nhiên dựng đứng lên, còn lắc lắc cái đầu, cũng thật là đơn thuần.

Cậu vô thức mỉm cười một chút, rồi cầm lấy đũa ăn cơm.

Nụ cười chỉ lướt qua, Ninh Manh không có phát hiện ra, nhưng có mấy nữ sinh xung quanh đã vô tình bắt gặp.

Một nữ sinh nhìn đến xuất thần, lẩm bẩm: “Oh… Đây xem như là gì?”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Hoài bị Ninh Manh ngang ngạnh kéo đi một vòng mới cho về nghỉ trưa.

Bài thi buổi chiều cũng trôi qua nhanh chóng.

Chỉ cần thi xong là học sinh lớp 1 liền phải đối chiếu đáp án với Tô Hoài, bởi vì với bọn họ, đáp án của Tô Hoài chính là tiêu chuẩn, nhưng Tô Hoài lại không thích đối chiếu đáp án, điều này khiến những đứa nhỏ lớp 1 rất đau khổ.

Ninh Manh cũng không đối chiếu đáp án, không phải cô không muốn, mà vì cô thi xong là quên luôn rồi.

Hơn nữa, cô cũng không phải có tính cách đi tìm việc rối rắm.

(Giống toi, ghét nhất thi xong mà mấy đứa có hỏi nhau đáp án, thi xong có hỏi cũng không sửa được, hỏi rồi mỗi đứa mỗi ý càng lo ấy mọi người. (-_-;))

Hai ngày thi cứ như vậy mà kết thúc, hai giám thị phòng Ninh Manh hai ngày nay đã phát hiện ra một việc, đó là mỗi một môn thi đều có một người hoàn thành bài thi trước nửa giờ liền, ngồi thẳng lưng ở chỗ ngồi phía trên.

Người đó chính là Ninh Manh.

Đây là kỳ thi tháng của trường, giám thị cũng đều là giáo viên của trường, vì vậy họ đều biết phòng mình trông thi học sinh có trình độ thế nào.

Về cơ bản, danh sách học sinh khoảng dưới hạng 300 đều còn gần 5 phút cuối giờ mới làm xong, nhưng lại có một người nhanh đến như vậy, khiến giám thị mấy lần hoài nghi là gian lận, còn đặc biệt để ý đến.

Kết quả đó là tự học sinh đó làm.

Cuối cùng lúc tổng hợp bài thi môn KHTN, giám thị đặc biệt nhìn thoáng tên của học sinh chỗ ngồi phía trên.

Ninh Manh… Lớp 1?!

Lúc đó vấn đề phân ban nhập học của Ninh Manh, hiệu trưởng đã thông báo với toàn tổ bộ môn lớp 10, cũng chính là những giáo viên lớp 11 bây giờ, họ đều biết đến chuyện này.

Mà khi ấy vị giám thị này đang dạy lớp 11, cho nên dĩ nhiên là không biết chuyện này, trong lòng rất nghi hoặc học sinh lớp 1 sao lại phải thi ở phòng này.

Thứ 2 thi xong, từ chiều thứ 4 đã bắt đầu công bố kết quả của một số môn rồi.

Môn đầu tiên được công bố là Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn đã đặc biệt gọi Ninh Manh đến văn phòng để khen ngợi, bởi vì lần này thành tích Ngữ Văn của Ninh Manh tăng 27 điểm so với lần trước.

Trước đây chỉ quanh quẩn khoảng 110, lần này đã được 137.

Đây tuyệt đối là học trò có thành tích tăng nhanh nhất của giáo viên Ngữ Văn rồi.

Đương nhiên, không phải chỉ mình môn Ngữ Văn.

Vẫn còn Toán, Tiếng Anh và Lý Tổng*.

(*Tổ hợp Lý, Hóa, Sinh. Nguồn: Baidu ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱)

Tất cả các môn đều tiến bộ.

Đây là loại khái niệm gì, là cái loại từ quanh quẩn hạng 300 tăng lên tận hạng 98.

Vì vậy, khi bảng xếp hạng thành tích tháng này của toàn khối được dán lên bảng đen, tất cả mọi người đều bị sợ đến ngây người, nữ sinh là học tra mà bọn họ từng nghe nói??

Ninh Manh nhìn chằm chằm vào vị trí thứ 50 trong lớp của mình, là vị trí đội sổ, trong lòng cũng không cảm thấy buồn lắm.

Bởi vì cô đã nỗ lực rồi, lần sau sẽ càng nỗ lực hơn nữa.

Chăm chỉ cũng là ưu điểm của Ninh Manh.

Tô Hoài đứng bênh cạnh Ninh Manh, nhìn bảng thành tích, tên của cậu ở ngay hành đầu tiên, tổng điểm gồm ba chữ số 740*, phía sau là liên tiếp là số ‘1’.

(*740/750 điểm, kỳ thi tuyển sinh đại học ở Trung Quốc sẽ có tổng số điểm là 750: Toán, Văn, Anh mỗi môn 150 là 450 điểm, và lựa chọn một tổ hợp tương đương với KHXH và KHTN ở Việt Nam là “Văn Tổng” (gồm Sử, Địa, Chính Trị) và “Lý Tổng” (gồm Lý, Hóa, Sinh) mỗi môn 100 điểm. Như vậy điểm 137 của Ninh Manh là 137/150 đấy, đương nhiên các kỳ thi nói chung cũng sẽ có cách tính như vậy.)

Trong lòng cậu cũng không có quá nhiều gợn sóng, cậu cũng đã quen rồi.

Nhìn đến thành tích của Ninh Manh, cậu thật sự rất kinh ngạc.

Thứ hạng trong lớp thì vẫn giống lần trước, hạng 50. Nhưng xếp hạng trong khối lại là hạng 98 liền.

Tính ra kỳ nghỉ hè, cũng chỉ có thời gian 3 tháng thôi, có thể từ hạng 312 lên hạng 98, điều này thật khó tưởng tượng được.

Cậu chợt nghĩ, nếu cô gái trước mặt không thích mình, đem tâm tư đặt ở trên người mình thu hồi lại, đi học tập, có phải cô nàng còn có khả năng trở thành học bá nữa không.

Nghi vấn này của cậu chẳng qua là chỉ có 2 giây đã bị chính cậu trả lời được.

Đáp án là có, Ninh Manh rất lợi hại, điều khiến cô ấy lợi hại không phải là vì thiên phú, mà là sự nỗ lực sau này.

Ví dụ như nỗ lực theo đuổi cậu, nỗ lực để trở nên tốt hơn, nỗ lực để nâng cao thành tích.

Cô không phải chỉ có mỗi khuyết điểm.

Lần này thành tích môn Vật Lý vẫn có chút không tốt, xem ra vẫn nên bổ sung môn KHTN…” Nữ sinh bên cạnh nhìn chằm chằm vào thành tích của mình phân tích.

Tô Hoài lần đầu không có keo kiệt khen ngợi: “Cậu bây giờ đã có tiến bộ rất lớn rồi.”

Ninh Manh đột nhiên ngẩng đầu, cô hầu như chưa từng được Tô Hoài khen ngợi, nhưng kỳ thực cô vẫn luôn vì sự khích lệ của cậu mà cố gắng.

Lúc này, có vô số ngôi sao chợt lóe ra từ trong mắt cô, sáng lấp lánh, Tô Hoài không cẩn thận liền ngây người một chút.

Sau đó Ninh Manh thu hồi ánh mắt, vươn ngón tay ra chỉ vào tên mình ở hàng cuối của phiếu điểm, cười nói: “Vì thế, từ nơi này” Lại chậm rãi chỉ đến tên của cậu ở hàng đầu “đến nơi này cũng không phải xa đến như vậy.” (´ε`)