Quả Chanh Nhỏ

Chương 51: Hoàn chính văn




Tô Hoài cảm thấy khá hài lòng với cuộc sống học kỳ của mình, môn học của Ninh Manh nhìn chung cũng không còn bệnh ho4n  như vậy nữa, rảnh rỗi sẽ ra ngoài hẹn hò ăn cơm, trong tiết tự chọn còn có thể lén lút thân mật.

Trước giờ giảng viên chưa từng hoài nghi mấy đứa nhỏ bên dưới sẽ làm ra việc gì không biết xấu hổ, trong đầu chỉ luôn cảm khái sinh viên bây giờ đều thật biết cầu tiến, còn đặc biệt cho hai người điểm cao khi kết thúc khóa học.

Tình cảm của Ninh Manh và Tô Hoài càng ngày càng tốt, mỗi lần về nhà, hai bà mẹ đều sẽ quan tâm hỏi thăm tình trạng yêu đương của hai người một chút, trước đây Ninh Manh thường lộ ra vẻ mặt không hiểu lắm, còn bây giờ vừa hỏi là khuôn mặt lại đỏ ửng lên.

Người sáng suốt đều có thể nhận ra rõ ràng.

Hiếm khi Thẩm Diệc Thư bớt chút thời gian về nhà, hai nhà liền vui vẻ hòa thuận ăn với nhau một bữa cơm. Thẩm Diệc Thư đi ra ban công hút điếu thuốc, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, anh không quay đầu lại mà chỉ cười khẽ một tiếng: “Sớm hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều đấy nhóc.”

Tô Hoài nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng về phía mình, tay dựa vào lan can, vẻ mặt vẫn ung dung thận trọng như bình thường, áo sơ mi màu cafe anh đang mặc trên người trông vô cùng hợp với khung cảnh xung quanh, nó dường như đang dần hòa vào làm một cũng với màn đêm tối.

Tô Hoài đã từng rất ghét người đàn ông này nên bây giờ dường như vẫn không thể chồi ra được một chút hảo cảm nào.

Tô Hoài đi tới bên cạnh đứng bên cạnh Thẩm Diệc Thư, người đàn ông vươn tay đưa cho anh một điếu thuốc nhưng anh không nhận:

“Tôi không hút thuốc.”

Thẩm Diệc Thư thu lại, dùng ngón tay thon dài rút ra nửa điếu thuốc đang hút, miệng phun ra một hơi khói nhỏ: “Không ngờ cháu lại so đo cái chuyện năm đó tới vậy.”

Anh nói không đầu không đuôi, còn có một chút bất thình lình, nhưng Tô Hoài rất rõ người đàn ông này nói đến điều gì.

Chú ta đang nói đến chuyện mấy năm trước.

Đó là lúc anh và Ninh Manh đang học cấp 2, lần đầu tiên anh tới nhà Ninh Manh.

Cũng là lần đầu tiên anh gặp Thẩm Diệc Thư.

Ban đầu Tô Hoài cũng không ác cảm mãnh liệt với Thẩm Diệc Thư như vậy, nhưng khi Ninh Manh chạy vào phòng bếp giúp mẹ cắt trái cây, phòng khách chỉ còn hai người họ, người đàn ông hơi nhếch môi cười vờ như vô tình nói: “Con nít yêu sớm không tốt chút nào.”

Câu nói đó là nói với Tô Hoài.

Anh cho rằng mình đã che giấu rất kỹ, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy anh không thích Ninh Manh, nhưng người đàn ông đó vừa gặp đã lập tức nhìn thấu được tâm tư của anh.

Khi đó anh cùng lắm cũng chỉ là một cậu nhóc, chỉ nóng lòng muốn phủ nhận bảo vệ mặt mũi, hoảng loạn quá nên buột miệng tuôn ra toàn bộ những lời không thật với lòng mình.

Chính xác theo như lời Thẩm Diệc Thư đã nói thì là “ấu trĩ”.

Tô Hoài vô cùng ghét cái cảm giác đó, nó khiến anh thấy cảm thấy thất bại trước người đàn ông này.

Từ ánh nhìn đầu tiên Thẩm Diệc Thư đã bình thản như vậy, dễ dàng nhìn thấu ý đồ của Tô Hoài, lại còn cố ý ở trước mặt anh nói mấy lời khó hiểu, mà mấy lời khó hiểu đó cũng chỉ mình anh có thể hiểu được.

Rõ ràng là cố ý.

Xuất phát từ sự tức giận không biết từ nơi nào đến, tóm lại là anh thấy chú ta ngứa mắt, Tô Hoài liền không cảm xúc nói với người đàn ông: “Người yêu sớm là cháu gái của chú, không phải tôi.”

Lời nói này nói ra trông hết sức là sĩ diện, người đàn ông nghe thấy chỉ cười cười không nói gì.

Vẻ mặt đó lọt vào mắt Tô Hoài không hề khiến anh bớt tức giận, mà ngược lại càng thêm tâm phiền ý loạn.

Chờ đến lúc Ninh Manh mang trái cây từ phòng bếp đi ra, người đàn ông lại xoa xoa đầu cô ấy, đến lúc này thì Tô Hoài không thể kiểm soát được ngọn lửa trong lòng mình thêm nữa, anh lạnh mặt xoay người bỏ đi.

Từ đó, mỗi lần nghe thấy cái tên Thẩm Diệc Thư là sắc mặt anh sẽ lại không tốt.

Anh thật sự rất không thích chú ta, cho nên anh không muốn thừa nhận chuyện đã bị người đàn ông này nhìn thấu.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ có mỗi bản thân mình giận dỗi, anh dần dần phát hiện ra, nhiều năm như vậy, có ai mà chưa từng tức giận, tất cả đều do tự anh làm trò con bò mà thôi.

Sắc đêm đêm nay thật u ám, tia sáng chỉ hơi le lói mịt mờ, điếu thuốc trong tay Thẩm Diệc Thư đã cháy hết, tia lửa cuối cùng đang dần dần mờ ảo cho đến khi hoàn toàn dập tắt.

Thẩm Diệc Thư xoay người ấn vào cái gạt tàn trên bàn: “Từ trước đến nay ta cũng luôn sĩ diện như cháu vậy.”

Thân ảnh Tô Hoài dừng lại, anh nhìn về phía Thẩm Diệc Thư.

Ánh mắt người đàn ông vẫn dừng trên mặt bàn, nhẹ nhàng nói: “Chuyện trước kia, đừng để trong lòng nữa.”

Cũng không thể xem là xóa bỏ hiềm khích năm xưa được, vì vốn dĩ nói cho cùng cũng chỉ có một mình Tô Hoài đơn phương giận dỗi mà thôi.

Cho dù nghe xong những lời, anh vẫn cứ ghét Thẩm Diệc Thư, nhưng anh thực sự không thể không thừa nhận, những gì chú ta nói trước kia đều hoàn toàn đúng cả.

Buổi tối hôm đó, Ninh Manh cứ hỏi mãi: “Chú nhỏ, người và Tô Hoài ở ngoài ban công nói cái gì vậy?”

Thẩm Diệc Thư không nói cho cô biết: “Bí mật.”

Ninh Manh mất mát: “Bí mật của chú nhỏ không còn nói con nghe nữa rồi.”

Thẩm Diệc Thư gảy gảy cái mũi cô: “Đây là bí mật của Tô Hoài.”

Năm nhất đại học trôi qua thật là nhanh, khai giảng năm hai cũng là lúc một lượng sinh viên mới tràn vào Hoa Thành, nháy mắt trường học lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tô Hoài và Ninh Manh cũng được thăng chức lên đàn anh đàn chị trong trường, việc đầu tiên mà rất nhiều em gái khóa dưới làm sau khi nhập học chính là hỏi thăm về hotboy học đường trong truyền thuyết của Hoa Thành, còn nhao nhao muốn đi xem rốt cuộc là trông như thế nào.

Kết quả, sau khi nghe ngóng lại biết người ta đã là hoa có chủ, hơn nữa hai người đó còn vô cùng ân ái.

Trong nhóm em gái khóa dưới có không ít người là fan bạn gái của Tô Hoài, hàng loạt những trái tim thủy tinh đã tan vỡ, nhưng vẫn có một số nhất định phải tận mắt chứng kiến mới chấp nhận từ bỏ, cuối cùng thấy được rồi lại chỉ có thể mất mát rời đi.

Có người tò mò hỏi đã nhìn thấy cái gì, đàn em chỉ lắc đầu trả lời: “Nam thần vô cùng dịu dàng với bạn gái anh ấy, mà bạn gái anh ấy cũng rất đáng yêu nữa, từ xa liếc nhìn thôi cũng đủ biết không có chỗ trống mà chen chân vào rồi.”

Nhưng cũng có người mặt dày nhất định chạy tới trước mặt chàng trai hỏi thẳng, chuyện này còn bị Trọng Nhàn đăng lên diễn đàn trường học làm mọi người bu lại hóng hớt ầm ầm, nữ chính trong tin đồn đó còn trực tiếp hỏi Tô Hoài: “Em kém chị ta ở chỗ nào chứ?”

Sau đó chỉ thấy chàng trai trước mặt mỉm cười, anh không lạnh lùng như trước đây mà nghiêm túc trả lời câu hỏi:

“Kém mười một năm.”

Hậu viện hội của Ninh Manh và Tô Hoài đã đào ra chuyện này, không xem không biết thì thôi, chứ xem căn kẽ rồi chắc chắn sẽ đoán ra được hai người đã bên nhau từ nhỏ.

Hai người này chính là thanh mai trúc mã, bên nhau từ hồi còn là hai đứa trẻ vô tư.

Để tránh những phiền phức không đáng có, các fans hâm mộ vừa follow Tô Hoài được 2-3 ngày liền nhìn thấy động thái mới ở trang chủ Weibo của anh sau cái bài đăng cách đây cả nửa năm.

【Có người yêu, đừng quấy rầy.】

Lúc rảnh rỗi, Nguyễn Lê đã gửi tin nhắn cho Ninh Manh nói lâu rồi không gặp, vất vả lắm mới có chút thời gian để đi chơi.

Sau khi Ninh Manh nói với Tô Hoài, gương mặt anh lộ ra vẻ cự tuyệt, nhưng lại không thể để cô bạn gái ra ngoài một mình, vì vậy chỉ đành miễn cưỡng đi cùng cô

Đương nhiên là Nguyễn Lê sẽ đến cùng với Lục Thiệu Phong, hai người một người xinh gái, một người đẹp trai trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Ninh Manh rất vui khi gặp lại Nguyễn Lê, hai cô gái nhỏ nắm lấy tay nhau cười cười nói nói đi phía trước, còn hai chàng trai hiển nhiên là đã bị bỏ rơi lại đằng sau.

Tô Hoài vô cùng bất mãn với hành vi phủi mông đi nắm tay người khác của Ninh Manh, vẻ mặt anh tràn ngập sự khó chịu, đáng tiếc là người đi phía trước căn bản chẳng thèm chú ý đến.

Lục Thiệu Phong ngược lại không quan tâm chuyện bị bỏ rơi mà chỉ cười trêu chọc người đồng chí của mình: “Aiya Tô Hoài, đâu ra loại bạn bè thế này chứ, không có lấy một chút khí phách luôn ạ.”

Tô Hoài lườm anh ta một cái, đôi mắt ánh lên vẻ vô cùng ghét bỏ.

Lục Thiệu Phong cong khóe môi: “Muốn tôi dạy cậu không?”

“Khỏi cần.”

Tô Hoài nói với giọng điệu chắc như đinh đóng cột, lần này còn không thèm liếc anh ta lấy một cái, Lục Thiệu Phong khẽ lắc đầu than thở: “Con gái đúng là loại sinh vật tùy ý là có thể…”

Lời còn chưa dứt, người phía trước đã dừng bước quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt “hiền lành”: “Lục Thiệu Phong, anh nói lại xem nào.”

Giây sau Lục Thiệu Phong liền thay đổi sắc mặt: “Anh nói trông em hôm nay thật xinh đẹp, thật đó, thật đó.”

Lúc này Nguyễn Lê mới hừ một tiếng rồi quay đầu tiếp tục vừa đi vừa tán gẫu cùng Ninh Manh, chắc là Lục Thiệu Phong cũng không ngờ đến lỗ tai của con gái lại nhạy cảm tới như vậy, nhìn cô gái nghe mình dỗ xong quay đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Khí phách?” Người bên cạnh chợt cười lạnh mang theo ý cà khịa.

Lục Thiệu Phong: “…”

Nguyễn Lê ở phía trước lôi kéo Ninh Manh hỏi: “À đúng rồi, bây giờ cậu với Tô Hoài xem như đã xác định xong xuôi rồi, vậy khi nào thì đi gặp phụ huynh?”

Ninh Manh nhìn cô ấy: “Gặp phụ huynh?”

Cô gái lại tựa như nhớ tới cái gì đó vỗ trán mình: “Ối tớ quên mất, cậu với Tô Hoài là thanh mai trúc mã mà, điều này cũng có lợi, có thể trực tiếp bỏ luôn bước gặp phụ huynh.”

Ninh Manh thấy Nguyễn Lê cứ lẩm ba lẩm bẩm cũng hơi khó hiểu, mà lát sau, Nguyễn Lê lại chọc chọc má cô: “Đến lúc đó, nhất định phải để tớ làm phù dâu cho hôn lễ biết chưa!”

“Hôn lễ…” Hai chữ này, Ninh Manh chưa bao giờ nghĩ tới, bây giờ đột nhiên nhắc tới lại làm khuôn mặt không thể không đỏ lên, cô còn chưa bao giờ dám tưởng tượng đến điều này nữa.

Sau đó, không biết Nguyễn Lê lại nói thêm với cô điều gì, khuôn mặt cô gái nhỏ lại càng lúc càng đỏ hơn.

Mãi cho đến buổi tối tống cổ được hai người kia, Tô Hoài và Ninh Manh mới có chút không gian riêng tư chỉ có hai người.

Đèn đêm mịt mờ.

Trên đường về nhà, Ninh Manh hiếm khi đi chậm lại hơn nhiều so với ngày thường, Tô Hoài đã đi lên phía trước được vài bước phải dừng lại quay đầu hỏi cô: “Sao vậy?”

Ninh Manh không ngẩng đầu, cô vươn tay nắm chặt tay anh: “Tô Hoài.”

“Ơi?” Tiếng đáp vô cùng dịu dàng mang theo vẻ kiên nhẫn.

Ninh Manh nhỏ giọng khẽ nói: “Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ chứ?”

Tô Hoài ngẩn người, anh không biết tại sao cô gái nhỏ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cũng đoán được sương sương là ban ngày Nguyễn Lê đã nói với cô điều gì đó, anh im lặng một lúc rồi nói: “Có chứ.”

Cánh tay nhỏ đang nắm lấy tay anh khẽ run run, anh thở ra một hơi rồi kéo cô bạn gái từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn.”

Tiếng còi xe và tiếng gió thổi trên đường cái cũng không thể che lấp đi lời nói của anh, Ninh Manh nghiêng đầu nhìn qua, khóe môi chàng trai nở một nụ cười không có ý che giấu.

“Tô Hoài, em thực sự rất thích anh.” Cô lại buột miệng như mọi lần.

Ngay tại lúc này đây, chờ đợi cô không còn là sự im lặng mà là câu trả lời của Tô Hoài: “Anh cũng thích em.”

Đôi mắt cô mở to trong giây lát, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Từ nhỏ cô đã hy vọng chàng trai này có thể thích mình, cô cũng đã đợi lời nói này từ khi còn học mẫu giáo đến lúc học đại học, chờ suốt mười mấy năm, thời điểm thực sự được nghe lời nói ấy, phản ứng đầu tiên của cô chính là khóc.

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, người con trai trước mặt vừa vươn tay lau nước mắt cho cô giống hồi nhỏ vừa mỉm cười: “Đừng khóc.”

Không biết cảm xúc từ đâu trào dâng đến, cô ôm lấy Tô Hoài, như thể tình cảm đã dồn nén từ lâu cuối cùng cũng được giải phóng ngay giây phút này.

“Em thích anh…”

“Ừm.”

“Em thực sự rất thích anh, Tô Hoài…”

“Ừm, anh biết.”

“Thực sự rất thích anh, vẫn luôn thích anh…”

“Được rồi, anh nghe thấy rồi, đừng khóc nữa…”

Giọng nói chàng trai mang theo vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn rất dịu dàng, Ninh Manh vùi đầu vào lòng ôm chặt lấy anh.

Thực ra, nếu mười năm trước cô có thể ngẩng đầu lên nhìn một cái, chắc chắn sẽ phát hiện người kia từ lâu đã bắt đầu không đành lòng nhìn cô đau lòng.

Vượt qua bao năm tháng, anh vẫn luôn thích em.

Bắt đầu từ rất lâu trước đây, đến thật lâu sau này, trước sau như một.

HOÀN CHÍNH VĂN